Ấn Công Đức

Chương 464 : Chương 464CAM TÂM



Chương 464CAM TÂM

Tô Lâm An nhẹ nhàng đáp xuống đầu cây cầu màu máu.

Đầu ngón chân của nàng chạm xuống cầu trước tiên. Mặt cầu không cứng mà có cảm giác mềm nhẵn, trơn trượt. Rõ ràng nàng có đi giày, nhưng lòng bàn chân vẫn cảm thấy sền sệt, nhơn nhớt, còn mơ hồ cảm nhận được sự rung động như mạch đập khiến da đầu nàng không khỏi tê rần.

Thứ nàng giẫm lên không phải cầu, mà là thân xác con người.

Dù nàng đã thi triển lá chắn linh khí và nín thở thì mùi máu tươi vẫn thẩm thấu vào từ bốn phía. Nó không chỉ chui vào lỗ mũi mà còn ngấm qua làn da nàng, xâm nhập vào mọi ngóc ngách thân thể nàng, khiến cho máu trong người nàng cũng sôi trào, như đang cộng hưởng với hơi thở trên cây cầu này vậy.

Cái cảm giác này không khó chịu, mà ngược lại còn làm cho cơ thể nàng thoải mái khó tả, tinh thần cũng hưng phấn vô cùng.

Có điều, sau khi thần thức thả lỏng, ảnh hưởng từ phép thần thông Quy Thiên cũng sẽ kéo đến theo.

Thế nhưng, để đối phó với lão già trong biển ý thức, nàng nhất định phải đối mặt với sức mạnh của Quy Thiên. Giới tu chân có một câu là “người tính không bằng trời tính”(*), ý nói mọi việc đều có một cơ hội xoay chuyển. Cũng bởi lời này, con người mới sinh ra ý muốn đi ngược lại số mệnh, tranh cao thấp với trời.

(*) Gốc: đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu, nhân độn kỳ nhất, tức trời đất có năm mươi đạo lớn nhưng chỉ diễn sinh ra được bốn chín, thiếu mất một đạo. Ý nói đạo trời vốn không vẹn toàn, mọi chuyện đều có một cơ hội xoay chuyển.

Ngay cả Tô Lâm An còn từng chỉ trời mắng to lúc rơi vào nghịch cảnh rằng: “Ông trời khốn kiếp, ngươi làm gì được ta!”

Nhưng còn một cách nói khác rằng, trời đất là bàn cờ, chúng sinh là quân cờ. Chúng sinh đau khổ giãy giụa, cuối cùng vẫn bị giam trong quy tắc của thiên đạo, cuối cùng đều theo mệnh trời…

Kẻ mạnh như Thần Hoàng cũng không thể thoát được, cuối cùng lĩnh ngộ ra Quy Thiên. Ông ta lĩnh ngộ được phép thần thông này khi sinh mệnh đã sắp tận, sau khi đã trải qua hết những tang thương của đời người. Nó làm ngàn vạn sinh linh đều không thể dấy lên ý muốn phản kháng.

Muốn đối phó với lão già kia, nàng chỉ có thể lợi dụng sức mạnh của Quy Thiên.

Tô Lâm An đứng ở đầu cầu. Những dây leo màu xanh trên cầu chậm rãi bò về phía nàng rồi leo lên dọc theo chân nàng, sau đó cũng nở ra những đóa hoa tựa ngọn đèn. Bất giác, nàng đã ngồi xuống. Hơi thở quanh người nàng hợp thành một thể với hơi thở trên cây cầu, nhịp tim cũng đập nhẹ dần, cộng hưởng với nhịp đập của mạch máu trên cầu.

Bởi Tô Lâm An mang huyết mạch Thần tộc nên không hề bị bài xích, nàng chỉ cần chống lại được áp lực từ phép thần thông Quy Thiên là được.

Nàng ngồi ở đầu cầu, chẳng rõ thời gian đang trôi qua, đột nhiên trong đầu như xuất hiện một bóng người. Ông ta ngồi một mình trên đỉnh núi với vẻ mặt quạnh hiu, nhìn mặt trời mọc rồi lặn, hoa nở rồi tàn, liếc mắt thấu tỏ mọi tang thương, nhìn thấu sự đổi thay của sinh mệnh.

Trong mắt ông ta, giữa đất trời ngập tràn vô số mạch số mệnh, những dãy núi nhấp nhô là mạch, những con sông uốn lượn quanh co cũng là mạch. Cây cao chọc trời ngút mây, ngọn cỏ bị giẫm sâu xuống bùn đất, côn bằng giương cánh chao lượn giữa không trung, con kiến hôi nhỏ yếu trên mặt đất, hàng ngàn hàng vạn sinh linh bất kể cao thấp sang hèn, dù trên trời hay dưới đất đều sống theo quỹ đạo cuộc đời của riêng mình.

Tô Lâm An nhìn tới đây, ánh mắt trống rỗng bỗng sáng rực. Trong huyết mạch của Thần Hoàng không chỉ có mỗi phép thần thông Quy Thiên, mà còn có đạo pháp trận phù rất mạnh. Chỉ có hiểu thấu vùng trời đất này, hiểu được sức mạnh của thiên đạo mới có thể lĩnh ngộ được Quy Thiên. Nếu không phải lúc trước đã lĩnh ngộ được trận pháp trên tấm bia đá trong quá trình khảo nghiệm truyền thừa của lão già kia, e rằng giờ Tô Lâm An cũng không cảm nhận được sự ảo diệu của trận pháp ẩn chứa trong phép thần thông Quy Thiên này.

Nói cách khác, Thần Hoàng còn là một đại sư trận phù hàng đầu!

Trong tay ông ta, vạn vật giữa đất trời đều có thể hóa thành mạch linh khí, uốn lượn thành phù văn trận pháp.

Chỉ một cái nhấc tay, đại trận đã thành.

Chờ đến lúc có thời gian, nhất định nàng sẽ tìm hiểu về đạo pháp trận phù này, nhưng bây giờ nàng có chuyện gấp hơn cần làm. Tô Lâm An lại nhắm mắt lại, sức mạnh của Quy Thiên tràn ngập trong biển ý thức của nàng. Cũng vào lúc này, mí mắt của lão già đang bất động bỗng giật khẽ.

Sức mạnh ngưng đọng thời gian dần tan biến, mặt nước phẳng lặng gợn lên chút sóng. Nhưng bởi thần hồn lão già kia mạnh hơn nên lúc này lão đã cử động trước, Mục Cẩm Vân thì vẫn im hơi lặng tiếng, vẫn bị giam giữ trong đó.

Khoảnh khắc lão già tỉnh lại, trái tim Tô Lâm An như vọt lên tận cổ họng!

Sinh tử tồn vong chỉ trong một chớp mắt!

“Ngươi!”

Lão già chỉ kịp kêu lên một tiếng.

Sau đó, trên mặt lão hiện lên vẻ mờ mịt, tay phải ôm lấy ngực rồi lảo đảo lùi về phía sau vài bước. Bàn tay lão giơ lên vốn định tấn công lại chậm rãi hạ xuống, khí thế trên người bỗng chốc thay đổi, cứ như bỗng chốc không còn lưu luyến gì với cuộc đời này, trông lão vô cùng sa sút.

“Vì sao?” Lão khẽ thì thào, hoang mang bất an.

Cơ thể vốn đã ngưng tụ thành thực chất cũng dần mờ ảo, tựa như bị muôn vàn lưỡi dao cắt vụn thành từng mảnh.

Lão đã ngã xuống ngàn vạn năm. Ở thời đại đó, lão đã không thoát được số mệnh tử vong, lão là một kẻ thất bại thảm thương. Tàn hồn chiếm giữ bí cảnh cổ ngàn năm, vô số tàn niệm tập hợp lại với nhau, từ đầu tới cuối chỉ muốn tìm được một người thừa kế thích hợp, suýt thì lão đã làm không công cho kẻ địch của mình.

Vào thời khắc cuối cùng lão mới thức tỉnh ý thức của mình, nhưng mà, tỉnh ngộ thì có ích gì chứ?

Dù lão có thực sự đoạt xác rồi ra ngoài được thì kết quả sau cùng, chẳng phải vẫn là chết sao.

Đau khổ vùng vẫy như thế là vì cái gì, để cảm nhận nỗi đau khổ của sinh tử và lụi tàn một lần nữa sao? Nháy mắt, nỗi thê lương bất lực đã bao trùm lão, tất cả mọi suy nghĩ trong đầu lão đều biến mất, lão không còn ham muốn điều gì hay muốn làm gì nữa.

Lúc này lão chẳng khác nào một u hồn không có tư tưởng trôi dạt không có mục đích trên thế gian, chỉ chờ một trận gió, đến thổi lão tan thành mây khói.

Lão vốn là tập hợp của các tàn hồn, sau khi bị Quy Thiên tấn công mạnh vào thần hồn thì thân xác cũng bị vỡ vụn tiêu tan. Cũng chính lúc này, ấn Công Đức vẫn luôn không có động tĩnh bỗng phát ra ánh sáng xanh rực!

Cánh cửa Hỗn Độn lại mở ra, nuốt lấy toàn bộ tàn niệm của lão già.

Tô Lâm An: “…”

Lúc muốn nó giúp thì nó chẳng có mấy tác dụng, lúc kết nối với nó cũng chẳng thấy nó đáp lại câu nào. Lúc này xong việc rồi, đến lúc gặt hái thắng lợi thì nó lại chủ động đến thế đấy.

Để lão già này tan biến luôn đi không được à, sao cứ phải thu lấy tàn hồn của lão. Chẳng biết thế giới bên trong cánh cửa Hỗn Độn đó là thế nào nữa, nguyên thần của đám ác nhân này tiến vào đó xong sẽ gặp phải chuyện gì.

Tô Lâm An nhanh chóng dời mắt khỏi ấn Công Đức. Hiện giờ, nàng không có thời gian để nghĩ kỹ về những vấn đề này.

Nàng lập tức nhảy vút lên, muốn rời xa cây cầu màu máu này càng nhanh càng tốt.

Ảnh hưởng của phép thần thông Quy Thiên không chỉ nhằm vào mỗi lão già ấy mà còn tác động tới cả Mục Cẩm Vân! Với năng lực hiện giờ của nàng, nàng không thể tách rời hai người ra được. Thế nhưng để cả hai có thể sống sót, nàng buộc phải làm thế.

Có điều, chỉ thời gian ngắn ngủi như thế, trên người Mục Cẩm Vân đã xuất hiện biến hóa rất lớn. Hiện giờ hắn đang là một con sâu, bề mặt cơ thể vốn trong suốt không có tì vết hệt như lưu ly, có thể nói dù là sâu thì hắn cũng là một con sâu xinh đẹp.

Nhưng bởi sự ảnh hưởng của Quy Thiên, cả thân trùng của hắn đã trở nên xám xịt, cánh cũng bị thủng lỗ chỗ, cả người tàn tạ như một cái lá khô rụng xuống đất rồi bị dã thú đi qua giẫm nát, từ từ chìm xuống bùn đen, toàn thân đều tỏa ra hơi thở mục nát.

Đó là vì tinh thần sa sút, và còn là tử vong.

Tô Lâm An nhún người bật lên thì mới phát hiện ra mình không thể vùng thoát khỏi đám dây leo quanh người.

Đám dây leo vốn chỉ quấn hờ quanh người nàng chứ không hề thít chặt, khi nàng muốn rời khỏi thì chúng lại như đã sống dậy, quấn chặt từng vòng lấy cánh tay, đùi, eo nàng…

Đóa hoa lửa màu lam thẫm nở rộ trước mặt nàng. Ngọn lửa ấy ánh vào mắt nàng, như châm lên hai ngọn đèn trong đó.

Đèn lửa bất diệt trên cầu cũng sáng lên trong đôi mắt nàng, hơn thế nữa là trong lòng nàng, làm lòng nàng nóng như lửa đốt.

Không rời khỏi được, phải làm sao đây!

Thấy Mục Cẩm Vân sắp biến thành một đống bùn chẳng còn sức sống, Tô Lâm An quát lớn: “Mục Cẩm Vân, ngươi mau tỉnh lại!”

“Kẻ yêu sạch sẽ như ngươi, lại có thể chấp nhận bản thân chết đi như một đống bùn nhão thế ư?”

“Dưới quy tắc của thiên đạo, con người nhất định sẽ chết, vậy thì khi còn sống càng nên tùy ý, phóng túng, không để mình phải hối tiếc mới phải, đúng không!”

“Mục Cẩm Vân!” Giọng nàng hơi run rẩy, thần thức hóa thành cơn gió mát nhẹ nhàng vỗ về con trùng nhỏ trong biển ý thức, “Ngươi có thể nghe thấy lời ta nói không?”

“Hai ta vừa gặp lại, ta còn chưa chê ngươi chỉ là một con sâu, sao ngươi có thể…” Nói tới đây, tâm tình Tô Lâm An bỗng mất đi khống chế, giọng nàng trở nên nghẹn ngào, đôi mắt cũng ươn ướt.

Đợi đến khi cảm thấy thân thể con sâu vỡ vụn ra, vừa chạm vào thì nó bắt đầu tróc ra từng mảnh đen nhỏ, nàng đã thoáng sững người. Nỗi bi ai cực độ biến thành một tiếng nức nở xé họng, thê lương mà chói tai, khiến cả bầy thú cũng xôn xao.

Hắn đã từng chết trước mắt nàng một lần. Lần đó, cái chết của hắn, là vì nàng.

Mà bây giờ, vẫn bởi vì nàng.



“Xảy ra chuyện gì thế?” Tiếng khóc nức nở truyền ra khiến bầy thú xôn xao.

Hồ ly đỏ sậm Xích Viêm Hà giật lỗ tai, đầu cũng hơi nghiêng, vừa liếc thoáng đến cây cầu đã quay ngoắt đầu đi. Nó thở dài một hơi rồi mới nói: “Chim Việt Linh, hát một bài đi.”

Chim Việt Linh cũng là một trong những linh thú bị nhốt dưới lòng đất. Lông chim màu xanh, đầu rất nhỏ, thân thể dẹp và tốc độ bay rất nhanh, nó có thể dùng thân thể xuyên thủng kẻ địch chỉ trong nháy mắt. Nhưng thứ nổi danh nhất của chim Việt Linh không phải tốc độ của chúng, mà là tiếng ca.

Tiếng ca của chim Việt Linh có thể khiến người ta ảo tưởng, làm tâm tình sung sướng, tiếng ca của nó như quả anh túc có thể làm người ta mê say.

Xích Viêm Hà không dám nhìn, tất nhiên không biết trên cầu đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng tiếng khóc kia rất đau khổ, có lẽ nàng ta đã chịu sự ảnh hưởng từ Quy Thiên nên sinh ra cảm xúc bi quan, chán chường?

Hy vọng thoát khỏi nơi này của chúng nó còn gửi gắm ở kẻ đó, đương nhiên Xích Viêm Hà không mong nàng ta chết đi như vậy, chỉ mong có thể giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Tiếng ca êm tai, khoan khoái vang lên làm tiếng khóc của Tô Lâm An thoáng ngừng lại. Nàng phải nghĩ ra cách, không thể cứ trơ mắt nhìn hắn bỏ mạng dưới sức mạnh của Quy Thiên như thế được! Đúng rồi, sao nàng tỉnh lại được?

Nghĩ đến việc khiến mình cố chấp nhất?

Nàng có thể tỉnh lại, nguyên nhân quan trọng nhất là bởi nàng đã thức tỉnh sức mạnh huyết mạch Thần tộc, nhưng hẳn là điều mà lòng nàng cố chấp nhất cũng có tác dụng nhất định! Lúc này Tô Lâm An chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể coi suy nghĩ này là cọng rơm cứu mạng.

Mục Cẩm Vân…

Rốt cuộc chấp niệm lớn nhất của hắn là gì?

Tô Lâm An lại quát lên: “Bây giờ ngươi còn chưa khôi phục được thân người, sao có thể chấp nhận số mệnh như thế!”

Một bàn tay nàng nắm lấy cái thân thể bé xíu tàn tạ của Mục Cẩm Vân, tiếp tục nói: “Đến chết vẫn chưa được ngủ với ta, ngươi cam tâm sao?”

Khoa Đẩu Hỏa nãy giờ vẫn không dám lên tiếng: “…”

Ta chỉ là một ngọn linh hỏa thiên địa không có tình cảm, lúc này ta thực sự rất muốn cười, ngươi chớ trách ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status