Ấn Công Đức

Chương 463 : Chương 463QUY THIÊN



Chương 463QUY THIÊN

Rõ ràng nàng đã rơi xuống sâu vào trong lòng đất, ai ngờ được, trên đỉnh đầu lại có cả một khoảng trời cao.

Nơi đây là một kẽ nứt hư không, nhưng không có gió bão kẽ nứt như nàng vẫn thường thấy.

Cây cầu màu máu bắc ngang qua màn trời, kéo dài đến tận hư không vô tận, ngay cả thần thức cũng không thể nhìn đến. Cây cầu to lớn và đầy khí thế như một bức tường thành, ngăn cản hết gió bão hoành hành trong kẽ nứt.

Cầu rộng tới trăm trượng, bên trên phủ đầy những đường màu xanh như những đường mạch máu xanh ngắt lộ rõ dưới lớp da. Tập trung tinh thần nhìn kỹ còn có thể thấy được loáng thoáng những mạch máu đó đang đập khẽ, dường như còn nghe thấy cả tiếng thình thịch vang vọng.

Lắng nghe một cách tỉ mỉ, chỉ thoáng chốc Tô Lâm An đã cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Nàng vội vàng lắc đầu, dời sự chú ý của mình khỏi những đường nét màu xanh kia rồi mới bình tĩnh lại được.

Trừ những đường xanh đó, cây cầu còn có dây leo quấn quanh, cách mười trượng lại có một đóa hoa màu lam trầm. Đóa hoa có hình dáng như ngọn lửa, như một ngọn lửa xanh bất diệt trong chiếc đèn cổ, chiếu sáng cây cầu, tạo nên một cảm giác tang thương trĩu nặng. Nhìn một lúc lâu, tâm trạng sẽ dần trở nên nặng nề, chỉ còn lại một thứ cảm xúc cô độc, trống vắng, suy sụp khôn nguôi.

Ánh lửa xanh leo lắt, hồn dứt trên cây cầu vô tận. Dốc hết sức tu luyện thì sao chứ? Kể cả cường giả mạnh như Thần Hoàng, chẳng phải cuối cùng vẫn rơi vào kết cục như vậy? Tu sĩ đấu với trời đất, hô lên khẩu hiệu “Nhân định thắng thiên” (Người nhất định thắng trời), nhưng giữa tháng năm đằng đẵng này, có ai có thể thực sự sáng tỏ cùng nhật nguyệt, thọ ngang với trời đất đây?

Muốn trở thành tiên, thậm chí là phong thần?

Thần Ma viễn cổ thuở ấy đều đã hóa bụi tan tro, hóa thành một nắm đất vàng. Tàn hồn được ngưng tụ từ ngàn vạn chấp niệm ấy, còn vọng tưởng cướp lấy thân xác của một kẻ hậu bối…

Nhìn lão già bị cố định trong biển ý thức, Tô Lâm An khẽ thở dài, không còn hứng thú cho lắm. Nàng cụp mắt, chỉ cảm thấy chán chường, không có nổi hứng thú với bất cứ chuyện gì, cảm thấy ngay cả cái chết cũng chẳng là gì…

Dù sao, chung quy con người đều phải chết, mỹ nhân rồi cũng sẽ già, hồng nhan tuyệt thế rồi cũng biến thành một nắm xương khô. Tu vi cao tới đâu, pháp bảo nhiều đến mấy cũng đâu có tác dụng gì, cuối cùng vẫn sẽ ngã xuống thôi, rồi biết đâu còn có khả năng biến thành bí cảnh, vô cớ cho đám người đời sau hưởng lợi…

Những suy nghĩ này cứ nối nhau nảy ra, nhưng khi nghĩ tới đây, Tô Lâm An đột nhiên giật mình, ngay sau đó đầu óc trở nên rõ ràng, nàng sợ hãi nhìn về phía cây cầu. Nếu không phải nàng vùng thoát ra khỏi cảm xúc thê lương cô tịch đó kịp thời, e rằng chính nàng sẽ sinh ra ý muốn tự sát.

Dù chết nàng cũng muốn chết cho thật đẹp, sao lại sinh ra cái ý nghĩ hồng nhan cũng sẽ thành xương khô được. Nhất định là nàng đã bị ảnh hưởng từ cây cầu kia.

Đúng là một phép thần thông huyết mạch lợi hại, giết người không thấy máu.

Nàng dời tầm nhìn, nỗi bi thương trong lòng phút chốc tiêu tan. Nhưng trái tim vẫn đang nhảy loạn như nhắc nhở nàng rằng, khoảnh khắc vừa rồi đã gây ra ảnh hưởng lớn thế nào đối với nàng.

Chỉ sơ sẩy một cái là nàng sẽ chìm xuống sông máu, an nghỉ nơi đây!

Đợi Tô Lâm An không nhìn về phía khác, đám hung thú đang bủa vây nàng, nhìn nàng chằm chằm lại càng khiếp sợ. Một con trong số đó nhìn thì giống mãnh hổ nhưng lại có hai đầu không nhịn được mà nói: “Ngươi đã nhìn vào Huyết Kiều, vậy mà lại không sao!”

Một cái đầu của nó màu trắng, một cái khác màu vàng kim. Lúc này cái đầu màu trắng muốt gầm khẽ: “Chẳng lẽ, thứ ngươi thức tỉnh được cũng là huyết mạch Thần tộc?”

Cái đầu vàng óng kia đáp lại ngay: “Tất nhiên là huyết mạch Thần tộc rồi! Không thì sao nàng ta chống lại được phép thần thông huyết mạch Quy Thiên của Thần Hoàng chứ.” Bất kể có giãy giụa, có muốn sống thế nào cũng không thể thoát khỏi quy tắc thiên đạo. Quy Thiên tức niết bàn ngã xuống, là lĩnh ngộ của ông ta. Vạn sự vạn vật đều do số trời, con người không thể nào ngăn trở được.

“Không thể giết chết kẻ mang huyết mạch Thần tộc, chỉ có thể tách ra phong ấn, qua năm dài tháng rộng tự nhiên bọn họ sẽ ngã xuống. Cái này được xưng là thiên nhân ngũ suy(*), căn bản không cách nào kháng cự được. Thần Hoàng cũng là vì cảm nhận được sự suy bại của mình mà ngộ ra Quy Thiên. Ta và ngươi chỉ cần nhìn thoáng qua là sẽ đắm chìm vào đó rồi bỏ mạng ngay. Đứa nhóc này nhìn lâu như vậy mà vẫn không sao, nếu không phải nó mang huyết mạch Thần tộc thì còn là gì được? Thật không ngờ, hiện giờ còn có người thức tỉnh được huyết mạch Thần tộc. Ngươi nói xem, liệu nàng ta có phải người cuối cùng mang huyết mạch Thần tộc không?”

(*) Năm tướng suy của chư thiên, nó hiện ra khi các Ngài hưởng hết phúc nơi cõi trời và chuẩn bị đi đầu thai, gồm: quần áo thường dơ, trên đầu tóc rối như cành hoa tàn úa, thân thể hôi hám và nhơ nhớp, dưới nách thường ra mồ hôi, không thích chỗ ngôi vị của mình nữa.

“Ồn ào quá, ngươi nói nhiều quá đấy!” Tính cách hai cái đầu của con mãnh hổ này khác nhau một trời một vực. Đầu hổ vàng óng cứ mở miệng ra là lải nhải không ngớt, đầu hổ trắng như tuyết thì ít lời hơn rất nhiều. Sau khi lườm cái đầu vàng óng còn đang muốn lải nhải một cái đầy oán giận, đầu trắng bèn mắng to.

“Đã mang huyết mạch Thần tộc thì việc lĩnh ngộ được phép thần thông huyết mạch của Thần Hoàng cũng là điều đương nhiên. Tiểu hữu cứ ở đây tu luyện thoải mái, bọn ta rời đi trước. Nếu có gì cần, xin cứ việc mở miệng.” Một con hồ ly nhỏ nhắn có bộ lông đỏ sậm đứng ở phía trước bầy thú cất tiếng nói.

Bộ lông trên người nó không phải màu đỏ rực như lửa mà là đỏ thẫm, như hòa làm một với dòng sông máu. Nếu không có cặp mắt đen láy linh động của nó thì nhất thời Tô Lâm An cũng không thể nắm bắt được vị trí của nó.

Hồ ly nói xong thì khép mắt lại, Tô Lâm An lập tức mất đi dấu vết của nó, dù dùng thần thức cũng không thể tìm thấy vị trí nó nữa.

“Còn không mau lùi xuống!”

Cho dù lại nghe thấy tiếng của hồ ly lần nữa, Tô Lâm An cũng không biết được nó ở đâu. Nếu con hồ ly này đánh lén, e rằng nàng rất khó đối phó được.

Sau khi hồ ly hạ lệnh, những con hung thú khác đều lùi lại. Con mãnh hổ cũng lùi lại theo, có điều cái đầu màu vàng óng còn liên tục ngoái lại nhìn, có vẻ rất không nỡ. Sau khi bị đầu hổ trắng ngoạm cho một miếng đau, nó mới ủ rũ quay đầu đi. Tô Lâm An nhìn ánh mắt đó của nó, cứ có cảm giác như là nó đang tiếc một miếng thịt béo đã đưa tới bên miệng mà bị rớt mất vậy, lại thêm bầu không khí quái dị ở con sông máu này nên nàng vẫn rất cảnh giác cao với đám hung thú.

Chẳng qua, chúng tạm thời rời đi cũng tốt. Chỉ cần đám hung thú đó không ra tay thì nàng có thể dành thời gian để giải quyết nguyên thần của lão già trong biển ý thức trước. Ai mà biết được phép ngưng đọng thời gian đó có thể phong tỏa tàn hồn của lão bao lâu!

Phải làm gì mới hủy diệt triệt để nguyên thần của lão được? Nếu một đòn không thành công luôn, liệu có phá vỡ phép ngưng đọng thời gian, để rồi khiến chính nàng và Mục Cẩm Vân lại rơi vào cảnh khốn cùng hay không.

Khoa Đẩu Hỏa có thể đốt cháy nguyên thần. Nhưng lúc trước, khi biển ý thức bị lão già công kích, toàn bộ không gian bên trong đã nổi lên bão tố, cuộc đối chiến giữa ấn Công Đức và lão già đã liên lụy đến cả Khoa Đẩu Hỏa. Lúc này nó còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, căn bản không thể nhờ cậy vào nó được.

Càng đừng nói chi đến chim lửa nhỏ. Nếu không có Khoa Đẩu Hỏa gắng gượng bảo vệ thì lúc này thần hồn của chim lửa nhỏ đã hoàn toàn biến mất.

Thứ duy nhất mà nàng có thể dùng được là ấn Công Đức. Đáng tiếc ấn Công Đức bị lão già gọi là ngụy thần khí, mà mấy lần đối đầu trước, ấn Công Đức đều rơi vào thế yếu. Lúc này lão già kia không động đậy được, ấn Công Đức cũng im lặng theo, không hề có ý định chủ động công kích, Tô Lâm An cũng không thể chỉ huy được nó. Bởi vậy, dù lúc này nàng muốn gọi ấn Công Đức ra thử cũng không được.

Dùng bùa trận? Đan dược? Pháp khí? Những suy nghĩ mới vừa lóe lên trong đầu đã bị nàng phủ định ngay tức khắc. Đống pháp bảo, đan dược, trận bàn còn lại chẳng hề có ích gì với tình thế tồi tệ lúc này. Hơn nữa, lão già kia đang ở trong biển ý thức của nàng, chỉ cần sơ sẩy chút là không chỉ lão già đó bị hủy diệt, mà nguyên thần của nàng cũng sẽ bị liên lụy.

Tô Lâm An nóng lòng như lửa đốt.

Nguyên thần của nàng thua xa nguyên thần của lão già kia, dù lão chỉ đứng im, mặc cho nàng công kích thì nàng cũng chẳng thể làm tổn thương nguyên thần của lão được. Đó là sự chênh lệch về cảnh giới, như châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá. Lúc này nàng hoàn toàn không thể đấu lại lão.

Cường độ nguyên thần, thứ mà Tô Lâm An từng lấy làm kiêu ngạo rằng mình vượt xa những tu sĩ cùng cấp bậc lại yếu đuối không chịu nổi một đòn trước mặt lão già này, sự chênh lệch như trời với đất. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy phần thắng của mình thật nhỏ bé, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, trong lòng sinh ra vài phần tuyệt vọng mơ hồ.

Cũng giống như một người đuối nước bị rong rêu quấn lấy, càng liều mạng giãy giụa thì lại càng lún sâu xuống dưới, tâm trạng tiêu cực ấy vừa nảy sinh thì suy nghĩ chán nản không thiết sống lúc trước lại hiện ra, sức mạnh của phép thần thông Quy Thiên lại rục rịch trong nàng.

Chẳng qua lúc trước đã trải qua một lần nên giờ Tô Lâm An cũng không bị sa vào đó, mà ngược lại, nàng đã thấy được hy vọng trong nỗi bi thương vô tận, mắt lập tức sáng ngời.

Chính nàng không có biện pháp đối phó với lão già thần bí kia.

Nhưng phép thần thông Quy Thiên có lẽ lại có thể!

Không phải vừa nãy đám hung thú kia đã nói, bọn chúng chỉ cần liếc nhìn cây cầu gãy kia là chết liền sao. Tô Lâm An cũng đã tự mình cảm nhận uy lực của phép thần thông Quy Thiên này. Nếu để lão già thần bí kia đấu với phép thần thông Quy Thiên của Thần Hoàng, vậy chắc chắn nguyên thần lão sẽ chịu ảnh hưởng.

Vốn dĩ lão già kia là tập hợp của những tàn niệm đã dần mất đi thần trí sau cả ngàn vạn năm, bởi vậy nó càng có cảm nhận sâu sắc hơn về sự thay đổi của thiên đạo, sự vô tình của năm tháng. Cũng vì thế, uy lực của phép thần thông Quy Thiên khi thi triển với lão ắt sẽ mạnh hơn gấp bội!

Làm sao để lão già này vừa tỉnh lại thì bị ảnh hưởng ngay bởi phép thần thông Quy Thiên đây?

Tô Lâm An hít sâu, sau đó nhảy ra khỏi sông máu. Mũi chân nàng đạp lên mặt sông, lướt nhanh đi như chuồn chuồn lướt nước, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện bên cạnh chỗ cây cầu gãy.

Nàng không hề do dự, bay thẳng lên cây cầu.

Mũi chân nàng vừa chạm phải đầu cầu, những đóa hoa màu xanh trên đó đã cùng rung lên. Bốn phía không hề nổi gió, nhưng những ngọn lửa xanh ấy cứ chập chờn lay động, chợt sáng chợt tắt, không gió tự động.

Tô Lâm An đứng trên cầu, nhắm nghiền hai mắt, tim đập thình thịch như trống gõ.

Trong một góc tối phía dưới cầu, đám hung thú lúc trước đang truyền âm trao đổi với nhau, giọng mỗi con đều rất kích động.

“Xích Viêm Hà, có phải nàng ta lên cầu thật rồi không?” Một con thú nhìn về phía hồ ly đỏ sậm và hỏi. Nói đến lên cầu, giọng nó cũng run lẩy bẩy.

“Ai nhìn cái đi!”

“Ai dám nhìn?” Hồ ly đỏ sậm tên Xích Viêm Hà cười lạnh, “Muốn nhìn thì ngươi tự đi mà nhìn.” Nó vẫy đuôi, nhẹ nhàng nhảy lên đầu một con nghê có hình dáng như sư tử, rồi cuộn mình lại nằm sấp xuống, chẳng khác gì một cái mũ đỏ trên đỉnh đầu con nghê.

Con nghê thở dài, đội hồ ly rời đi. Đi một đoạn đường rồi, con nghê mới nhếch miệng cười: “Thịt nàng ta chắc hẳn ngon lắm.”

“Phải chờ thêm lát nữa, chờ nàng ta lĩnh ngộ được sức mạnh huyết mạch của Thần Hoàng rồi phá tan hoàn toàn phong ấn ở nơi này, lúc đó ăn cũng không muộn.” Xích Viêm Hà thầm nghĩ: “Ngươi ăn thịt, ta uống máu.”

Trong truyền thừa, huyết mạch của Xích Viêm Hà có một phép thần thông mang tên Thôn Phệ, có thể thông qua việc cắn nuốt máu thịt để cảm ngộ được sức mạnh chứa trong huyết mạch của đối phương. Đáng tiếc phép thần thông Thôn Phệ này chỉ có tác dụng với vật sống, bằng không nó chỉ cần ăn thịt Thần Hoàng, uống máu Thần Hoàng là được.

Chờ uống được máu của con nhóc lúc nó còn sống rồi, nó sẽ có cơ hội có được sức mạnh huyết mạch của Thần tộc, nắm giữ phép thần thông tối cao. Mặc dù nó chưa bao giờ rời khỏi bí cảnh này nhưng truyền thừa trong huyết mạch nói cho nó biết, thế giới bên ngoài rất đặc sắc, chân trời phủ đầy ráng đỏ, mây trôi lững lờ, điều ấy làm kẻ vẫn luôn sống ở nơi tối tăm như nó đây hết lòng hướng tới. Chính bởi vì nguyên nhân ấy nên nó mới tự đặt tên cho mình là Xích Viêm Hà.

Xích Viêm Hà luôn muốn rời khỏi lòng đất u ám này, rất muốn rất muốn.

Chẳng qua bên ngoài tuy đẹp đẽ nhưng cũng hung hiểm vạn phần, nếu như có được sức mạnh huyết mạch Thần tộc thì sau khi rời khỏi đây nó cũng không cần sợ bất kỳ kẻ nào nữa. Sau này nó sẽ khiến Yêu tộc trở nên lớn mạnh, để Yêu tộc đứng đầu trên trời dưới đất, biến Nhân tộc thành thức ăn, thành con rối, chẳng phải tương lai đó nghe rất hay ho sao?

Thế nhưng điều kiện tiên quyết của tất thảy những thứ đó là, con nhóc kia phải phá được phong ấn ở ngoài kia.

Nếu không phá được phong ấn, chúng sẽ phải quanh quẩn ở gần cây cầu gãy này cả đời, bởi chỉ ở đây thì tu vi bọn chúng mới có thể thăng cấp. Hạn chế tu vi ở bên ngoài là hàng rào mà bọn chúng không tài nào phá vỡ được. Mà nơi này quá kín, linh khí trời đất cũng có hạn, tốc độ tu hành của bọn chúng đã càng ngày càng chậm. Tuy rằng sức mạnh khí huyết trong máu Thần Hoàng có thể giúp chúng tăng cường thực lực, nhưng dù sao chúng cũng không thể lĩnh ngộ được sức mạnh huyết mạch của Thần Hoàng. Việc hấp thụ máu trong sông máu cũng sẽ dần gây ảnh hưởng tới tâm trí của chúng, làm chúng tự sinh ra ý nghĩ chán đời bi quan.

Nghê là một trong số những thần thú thượng cổ trong truyền thuyết. Nó có thể nhìn lén được chút ít số trời, từng tiên đoán rằng bọn chúng có thể tìm được đường sống từ trong cảnh khốn cùng hiện giờ. Lời tiên đoán này đã giúp chúng có niềm tin sống tiếp, ẩn nhẫn đợi đến ngày hôm nay.

Chúng đã đợi đường sống đó rất lâu, rất lâu rồi.

Cuối cùng, nó đã đợi được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status