Ấn Công Đức

Chương 471 : Chương 471BÓP CHẾT



Chương 471BÓP CHẾT

“Khoa Đẩu Hỏa!” Tô Lâm An cố gắng xốc lại tinh thần. Nàng tập trung sự chú ý vào Khoa Đẩu Hỏa - kẻ đang bế quan, rồi bỗng quát lên.

Nàng siết chặt tay, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay tạo ra vài vết máu.

“Chuyện gì vậy hả, quấy rầy việc tu luyện của ta!” Phía dưới ấn Công Đức, đốm lửa nho nhỏ bỗng nổ tung. Lửa đỏ bên trong và lửa lam bên ngoài bay vọt lên cao trong chớp mắt, ánh lửa mãnh liệt đã chiếu rọi ấn Công Đức trong suốt màu xanh biếc đến đỏ rực.

Nó đã nuốt một lượng tử khí rất lớn, cả ngọn lửa biến thành màu đen thuần túy, cũng vì thế mà có được cái tên Khoa Đẩu Hỏa. Giờ, khi thực lực không ngừng được nâng cao, cuối cùng nó cũng đã khôi phục được dáng vẻ ban đầu.

“Suýt chút nữa ta đã lên cấp rồi!” Những ngày qua, chim lửa nhỏ đã có được không ít đồ tốt từ đám hung thú ngu ngốc kia, trong đó có vài món vừa khéo rất hợp với khẩu vị của nó, có hiệu quả hiếm thấy trong việc gia tăng cường độ ngọn lửa. Sau khi ăn xong mớ kỳ trân dị bảo đó thì uy lực của ngọn lửa tăng mạnh, cả ngọn lửa đã lớn hơn khá nhiều.

Rồi sẽ có một ngày, nó nhất định sẽ đốt ấn Công Đức thành tro bụi để báo mối thù bị con ấn đó cưỡng chế đè ép!

Vừa gào xong, Khoa Đẩu Hỏa chợt nhận ra bầu không khí có chút không ổn, ý thức cũng hơi mơ màng, cứ như chưa tỉnh ngủ vậy.

Nó nhìn thấy chim lửa nhỏ đang co rụt vào trong góc run lẩy bẩy, mà không gian biển ý thức của Tô Lâm An thì ngập tràn sương mù xám xịt, hệt như có một đám mây đen bao phủ trên mặt biển, dường như chỉ ngay giây sau sẽ có mưa to ào ào đổ xuống.

Giữa Khoa Đẩu Hỏa và Tô Lâm An có mối liên hệ tâm thần.

Trong tình huống Tô Lâm An không hề phòng bị, nó có thể dễ dàng biết được đã có chuyện gì xảy ra.

Sương mù trong biển ý thức có vấn đề, chẳng trách sau khi nó tỉnh dậy vẫn mơ màng muốn ngủ. May mà bản thân làn sương đó không có độc. Tô Lâm An vốn không hề đề phòng, hơn nữa ý thức lại đang căng thẳng cao độ nên mới bị trúng chiêu. Còn nó, khi làn sương mù lan rộng thì nó đang ngủ, bởi vậy chịu ảnh hưởng ít hơn, tạm thời vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo.

Con chim ngu xuẩn này, chẳng ngờ nó lại dám hạ thuốc trong biển ý thức của Tô Lâm An!

Khoa Đẩu Hỏa quả thực tức đến mức biến dạng!

Ngọn lửa nó thoáng cái biến thành một cây roi dài, trói ngay lấy chim lửa nhỏ. Chim ta vốn thích lửa, lúc này bị trói cũng không hề thấy khó chịu, cơ thể vốn đang run lẩy bẩy cũng bình tĩnh lại vì độ ấm của ngọn lửa. Có điều khi đang muốn lên tiếng, chim lửa nhỏ chợt cảm thấy dây thừng lửa trên người mình bỗng chốc siết chặt, đau đến mức nó phải kêu to lên!

“Nương!”

Đáp lại nó là một đoạn roi lửa.

Ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa biến thành một cây roi dài hình rắn, quất bốp một cái lên mình chim. Cũng vào lúc này, vô vàn ngọn lửa hóa ngay thành biển lửa cuồn cuộn, nhào về phía làn sương mù trong biển ý thức của Tô Lâm An. Đốt hết đám sương mù này, nàng mới mau tỉnh lại được!

“Nương!” Lông vũ trên người chim lửa nhỏ đã bị đốt cháy, nguyên thần cũng đau đớn vô cùng. Nó hoàn toàn không hiểu, tại sao ngọn lửa ngày thường dịu dàng là thế lại bỗng trở nên nóng rực như vậy, cứ như muốn nướng khô cả người nó!

Trời sinh nó đã thích lửa, nhưng ngọn lửa lúc này lại khiến nó sợ hãi, khiến nó hoảng hồn.

Nước mắt rơi lã chã, trong khi đang chịu đau đớn thì nỗi tủi thân nồng đậm cũng trào lên trong lòng, nó vừa khóc vừa kêu loạn lên, “Ngươi căn bản không phải nương của ta!”

“Đồ ngu!” Khoa Đẩu Hỏa tức giận mắng một câu rồi quất bay luôn chim lửa nhỏ ra ngoài, chỉ thấy vô vàn lông chim bay tán loạn, bị lửa đốt thành tro đen rơi lả tả xuống đất.

Sau một hồi trời đất quay cuồng, chim lửa nhỏ nhận ra mình đã bị ngọn lửa cuốn ra khỏi không gian biển ý thức của Tô Lâm An. Trong đầu tựa như có một sợi dây bị căng đứt, nó ý thức được rõ ràng rằng, mối liên hệ giữa mình và Tô Lâm An đã biến mất.

Khế ước đã được giải trừ, nó không còn là chim của nàng nữa.

Hừ, nó cũng chẳng cần!

Nó là Cửu Thiên Hỏa Diên cao quý, vốn không nên bị loài người ràng buộc bằng khế ước. Nó nên bay lượn tự do tự tại, chứ không phải là bị một con người nhốt ở trong nhà giam là biển ý thức của nàng ta.

Chim lửa nhỏ vô thức quay đầu, nhìn về phía bầy thú cách đó không xa. Cả người nó đau đớn, lòng càng buồn hơn, không tự chủ được mà cầu cứu với đồng loại bên kia, “Xích đại vương, cứu ta.”

Nghe thấy chim lửa nhỏ cầu cứu với đám hung thú kia, Khoa Đẩu Hỏa càng tức không chỗ trút, ngọn lửa lại bốc cháy mãnh liệt hơn, lập tức nuốt lấy chim lửa nhỏ.

Cũng vào lúc này, Khoa Đẩu Hỏa quát lớn: “Tất cả dừng tay, nếu không thì ta sẽ thiêu chết nó!”

Trong mắt chim lửa nhỏ lập tức lộ ra nét mong đợi, lòng muốn sống mãnh liệt khiến nó càng giãy giụa mạnh hơn, giọng nói cũng nghẹn ngào nức nở, “Cứu ta!” Nó đã đánh mê Tô Lâm An rồi, đám Xích đại vương vốn đã lợi hại hơn chút, lúc này chắc chắn sẽ cứu được nó thôi.

Tuy nhiên, chim lửa nhỏ kinh hãi nhận ra, cuộc tấn công của bọn chúng lại càng mạnh mẽ hơn, vốn không hề có ý tránh nó ra. Quanh người Xích đại vương bắn ra vô số tia sáng đỏ như một trận mưa châm dày đặc phóng nhanh tới, dường như chỉ ngay giây sau sẽ đâm ngay mắt nó.

Rõ ràng trên người còn có ngọn lửa đang thiêu đốt, vậy mà chim lửa nhỏ lại thấy toàn thân rét lạnh.

Vào lúc nó tuyệt vọng quên cả việc khóc lóc, ánh lửa của Khoa Đẩu Hỏa lại bảo vệ nó, khiến nó không bị vô vàn kim châm đỏ sậm kia xuyên qua.

“Đã sáng mắt chưa, đám súc sinh kia căn bản không thèm để ý đến sự sống chết của ngươi!” Khoa Đẩu Hỏa phẫn nộ mắng. Khoa Đẩu Hỏa dùng tính mạng của chim lửa nhỏ để uy hiếp bầy hung thú kia không phải làm chuyện ngu ngốc, mà là muốn để chim con nhìn cho rõ, bầy hung thú kia vốn không hề để ý đến nó. Bọn chúng chỉ muốn lợi dụng nó để đối phó với Tô Lâm An mà thôi.

Khoa Đẩu Hỏa chủ động dạy dỗ chim lửa nhỏ, thật ra là muốn cho nó một con đường sống. Dù sao thì, chim con cũng gọi nó là nương mà. Cho dù mới đầu nó không hề tình nguyện, nhưng sau này cũng dần dần chấp nhận con chim ngu xuẩn ấy.

Đợi đến khi quay về giới tu chân, nó còn muốn giới thiệu chim lửa nhỏ với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch rất tốt tính, hợp để chăm sóc trẻ con hơn, chắc chắn chim lửa nhỏ sẽ thích hơi thở thuần khiết trên người nó.

Thật ra con chim ngu xuẩn này rất đáng yêu, sau khi lấy được quà từ đám hung thú kia còn ngoan ngoãn tặng cho nó để hiếu kính. Nếu không phải nó cứ vùi đầu vào cắn nuốt những thiên tài địa bảo kia mà quên đi việc phải dạy dỗ chim lửa nhỏ thì nhóc chim đó cũng sẽ không bị đàn hung thú kia dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt.

Chim con còn nhỏ như vậy, căn bản chưa tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, chưa từng thấy việc đời, cũng chẳng biết lòng người hiểm ác.

Mà khoảng thời gian này, Tô Lâm An và nó đều không quan tâm quá nhiều đến chim lửa nhỏ, cứ để nó một thân một mình chơi đùa, nếu không thì đã chẳng để đàn hung thú ấy lợi dụng sơ hở.

Sâu trong lòng Khoa Đẩu Hỏa còn thấy hơi tự trách, nếu như nó cẩn thận hơn chút thì sao chuyện này có thể xảy ra.

Thấy chim lửa nhỏ ngây ra đó thì Khoa Đẩu Hỏa không để ý đến nó nữa. Sau khi ném nó ra phía sau mình, ngọn lửa bỗng bay phồng to lên, ba đường đen, xanh, đỏ tựa như trường long gào thét, xông thẳng về phía bầy hung thú. Trước kia chỉ cần có nguy hiểm là nó sẽ trốn ngay xuống dưới đáy ấn Công Đức, hiện giờ, nó lại không hề sợ sệt mà xông thẳng về phía trước.

Nếu như bảo vệ được Tô Lâm An, an toàn vượt qua mối nguy lần này, nó có thể cầu xin Tô Lâm An tha cho chim lửa nhỏ chứ nhỉ?

Vào lúc quan trọng nhất, Tô Lâm An chỉ giải trừ khế ước với chim lửa nhỏ chứ không giết nó, chứng tỏ rằng chuyện này vẫn còn có đường thương lượng. Nhất định là như vậy. Khoa Đẩu Hỏa vừa xông về phía trước vừa tự an ủi mình.

Nó dốc hết sức lực, để ngọn lửa cháy đến mức mạnh nhất.

Cho dù đối mặt với mối nguy hiểm cực lớn nhưng nó cũng không hề lui bước. Cùng lắm là, cùng lắm là bị thương nặng, lại biến thành một đốm lửa nhỏ. Cỏ xanh nào sợ lửa đồng, gió xuân vừa thổi lại lên xanh rì. Chỉ cần Tô Lâm An không chết, nó sẽ không bị dập tắt hoàn toàn.

Cho nên, liều thôi!

Khoa Đẩu Hỏa hiến dâng toàn bộ sức mạnh của mình ra chẳng giữ lại gì, thậm chí nó thiêu đốt cả nguyên thần của chính mình. Ánh lửa phóng ra thắp sáng hết cả đáy sông.

Nó muốn cứu Tô Lâm An, cũng muốn cứu chim lửa nhỏ!

Khoa Đẩu Hỏa xông tới đón đỡ vô số đòn tấn công, đồng thời cũng khiến bầy thú phải tách ra tan tác, lại còn đốt cháy da lông của không ít linh thú. Nó liều mạng, cho dù bị thương cũng phải quấn lấy con hồ ly lông đỏ dẫn đầu đàn thú kia. Nhưng ngay lúc này, Khoa Đẩu Hỏa nghe thấy chim lửa nhỏ kêu lên một tiếng thảm thiết.

Chút thần thức yếu ớt còn sót lại giúp Khoa Đẩu Hỏa nhìn thấy, trên cây cầu có một bàn tay đầm đìa máu chợt túm mạnh lấy chim lửa nhỏ, rồi bóp nát nó.

Chim con căn bản không thể giãy giụa, chết ngay lập tức.

Máu tươi của nó nhỏ xuống từ bàn tay kia, vừa khéo rơi trên môi Tô Lâm An.

Khoa Đẩu Hỏa: “...”

Nó rõ ràng là một ngọn lửa không có trái tim, nhưng vào lúc này, chẳng hiểu vì sao lại hơi buồn bã.

Cảm giác ấy, giống như khi còn nhỏ nó liều mạng muốn đốt một gốc linh mộc bị ngấm nước, cho dù cuối cùng nó đã đốt được nhưng ngọn lửa ấy cũng chẳng có mùi vị gì, còn tỏa ra sự lạnh lẽo âm u. Có điều, Khoa Đẩu Hỏa còn chưa kịp thương cảm thì chợt thấy bên cạnh con hồ ly lông đỏ kia, chẳng biết từ khi nào đã có một con kỳ lân xanh biếc xuất hiện. Thực lực của nó, ngang ngửa với hồ ly đỏ!

Con kỳ lân kia mở miệng phun ra một cơn sóng lớn. Cơn sóng đó đổ ập xuống khiến nó ướt sũng.

Cái lạnh vô tận vô biên đã dập tắt ánh lửa.

...

Mục Cẩm Vân không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng dựa theo những lời của Khoa Đẩu Hỏa, hắn cũng có thể đoán được một hai phần.

Việc Tô Lâm An hôn mê là vấn đề xảy ra trong không gian biển ý thức, mà con chim này vốn là linh thú của nàng, nguyên thần của nó cũng ở trong biển ý thức của nàng.

Nếu con chim đó không sao, vậy thì có lẽ máu của nó sẽ giải quyết được vấn đề.

Ngọn lửa kia không hề muốn nó chết.

Nếu không thì với năng lực của ngọn lửa đó, muốn thiêu chết con chim này là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nó làm Tô Lâm An bị thương mà còn muốn sống sao? Tay hắn dễ dàng bóp nát chim nhỏ, đồng thời ép cơ thể nó, vắt lấy máu tươi nhỏ vào trong miệng Tô Lâm An. Sau đó, một tay Mục Cẩm Vân chống lấy mặt cầu được đúc nên từ máu thịt của Thần Hoàng, chậm rãi bò ra khỏi đó.

Lúc này cơ thể hắn chưa hề hoàn chỉnh, cho dù đã tăng tốc độ tôi luyện thì có một phần cơ thể vẫn chỉ là khung xương. Trên bộ xương trắng đến mức trong suốt vắt vẻo vài sợi máu thịt, mỗi bước đi đều có máu nhỏ giọt xuống.

Dáng vẻ của hắn hiện giờ xấu xí vô cùng, hắn biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status