Ấn Công Đức

Chương 470 : Chương 470PHẢN BỘI



Chương 470PHẢN BỘI

Xích Viêm Hà là con thú thông minh nhất dưới dòng sông máu.

Nhưng trong nỗi tức giận và thất vọng cùng cực, nó hoàn toàn mất đi khả năng phán đoán. Dường như trong nháy mắt, sợi dây căng cứng trong đầu nó đã đứt phựt. Lý trí đã mất hết, chỉ còn lại lửa giận đang cháy hừng hực, hận không thể xé vụn Tô Lâm An ngay lập tức.

Nó bất chấp tất cả, phát ra tiếng gào thét chói tai hướng về phía Tô Lâm An. Lông trên người nó dựng đứng cả lên, bắn về phía cây cầu gãy giống như kim châm.

Mặc dù tức giận đến mất lý trí, nhưng vì bản năng của cơ thể vẫn còn nên cho dù phát động tấn công, Xích Viêm Hà vẫn không mở mắt nhìn cây cầu gãy. Đây là thói quen được hình thành qua nhiều năm. Thói quen này có thể cứu mạng nó. Kim châm bắn phập phập về phía cây cầu gãy, rõ ràng đã cắm vào máu thịt nhưng lại tóe ra tia lửa màu đỏ sậm, chỉ có tiếng keng keng vang lên khi tất cả đám lông đó gãy đôi.

Tấn công bằng kim châm thất bại, Xích Viêm Hà cũng không tức giận, ngược lại còn nở nụ cười.

Vừa rồi, giữa trời đất ngập đầy những phù văn trận pháp có thể nhìn thấy được khiến nó không dám hành động thiếu suy nghĩ. Còn lúc này, những phù văn trận pháp đó đã biến mất, không chỉ không thể nhìn thấy bằng mắt thường mà ngay cả đòn tấn công của nó cũng không bị ngăn cản.

Nhất định là nàng ta đang dồn hết sức tu sửa kết giới, không rảnh quan tâm tới những chuyện khác.

Nó phải tranh thủ lúc này để bắt nàng ta lại, để nàng ta phá phong ấn.

Thân hình Xích Viêm Hà đột ngột biến lớn. Sau lưng nó vốn chỉ có một cái đuôi cáo đang dựng đứng, sau khi biến hình thì có thêm bảy cái đuôi cáo dài mọc ra. Tám cái đuôi xoay tròn cực nhanh, nhìn giống như kiếm khí hộ thể của kiếm tu vậy.

Ngay sau đó, quả thật có kiếm khí phi thường sắc bén bắn ra từ trên người Xích Viêm Hà. Hơn nữa, đó là tám luồng kiếm khí đồng thời được tung ra, khí thế cực kỳ kinh người.

Kim châm ở đuôi nó chẳng qua chỉ để xác định rõ phương hướng của Tô Lâm An trên cây cầu gãy, nó cũng không hề trông chờ rằng những thứ đó có thể gây thương tổn cho Tô Lâm An. Mà bây giờ, kiếm khí này mới là đòn giết người đích thực của nó.

“Grào!” Hồ ly gào lên một tiếng, âm thanh giống như tiếng sấm đánh, ầm ầm vang dội.

Hầu hết đám thú dưới sông máu đều chưa kịp phản ứng lại. Con hổ hai đầu nhìn đám dây chằng chịt kia vẫn còn đang chóng cả mặt mày, nghe thấy tiếng gào thét thì càng cảm thấy nhức đầu, còn mắng, “Con hồ ly chết tiệt kia đang làm gì đấy hả?”

Chỉ có con nghê căng thẳng há to cái miệng đỏ lòm như chậu máu ra, phun rất nhiều khói mù về phía cây cầu gãy. Làn khói phủ xuống cây cầu giống như ảo ảnh trên biển, hư ảo mờ mịt.

Khói của con nghê có độc, có thể khiến người ta choáng váng. Chim Việt Linh thấy vậy thì lập tức vỗ cánh bay lên cao, hót một khúc êm tai. Ba con bọn chúng chưa hề nói chuyện với nhau nhưng lại phối hợp ăn ý, đồng thời tung ra sát chiêu.

Khoảnh khắc kiếm khí lao tới, Mục Cẩm Vân đang nằm trên cây cầu gãy thong thả giơ tay lên.

Những chỗ khác trên cơ thể hắn vẫn là xương, chỉ có hai tay đã có máu thịt. Hắn giơ tay phải lên vẫy bừa một cái, dùng tay làm kiếm, lúc vẫy tay còn tạo ra tiếng xé không khí, giống như tiện tay rạch một nhát đã cắt đứt hư không.

Kiếm khí của hắn không chỉ toàn là băng sương giống như trước, mà còn kèm theo ngọn lửa vô cùng dị thường. Băng lửa hòa vào nhau, ngược lại khiến cho kiếm khí không còn ác liệt như trước mà được bao phủ một lớp hơi nước, làm người ta cảm thấy như sương khói mờ mịt.

Sương mù đầy trời, át đi khói độc của con nghê, toàn bộ đất trời giờ trắng xóa.

Tám đường kiếm khí mang khí thế kinh người của hồ ly bị cắn nuốt, sau khi lao vào màn sương trắng xóa thì biến mất không thấy tăm hơi, còn chẳng tạo ra nổi chút bọt nước nào.

Còn chim Việt Linh, tiếng hót đầy mê hoặc của nó chỉ có tác dụng hỗ trợ, lúc này đòn tấn công của hồ ly và con nghê không có hiệu quả thì tiếng hót của nó cũng không phát huy được bất cứ tác dụng gì, ngược lại vì phát ra âm thanh nên nó lại trở thành mục tiêu bị tấn công đầu tiên.

Kiếm khí của Mục Cẩm Vân không hề chần chừ, chém thẳng về phía chim Việt Linh.

Thực lực của nó yếu nhất, căn bản không cách nào phản kháng lại được. Chỉ thấy động tác vỗ cánh của chú chim nhỏ màu xanh trên không trung thoáng chốc dừng lại, ngay sau đó nó rơi thẳng xuống. Đến khi nó rơi xuống sông thì cơ thể mới đứt làm đôi, một bên là băng một bên là lửa. Một nửa bị đóng băng, nửa còn lại bị đốt thành tro bụi.

Chim lửa nhỏ đậu trên vai Tô Lâm An đột nhiên cứng đờ, ngây ngốc nhìn chỗ chim Việt Linh rơi xuống, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

“Một con hồ ly cũng dám dùng kiếm trước mặt ta?” Mục Cẩm Vân dùng thần thức truyền âm, cười nhạo một tiếng.

Xích Viêm Hà chợt thấy trong lòng căng thẳng. Tu vi kiếm đạo của nó tới từ truyền thừa của huyết mạch, tuy chưa từng nhìn thấy những kiếm tu khác nhưng nó biết nhát kiếm vừa rồi có uy lực vô cùng lớn. Điều đó đủ để nói rõ, kiếm đạo của đối phương cực kỳ mạnh.

Không ngờ Tô Lâm An còn có người giúp đỡ. Tại sao lúc đầu nó không hề thấy?

Thực lực thật sự của hắn thế nào? Không thể dùng thần thức để thăm dò, nhưng chỉ một kiếm kia thôi, Xích Viêm Hà đã cảm thấy không ổn.

Nó đảo mắt rồi hét lớn, “Các ngươi không cứu bọn ta thì thôi, còn muốn ngăn cản bọn ta chạy thoát thân?”

“Chúng ta chờ đợi khổ sở nhiều năm như thế, chỉ để rời khỏi đây, để có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài. Vì sao ngươi muốn tu sửa phong ấn, muốn nhốt bọn ta ở đây lần nữa?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn nuôi nhốt bọn ta?” Mắt hồ ly đỏ ửng, máu trào khóe mắt.

Nó gào lên thảm thiết: “Chẳng lẽ bởi vì bọn ta là thú vật nên các ngươi có thể mặc sức tàn sát?”

“Liều mạng với bọn họ!” Con đầu tiên hưởng ứng vẫn là hổ hai đầu. Đầu hổ vàng kim gầm lên một tiếng, sau đó khạc ra luồng khí màu vàng sáng. Nơi khí vàng đó đi qua, bùn cát bay mù mịt, ngay cả bầu trời phía trên sông máu cũng xuất hiện một lớp bùn đất mỏng.

Đầu hổ màu vàng kim am hiểu pháp thuật hệ thổ, công thủ vẹn toàn.

Thế nhưng nó rất ngu ngốc, bị hồ ly kích động một cái đã nổi giận đùng đùng, lúc tấn công về phía cây cầu gãy nó còn mở mắt nhìn. Kết quả là bão cát còn chưa quét tới cây cầu, chính bản thân nó đã gục đầu thoi thóp. Nếu không phải còn có đầu hổ trắng giữ vững thần trí thì chỉ sợ nó đã sớm bị Quy Thiên ảnh hưởng, chết ngay tại chỗ.

Nhờ có đầu hổ trắng nên nó may mắn sống sót, song vẫn vô cùng yếu ớt, nó nằm dài bên sông máu, kêu gào thảm thiết. Mà đôi mắt của đầu hổ vàng kim vẫn chưa hề nhắm lại, vẫn nhìn chăm chú về phía cây cầu gãy.

Chim lửa nhỏ luôn cảm thấy đôi mắt vô thần kia đang nhìn chòng chọc vào nó, nhìn tới mức tim nó run lên.

Chim Việt Linh chết rồi.

Nhưng dường như tiếng hót ấy vẫn đang vang vọng bên tai. Nó nói sau này ra ngoài sẽ chăm sóc chim Việt Linh, nhưng chim Việt Linh không đợi được tới lúc ra ngoài đã chết ở đây.

Lòng chim lửa nhỏ càng lúc càng rối loạn.

Bầy thú gào thét phẫn nộ, tiến tới gần cây cầu gãy, tiếng gầm rống làm cây cầu cũng hơi rung lắc.

Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân đều không thể cử động, vì thế mặc dù bầy thú không thể thấy rõ vị trí của bọn họ bằng mắt hay thần thức, nhưng có thể thông qua đòn tấn công để xác định phương hướng. Hơn nữa, sau khi xác định được phương hướng, chúng đều đồng loạt thi triển phép thần thông của mình. Những đòn tấn công ập tới như che trời phủ đất khiến Mục Cẩm Vân không thể không bớt chút sức lực để đối phó với chúng.

“Ta tự có lý do để sửa lại phong ấn. Các ngươi đã đợi lâu như vậy, chẳng lẽ không thể đợi thêm một hồi?” Tu sửa trước để tránh việc bí cảnh sụp đổ, sau đó tiếp tục nghĩ cách tìm ra chỗ sơ hở trong quy tắc của bí cảnh nhằm mở bí cảnh ra mà không làm tổn hại kết giới của bí cảnh là được rồi.

Tô Lâm An biết con hồ ly cầm đầu bầy thú không hề có ý đồ gì tốt đẹp.

Nàng lên tiếng giải thích, chỉ vì muốn khiến đám thú kia bình tĩnh lại, giành thêm chút thời gian cho bản thân. Thực lực của đám hung thú này quá mạnh mẽ, Mục Cẩm Vân lại đang trong thời khắc quan trọng, cho dù kiếm pháp của hắn cao siêu thì giờ phút này cũng khó mà ứng phó được hết. Tuy hắn chưa từng mở miệng nhưng nàng biết hắn đã cố hết sức rồi.

Đáng tiếc nàng vừa dứt lời, đòn tấn công của đám thú không những không dừng lại mà càng lúc càng hung dữ. Việc chờ đợi trong thời gian dài và thực tế chênh lệch quá xa khiến phần lớn bọn chúng mất đi lý trí. Chúng căn bản không hề dừng lại, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, xé nát nó!

“Hổ không ra oai các ngươi lại nghĩ ta là mèo bệnh hở!” Không phải nàng không có cách ngăn cản đòn tấn công của đám thú dữ, mà bởi hiện giờ đang trong giai đoạn sửa chữa quan trọng, nàng cũng không biết trạng thái huyền diệu này có thể duy trì được tới bao giờ, vì thế nàng không muốn phân tâm mà thôi!

Bắt giặc phải bắt vua trước.

Nghĩ như vậy, Tô Lâm An đột ngột ra tay. Nàng nhìn về phía con hồ ly. Trước mắt, trạng thái huyền diệu vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nàng vẫn có thể nhìn thấy được một vài đường mạch màu đỏ sẫm trong cơ thể con hồ ly. Muốn phá hủy một trận pháp, cứ phá hủy mắt trận là được.

Mắt trận của hồ ly nằm ở phần xương của một trong số những cái đuôi của nó. Tô Lâm An không hề do dự mà ấn tay xuống, khiến sông máu dâng lên một đợt sóng lớn, trong đó có mấy tia máu tụ lại đánh thẳng về phía đuôi của hồ ly!



Cả người Xích Viêm Hà rét lạnh.

Tốc độ của nó cực nhanh, muốn né tránh nhưng phát hiện bốn phía xung quanh lại ngập đầy những lưỡi dao vô hình. Nó bị bao vây ở trong trận Thiên Địa Càn Khôn, không cách nào di chuyển, hoàn toàn không thể né tránh! Một cơn run rẩy lan tuyền từ đầu xương cụt tới toàn thân khiến cơ thể nó run lẩy bẩy như đã mất khống chế. Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cái đuôi quan trọng nhất của con hồ ly lại tự gãy trước khi bị tia máu bắn trúng. Còn cơ thể nó sau khi tránh được đòn trí mạng ấy thì nổ “ầm” một tiếng, biến thành một đám sương máu.

Nó chưa chết mà ẩn mình ở trong màn sương máu, có thể lừa gạt người khác nhưng lại không thể lừa được Tô Lâm An.

“Chẳng ngờ ngươi lại có thể chuyển dời mệnh môn!” Có điều chuyển dời cũng vô dụng, nàng vẫn có thể nhìn thấy chỗ mắt trận.

Ngay lúc Tô Lâm An định tấn công lần nữa, nàng đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng. Chính cơn choáng váng này khiến nàng thoát luôn ra khỏi trạng thái huyền diệu kia. Không có trạng thái huyền diệu ấy giúp đỡ, những đường nét ẩn giấu giữa đất trời cùng biến mất, thực lực của nàng nhất thời suy yếu giống như bị đánh trở về nguyên hình.

Trạng thái vô địch không còn nữa, cơ thể còn cực kỳ yếu ớt, chỉ vì nàng đã nhìn lén bí ẩn thiên địa trước khiến khí huyết và thần thức đều bị tiêu hao khá nhiều.

“Chim lửa nhỏ...”

Ở bên trong biển ý thức, chim lửa nhỏ run lẩy bẩy nói: “Chủ nhân, đây không phải độc.”

Làn khói trong biển ý thức không phải là độc.

Nó chỉ có thể khiến người khác ngủ thiếp đi thôi. Đây là món đồ chơi mà chim Việt Linh cho nó, trên người nó còn có rất nhiều đồ giống như vậy.

Đám thú kia đều là bạn bè của nó, dạy nó nói chuyện, tặng nó quà, khiến khoảng thời gian này của nó rất vui vẻ và tự tại.

Chim Việt Linh mà nó thích nhất đã bị chém làm đôi.

Xích đại vương đối xử với nó rất tốt, dạy nó tu luyện đã biến thành sương máu.

Nó không muốn nhìn bọn chúng nối nhau chết đi nữa.

Bọn chúng chỉ muốn rời khỏi đây mà thôi. Bà ngoại, không, chủ nhân, tại sao phải như vậy...

Họ không phải đồng loại. Nàng là người, nó là thú. Cho nên thiên hỏa không phải nương của nó, nàng càng không phải bà ngoại của nó.

Chim lửa nhỏ rít lên chói tai: “Không được giết họ!”

“A a.”

Cơ thể củ cải của Tô Lâm An bách độc bất xâm, nhưng lần này nàng đã tính toán không chu đáo. Nàng đã ký khế ước bình đẳng với chim lửa nhỏ, bởi vậy cũng không biết được mọi sự biến động trong lòng nó. Mà làn khói này không phải độc, nàng không cảm nhận được sự uy hiếp, đương nhiên nó không thể khiến nàng phân tâm trong khi vừa sửa kết giới vừa đối phó với đám thú kia.

“Nó không phải độc, nhưng có thể lấy mạng ta!” Người Tô Lâm An hơi lảo đảo, suýt nữa đã ngã quỵ xuống.

Hình ảnh trước mặt nàng dần mơ hồ, cơn buồn ngủ mạnh mẽ càn quét qua đầu óc của nàng. Dù nàng cắn nát đầu lưỡi cũng không có tác dụng, bởi vì làn khói kia xuất hiện ngay trong biển ý thức của nàng, khó mà đề phòng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status