Ấn Công Đức

Chương 473 : Chương 473TỈNH DẬY



Chương 473TỈNH DẬY

Những con hồ ly này không hề sợ hơi thở của cây cầu gãy, cũng đuổi theo họ ra phía sau cầu. Đám hung thú không dám lại gần cây câu gãy, nhưng hồ ly ảo thì có thể!

Bảy con hồ ly có tốc độ cực nhanh. Linh khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao khá nhiều, máu thịt vẫn đang chịu nỗi đau tôi luyện niết bàn, động tác không hề linh hoạt. Hắn chỉ có thể dùng chút linh khí cuối cùng để tạo nên một lá chắn linh khí, miễn cưỡng che chở cho Tô Lâm An, còn chính mình thì lại bại lộ trước đòn công kích của hồ ly.

Vết thương trên người Mục Cẩm Vân dần nhiều hơn...

Hắn đã không còn sức để chữa những vết xước trên mặt nữa. Khi sắp không chống đỡ được nữa, cổ họng Mục Cẩm Vân phát ra những tiếng nức nở không giống con người.

Trong mắt hắn đã xuất hiện hai con ngươi, cũng vào lúc ấy, hắn cảm thấy sau lưng hơi ngứa.

Hắn hơi gồng người lên, nhe nanh với bảy con hồ ly ảo kia tựa như bị mất khống chế, miệng lại phát ra những tiếng rít kỳ lạ. Chỗ ngứa ở sau lưng có thứ gì đó đâm xuyên qua lớp da chui ra ngoài. Đó là một đôi cánh trong suốt mỏng như cánh ve, mọc ở trên lưng Mục Cẩm Vân đang mang hình dáng con người!

Đôi cánh đó vẫn chưa hoàn chỉnh, khi vẫy thì phát ra những tiếng vù vù như hiệu lệnh xuất kích, đánh thức đám côn trùng đang say ngủ trong cây cầu máu.

Vô số đốm trắng hoặc xám bò ra từ nơi sâu thẳm trong xác thịt của Thần Hoàng.

Khi vừa bò ra ngoài thì chúng như từng viên đá nhỏ, cả người cứng đờ, tuy nhiên chỉ một chốc sau, đám côn trùng ấy đã vỗ cánh một cách linh hoạt, bay lên không trung.

Chúng bổ nhào về phía đám hồ ly ảo giữa trời.

Còn đám đông hơn thì lao đến bầy thú ở phía xa.

Thần Hoàng đã chết từ lâu. Xác thịt của ngài đúc thành cây cầu dài ở nơi đây, hấp dẫn vô vàn trùng Huyết Duyên tới.

Tuy rằng Thần Hoàng không thể tiêu diệt hoàn toàn được trùng Huyết Duyên, càng chẳng có cách nào giải cứu những tộc nhân bị trùng Huyết Duyên ký sinh, nhưng sức mạnh huyết mạch còn sót lại của ngài vẫn khiến cho đám trùng Huyết Duyên muốn cắn nuốt sức mạnh trong xác thịt của ngài bị chìm vào giấc ngủ sâu, bị đông cứng lại. Bởi vậy, trong cây cầu này có vô vàn trùng Huyết Duyên ẩn mình, nhiều không kể xiết. Tuy rằng chúng chưa chết hẳn, nhưng cũng đã mất đi năng lực hành động hệt như đang ngủ đông.

Mà lúc này, Mục Cẩm Vân đã gọi chúng dậy.

Hiện giờ, sức mạnh huyết mạch của Thần Hoàng đã bị Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân hấp thụ rất nhiều, lại thêm việc Mục Cẩm Vân vô thức gọi chúng dậy, nên đám trùng Huyết Duyên kia đã tỉnh lại từ trạng thái ngủ đông, nhao nhao gia nhập vào đội ngũ bảo vệ trùng vương. Chỉ trong nháy mắt, một bầy trùng Huyết Duyên lớn đen sì đã lao về phía đàn thú tựa như một đám mây đen.

Bầy thú kinh hãi!

Không có con thú nào sẵn lòng đối mặt với đám trùng Huyết Duyên nhiều vô kể kia, vì chúng cũng chẳng muốn bị ký sinh, không muốn mất đi bản ngã.

Đáng tiếc, đám trùng Huyết Duyên này vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ say, tuy số lượng nhiều nhưng thực lực cũng chẳng mạnh cho lắm, bầy thú chỉ hoảng loạn một chốc rồi lại bình tĩnh lại.

Trùng Huyết Duyên có thực lực quá yếu cũng chẳng thể tạo thành mối uy hiếp cho đàn thú. Vừa rồi chúng căng thẳng chẳng qua là vì sợ rằng ở trong đó có những con trùng mạnh đang ẩn nấp, nhưng hiện giờ xem ra, mối uy hiếp mà chúng hằng lo lắng không hề tồn tại.

“Ngươi là cái quái gì chứ, lại có thể điều khiển được trùng Huyết Duyên?”

Mục Cẩm Vân không hề đáp lời.

Đám trùng Huyết Duyên bao phủ lấy bảy con hồ ly ảo rơi xuống ào ào. Tuy chúng rất đông, cũng đã bâu kín lấy đám hồ ly kia, nhưng còn chưa đợi hắn thở phào nhẹ nhõm thì đám trùng Huyết Duyên đó lại rơi xuống ào ạt, bị đòn công kích của đám hồ ly nghiền thành bột.

Từ lúc tỉnh dậy cho đến khi chết đi, quá trình diễn ra chỉ trong nháy mắt.

Tuy chỉ là nháy mắt, nhưng cũng đã tranh thủ được cho hắn cơ hội nghỉ lấy hơi.

Sau khi sức mạnh thuộc về trùng Huyết Duyên trong cơ thể hắn thức tỉnh, sức mạnh khí huyết lại tăng thêm một chút. Vào đúng lúc Mục Cẩm Vân gồng người lên định ra kiếm lần nữa, bất chợt có một giọng nói vang lên trong lòng, “Nhìn chỗ ta chỉ.”

Lời ấy vừa dứt, trên người của một con hồ ly trong số đó xuất hiện một đốm sáng mờ nhạt. Mục Cẩm Vân khẽ nhíu mày, cơ thể bỗng khựng lại trong thoáng chốc, sau đó hắn chém ra một kiếm không chút do dự.

Kiếm khí mảnh như tơ đâm đúng vào nơi có đốm sáng. Ngay sau đó, cơ thể con hồ ly đó lập tức chia năm xẻ bảy giữa không trung, hóa thành mấy làn khói đen.

Tuy nhiên, một kiếm này của Mục Cẩm Vân cũng đối lấy một mảng vết thương lớn trên người hắn. Muốn đâm trúng hồ ly ảo có tốc độ nhanh đến vậy, hắn buộc phải tập trung hết sức, hơn nữa một khi dừng lại để nắm bắt được vị trí của hồ ly thì cơ thể hắn sẽ bị những con khác làm tổn thương.

Nhưng vào lúc này, hắn chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể gắng gượng chống chọi.

Sáu con, năm con, bốn con, ba con…

Dưới sự chỉ huy của Tô Lâm An, từng con hồ ly ảo bị đánh tan, cơ thể Mục Cẩm Vân cũng chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn. Được thế còn là bởi cơ thể hắn đã trải qua sự tôi luyện của phép thần thông Niết Bàn, nếu không, cơ thể hắn đã bị xé tan rồi.

Còn lại một con hồ ly ảo cuối cùng, mà cả người Mục Cẩm Vân đã đầm đìa máu, chẳng còn chỗ nào lành lặn. Hắn gập người xuống, thở phì phò như kéo bễ.

Hắn không cử động, con hồ ly cuối cùng kia cũng chưa nhúc nhích.

Hồ ly nấp trong bóng tối, không lộ mình ra. Sau khi từng đồng đội của nó bị đánh tan, nó cũng hiểu rằng, một khi lộ mình ra thì sẽ có nguy cơ bị đánh tan xác.

Sứ mệnh của nó vẫn chưa hoàn thành.

Nó nhất định phải đánh một đòn trúng luôn! Khi nhìn thấy mục tiêu có sơ hở, làn sương mờ ảo bỗng vọt mạnh ra.

“Cẩn thận!” Tô Lâm An nhìn thấy con hồ ly kia toan cắn vào yết hầu Mục Cẩm Vân. Vì cơ thể bị tiêu hao quá nhiều trong khi ở trạng thái huyền diệu nên nàng căn bản không thể thi triển linh lực và sức mạnh khí huyết. Lúc này nhìn thấy nguy hiểm cận kề, nàng chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức giơ tay lên che trước cổ Mục Cẩm Vân.

Đôi mắt vốn khép hờ của Mục Cẩm Vân bỗng mở lớn. Hắn chỉ đang cố tình để lộ sơ hở để dụ con hồ ly kia tấn công, lại chẳng thể ngờ Tô Lâm An sẽ bất ngờ ra tay, che chắn cho hắn.

“Tô Lâm An!” Trái tim hắn run lên, máu khắp người tựa như bị đông cứng lại.

“Bịch” một tiếng.

Cánh tay Tô Lâm An rung lên, tuy rằng rất đau, nhưng cũng chỉ là bị cắn mất ít da, không hề chảy máu. Trái lại, cả người con hồ ly ảo kia bị chấn động đến mức cả người lung lay, như một làn khói bị gió thổi qua, suýt chút nữa đã tan đi.

Mục Cẩm Vân nhân cơ hội đâm ra một nhát kiếm. Sau khi đánh tan con hồ ly ảo cuối cùng, hắn cúi đầu nhìn Tô Lâm An trong lòng mình, khuôn mặt của hắn chẳng có biểu cảm gì.

Cơ thể tàn tạ không chịu nổi, còn có máu tươi chảy dọc xuống theo gò má hắn, nhỏ xuống người Tô Lâm An. Mục Cẩm Vân nhìn nàng chằm chằm, không hề phát ra một tiếng động nào. Tuy vậy, trong lòng hắn đang cực kỳ vui vẻ, cứ như được mật ngọt lấp đầy.

Vừa rồi nàng đã cứu hắn! Hắn sợ mình vừa mở miệng thì sẽ phát ra tiếng nói kích động quá mức, sẽ bị nàng chê cười.

Tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng hắn hận không thể lập tức quay vào góc tường rồi xoay vòng vòng một cách vui vẻ.

Hắn nhìn đến cánh tay của Tô Lâm An, mày hơi nhíu lại. Đợi sau khi nhìn thấy dáng vẻ máu thịt be bét của mình từ trong mắt nàng, Mục Cẩm Vân thấy lạnh hết cả tim gan, gương mặt vốn đã không có mấy biểu cảm giờ lại càng cứng nhắc hơn.

Thật ra hắn muốn cười mỉm một cái, nhưng chỉ sợ khi cười rồi, trông hắn sẽ càng dữ tợn hơn, lại càng sợ chỉ cần cử động cơ mặt một cái là sẽ có thịt vụn rơi xuống.

Bởi lẽ đó, hắn chỉ có thể im lặng mà thôi.

Tô Lâm An bị Mục Cẩm Vân nhìn đến mức tê rần cả da đầu.

Hắn chỉ có một con mắt đấy trời! Lúc này hắn cứ nhìn cánh tay nàng, có vẻ cực kỳ hung dữ!

Hắn lo cho tay của nàng sao?

Tô Lâm An nhúc nhích cánh tay vừa bị cắn, lật cái cổ tay vừa bị cào rách tí da lại, hơi nhếch môi nói: “Thật ra, ta hơi bị cứng đấy.”

Tuy rằng da nàng trông trắng nõn mềm mại, nhưng khả năng chịu đòn cực kỳ tốt.



Vốn cái cơ thể củ cải này của nàng đã thuộc dạng da dày thịt béo.

Ở trong bí cảnh, sau khi tu vi tăng lên và thức tỉnh được một vài sức mạnh huyết mạch của Thần tộc, năng lực phòng ngự của nàng lại càng mạnh hơn.

Đòn mạnh nhất được con hồ ly kia dốc hết sức lực tung ra, cũng chỉ có thể khiến nàng bị rách da chút xíu mà thôi.

Đám hung thú kia không dám lại gần cây cầu gãy. Đòn công kích của chúng giáng lên người nàng, tuy rằng sẽ tạo nên uy hiếp nhất định với nàng, nhưng nếu muốn giết chết nàng thì e là cũng rất khó.

Nếu chúng muốn ăn nàng, khéo còn gãy cả răng…

Nếu như không phải con chim chết tiệt kia tấn công từ trong biển ý thức của nàng thì nàng cũng chẳng có gì phải lo lắng cho bản thân. Nếu tình hình bất lợi thật thì nàng vẫn có thể trốn đi. Nàng đã lĩnh ngộ được phép thần thông trận pháp của Thần Hoàng, tất nhiên biết rõ chỗ nào trên người Thần Hoàng cứng rắn nhất, đó chính là nơi chứa đá Huyết Duyên của ngài. Nàng biết vị trí của viên đá đó, chỉ cần trốn ở nơi ấy thì đám hung thú kia cũng chẳng làm gì được nàng hết.

Nhưng chẳng ngờ, Mục Cẩm Vân lại liều mạng bảo vệ nàng.

Thấy dáng vẻ hiện giờ của hắn, Tô Lâm An cũng biết được khi nàng hôn mê đã có chuyện gì xảy ra.

Nàng ngừng lại một lát rồi hỏi: “Ta ngất bao lâu rồi?”

Tô Lâm An dùng thần thức quét xung quanh, lại nói: “À đúng rồi, chim lửa nhỏ đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status