Ấn Công Đức

Chương 474 : Chương 474NHẬN NHIỀU YÊU THƯƠNG



Chương 474NHẬN NHIỀU YÊU THƯƠNG

Trong không gian biển ý thức, ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa cực kỳ yếu ớt, nó đã nằm dưới đáy ấn Công Đức ngủ say dưỡng thần.

Hiển nhiên, sau khi nàng đánh thức Khoa Đẩu Hỏa thì nó đã dốc rất nhiều sức, nếu không sẽ chẳng bị tiêu hao đến mức vậy. Có điều nó là lửa mà, chỉ cần còn một đốm lửa thì vẫn có thể bùng lên một lần nữa. Bởi vậy, thật ra nó chỉ cần nghỉ ngơi nhiều và ăn nhiều thứ có chứa linh khí và tử khí là có thể khôi phục.

Khế ước mà nàng lập nên với Khoa Đẩu Hỏa là loại hà khắc nhất, cũng có nghĩa sống chết của Khoa Đẩu Hỏa đều phụ thuộc vào ý nghĩ của nàng. Lúc này Khoa Đẩu Hỏa rơi vào trạng thái suy yếu, cũng chẳng có chút ảnh hưởng gì với Tô Lâm An.

Còn chim lửa nhỏ, khi ấy họ chỉ ký khế ước bình thường, hai bên không có trói buộc gì quá lớn. Trước khi hôn mê nàng đã cắt đứt khế ước với chim lửa nhỏ, nó không thể ở lại trong không gian biển ý thức của nàng được nữa. Nhưng hiện giờ nàng nhìn khắp nơi mà vẫn không thấy tung tích của nó đâu, trong lòng tất nhiên là hiểu được, chỉ e con chim kia đã lành ít dữ nhiều.

Đám hung thú kia cũng chỉ muốn lợi dụng nó. Sau khi mất đi giá trị lợi dụng, với thực lực kém cỏi của nó, chỉ cần chút uy lực dư lại từ đòn tấn công của đám kia cũng có thể giết chết nó.

“Chết rồi.” Mục Cẩm Vân ôm lấy Tô Lâm An, nói với giọng dửng dưng. Hắn tiện tay vung kiếm đánh tan con hồ ly ảo đã bị tay của Tô Lâm An làm suy sụp. Để tránh việc nàng tiếp tục truy hỏi, hắn lập tức đổi chủ đề, “Giờ làm sao đây?”

“Nàng biết đấy, ta không giỏi trận pháp bằng nàng.” Mục Cẩm Vân rất nghiêm túc nói thẳng ra chỗ kém cỏi của mình, đồng thời nâng Tô Lâm An lên cao. Hắn rên lên một tiếng đau đớn rồi uể oải nói: “Giờ muốn thoát nguy, chỉ có thể dựa vào nàng thôi.”

Tô Lâm An cũng biết Mục Cẩm Vân đã sức cùng lực kiệt. Nàng không truy hỏi nữa, lập tức chỉ tay: “Bay về phía trước, đi lên trụ cầu thứ sáu, chém mở lớp máu thịt ra, chui vào đó trốn!”

Mục Cẩm Vân thừa nhận mình không bằng nàng, trong lòng nàng cũng thấy rất hí hửng. Hồi trước nàng bị hắn đàn áp quá lâu, giờ cuối cùng đã có thể trở mình ca sướng, tâm trạng cũng vui vẻ hơn mấy phần!

Nói xong, Tô Lâm An mới nhận ra rằng mình vẫn đang được Mục Cẩm Vân ôm vào lòng. Nàng hơi giãy giụa, “Ta vẫn đi được, để ta đưa ngươi qua đó.”

Tuy rằng linh khí của nàng đã cạn sạch, nhưng cơ thể củ cải đã thừa đủ mạnh, lúc này dù không thể thi triển pháp thuật và phép thần thông thì chỉ riêng sức mạnh nắm đấm của thân thể nàng thôi cũng đã chẳng hề yếu ớt. So với Mục Cẩm Vân trơ xương nửa người, tình trạng của nàng còn tốt hơn nhiều, nàng đâu cần hắn ôm.

Mục Cẩm Vân không muốn buông tay, thế nhưng hiện giờ, đúng là hắn không bằng Tô Lâm An. Kết quả Tô Lâm An vừa đứng xuống đất bèn ôm ngang Mục Cẩm Vân lên. Hắn không ngẩng đầu đối mặt với Tô Lâm An, mà kề sát nửa gương mặt đầm đìa máu me vào ngực nàng, chỉ để lộ ra nửa bên mặt còn lại. Đây vốn chỉ là một mưu tính nhỏ, hắn mong rằng nàng chỉ chú ý vào nửa bên mặt đẹp trai của hắn, lại chẳng ngờ khi Tô Lâm An ôm hắn bay lên thì ngực nàng như làn sóng nhấp nhô, càng khiến hắn nghẹt thở.

Mục Cẩm Vân: “…”

Rõ ràng đang trong lúc nguy cấp, hắn lại quên đi mọi hiểm nguy, trái tim như chú hươu con nhảy nhót, đôi môi mím chặt cũng hơi cong lên nơi khóe miệng, hắn không nhịn được mà cười trộm.

Một lúc sau, Tô Lâm An đã đưa Mục Cẩm Vân trốn vào phần kiên cố nhất của cây cầu gãy. Công kích của đàn hung thú không thể tới được đây, bọn họ tạm thời không còn nguy hiểm gì nữa.

Đá Huyết Duyên của Thần Hoàng cao bằng cả một người, màu đỏ tươi, bề mặt nhẵn bóng tựa gương. Người đứng ở trước viên đá có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng mình ở trong đó. Đối với võ giả ngoại vực mà nói, đá Huyết Duyên là một thứ cực kỳ quý giá. Võ giả có thể thức tỉnh nhờ vào đá Huyết Duyên, tệ nhất thì cùng có thể nâng cao sức mạnh khí huyết. Nếu có thể hấp thụ được đá Huyết Duyên của Thần Hoàng thì thực lực của nàng có lên thẳng cảnh giới Hoàng Huyết cũng chẳng thành vấn đề. Thế nhưng, Tô Lâm An không dám có ý đồ gì với đá Huyết Duyên.

Một là thực lực của Thần Hoàng rất mạnh mẽ, việc hấp thụ đá Huyết Duyên của ngài là vô cùng khó khăn, chỉ một chút sức mạnh khí huyết thôi cũng có thể khiến kinh mạch khí huyết của nàng nổ tung ngay lập tức. Hai là, khối đá Huyết Duyên này là nền tảng của cây cầu, nếu như nàng hấp thụ nó thì cây cầu gãy này sẽ biến mất hoàn toàn, tới lúc đó thì nàng về nhà kiểu gì?

Tô Lâm An đặt Mục Cẩm Vân ngồi dựa vào đá Huyết Duyên, sau đó kiểm tra tình hình thương tích của Mục Cẩm Vân một lượt. Đợi đến khi nàng khôi phục lại chút ít thì nàng còn có thể lấy chút linh dịch cho hắn. Chẳng qua nếu hắn biết linh dịch chính là nước bọt của nàng, liệu có thấy buồn nôn hay không?

Buồn nôn cũng chịu thôi, Tiên Sứ Lệnh kia cũng đã bị nàng liếm biết bao nhiêu lần rồi.

Hay là, cho hắn uống ít máu của nàng?

Có điều giờ nàng cũng rất yếu, đối với nàng thì việc cho máu là một nhiệm vụ có độ khó khá cao, chưa kể muốn làm rách da tay của nàng cũng cực kỳ khó. Thử mất một lúc mà vẫn chẳng thể tạo ra nổi một vệt đỏ nào trên cánh tay, Tô Lâm An chỉ đành từ bỏ. Nàng ngồi dựa vào Mục Cẩm Vân nghỉ ngơi, đợi đến khi thần thức khôi phục được một chút thì lại nhìn về phương xa.

Bí cảnh vẫn chưa được tu sửa xong xuôi, vẫn có khả năng sụp đổ, chẳng qua thời gian bị lùi lại mà thôi.

Tâm trận của bí cảnh này chính là tàn niệm của Thần tộc thượng cổ, cũng chính là tàn hồn của đám người kia tụ lại sau khi chết. Họ trôi dạt giữa trời đất đã lâu, vì có cùng một mục đích nên ngưng kết lại, cuối cùng hình thành nên bí cảnh truyền thừa này.

Cứ cách một khoảng thời gian, bí cảnh lại mở ra cho những người tuổi trẻ tài cao vào tiếp nhận khảo nghiệm truyền thừa để sức mạnh huyết mạch của họ được tiếp nối và kéo dài.

Hiện giờ, những tàn niệm kia đã biến mất, tâm trận không còn tồn tại, hơn nữa còn bị ấn Công Đức hút vào luôn. Bởi vậy xem như bí cảnh đã bị phá hoại ác liệt, có bị sụp đổ cũng chẳng có gì lạ.

Nàng định sửa lại bí cảnh, thay đổi tâm trận, nhưng nàng chỉ có thể dùng cách sửa chữa này khi ở trong trạng thái huyền diệu. Hiện giờ, muốn tiếp tục tu sửa là điều không thể. Nàng chỉ có thể dốc hết sức chắp vá, kéo dài thời gian cho bí cảnh.

Giờ bên ngoài chẳng còn bao nhiêu võ giả sống sót, tiếc rằng tình trạng của nàng quá tệ, lại bị bầy hung thú canh giữ không thể ra ngoài, đương nhiên không lo lắng nổi đến những người khác nữa.

“Ta tới nơi đây là vì muốn tìm đường về nhà. Giờ thấy cây cầu gãy rồi, vậy mà muốn về nhà vẫn quá khó khăn.”

Tô Lâm An dựa vào đá Huyết Duyên, tâm trạng hơi suy sụp.

“Đợi chúng ta khôi phục rồi, từ đây cứ đi thẳng về phía trước, đi hết cây cầu gãy rồi tiến vào hư không, cũng chẳng biết có chịu nổi trước gió bão hư không, về đến giới tu chân được hay không nữa.” Tô Lâm An tự biết chẳng dễ dàng gì. Nếu dễ thế thì bao nhiêu năm nay võ giả ngoại vực đã vào giới tu chân từ lâu rồi, nữ vương của họ còn đang bị nhốt ở giới tu chân kia kìa.

“Về làm gì?” Mục Cẩm Vân đã nhắm mắt lại. Hắn cố gắng để hấp thụ sức mạnh khí huyết xung quanh, mong rằng có thể khiến mặt mình trở nên hoàn chỉnh hơn một chút. Càng cố, nỗi đau đớn trên người lại càng rõ ràng hơn, bởi vậy lúc này Tô Lâm An nói chuyện mà mãi một lúc lâu sau hắn mới đáp lại một câu.

“Vũ Thương, Sơn Hà Long Linh của ta, còn cả bạn bè ta, những tín đồ đáng yêu trong trấn Thanh Thủy của ta đều ở đó.” Nói đoạn, Tô Lâm An còn nói thêm với giọng buồn bã: “Còn cả ông nội…”

“Chẳng lẽ ngươi không muốn về sao?”

Mục Cẩm Vân khẽ nhếch mày. Hắn nói: “Chỗ mà ta muốn ở, chính là nơi đây.”

Giọng nói ấy đầy dịu dàng, khiến tai của Tô Lâm An cũng hơi ửng đỏ, may mà có tóc che đi, nên chút e lệ trong lòng nàng mới chẳng bị phơi bày. Rõ ràng ngàn năm trước nàng đã từng nghe không biết bao nhiêu lời đường mật, sức kiềm chế đã cực kỳ mạnh mẽ, lúc này sao lại thẹn thùng chỉ vì một câu nói thậm chí còn chẳng phải là lời tình tứ rõ ràng chứ.

Đúng là làm hỏng mất hình tượng nữ ma đầu quyến rũ, mê người của nàng!

Cứ như một cô nhóc mới biết yêu vậy.

Nàng hừ nhẹ một tiếng, đang định nói tiếp thì lại nghe thấy Mục Cẩm Vân bỗng lên tiếng: “Ông nội nàng, không phải là ông nội của nàng đâu.”

Tô Lâm An sững lại, sau đó đáp: “Ta biết.”

Tô Thừa Vận là một phân thân của Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn, Tô Lâm An đã đoán ra từ lâu. Nhưng vậy thì có sao, ông nội yêu chiều nàng, nàng không hề để ý đến việc ông chỉ là một phân thân.

Nàng liếc xéo Mục Cẩm Vân, thầm nói: “Trước kia chẳng phải ngươi cũng chỉ là một phân thân thôi sao.”

Tất nhiên, nàng không nói câu này ra miệng, tránh cho Mục Cẩm Vân thẹn quá hóa giận. Đã từng là một phân thân của Khương Chỉ Khanh, e rằng đây là chuyện mà Mục Cẩm Vân vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Mục Cẩm Vân cũng không nói tiếp nữa. Hắn là một phân thân của Khương Chỉ Khanh, chuyện mà Khương Chỉ Khanh biết, chính hắn cũng rõ được ít nhiều. Tuy nhiên mấy lần nguyên thần bị vỡ vụn khiến cho ký ức của hắn khá rời rạc, giờ hắn chỉ cảm thấy theo bản năng rằng động cơ của ông nội Tô Lâm An chẳng hề đơn thuần, nhưng cũng không thể nói ra được lý do. Bởi vậy hắn không định nhắc đến, tránh khiến Tô Lâm An mất vui.

Huống hồ, trước kia hắn cũng chỉ là một phân thân. Hắn có ý thức của riêng mình và yêu Tô Lâm An, chẳng lẽ hắn lại không cho phép Tô Thừa Vận có ý thức của riêng ông ta và cưng chiều Tô Lâm An sao. Cho dù lúc đầu động cơ không đơn thuần, nhưng việc ông ta che chở cho Tô Lâm An sau này cũng là thật lòng thật dạ.

Trong mắt hắn, nàng là người tốt nhất, được cưng chiều thì cũng chẳng có gì kỳ lạ.

“Nếu đến cuối cây cầu gãy mà vẫn không thể xuyên qua hư không vô tận…” Tô Lâm An thở dài, “Lẽ nào phải sửa lại cả cây cầu gãy hay sao. Chúng ta kiếm đâu ra một Thần Hoàng nữa để sửa cầu chứ.”

“Vả lại, còn phải sửa xong trước khi bí cảnh sụp đổ.”

Đường về nhà dài đằng đẵng, hy vọng thì lại vô cùng mong manh.

Lẽ nào, bọn họ thật sự phải ở lại ngoại vực luôn sao?

May mà giờ nàng không còn cô đơn một thân một mình nữa, đã có một người bầu bạn bên cạnh, ít nhất thì cũng không lẻ loi như trước. Nàng nói xong, cũng không đợi Mục Cẩm Vân đáp lời đã quay đầu lại nhìn, thế rồi nàng nhận ra hắn đã nhắm chặt hai mắt, trán đẫm mồ hôi.

Bên kia cầu, tiếng chửi rủa, rít gào của bầy hung thú vang lên không ngừng.

Nỗi đau đớn giày vò Mục Cẩm Vân, cho dù đã nhắm mắt lại, nhưng chân mày hắn vẫn nhíu chặt. Rõ ràng là một gương mặt đáng sợ tới vậy, nếu là trước đây, chắc chắn nàng không muốn nhìn lâu. Vậy mà lúc này, ma xui quỷ khiến thế nào, Tô Lâm An lại khẽ vuốt nhẹ chân mày của hắn. Nàng yên lặng nhìn hắn, nhìn nửa bên mặt máu thịt lẫn lộn còn lại của hắn đang không ngừng có thịt mới sinh ra, lại có thịt cũ đóng vảy. Sự sinh ra và chết đi lặp đi lặp lại, như xuân nảy thu tàn tháng năm luân chuyển, rõ ràng là dài đằng đẵng nhưng lại tràn đầy hy vọng.

Nàng không hề thấy xấu xí, trái lại còn cực kỳ mong đợi.

Nếu như hai bên mặt đều như nhau, đây hẳn sẽ là một gương mặt vô cùng đẹp đẽ.

Nàng phải khôi phục cho thật tốt, tới lúc cần mới có thể giúp đỡ hắn. Nghĩ vậy, Tô Lâm An nhắm mắt dưỡng thần, cũng không quan tâm đến những tiếng gầm rung trời ở ngoài kia nữa, tập trung hết tinh thần, bắt đầu tu luyện.

Bầy hung thú không biết tốt xấu kia, giờ cho chúng kiêu căng phách lối vài ngày, sớm muộn gì nàng cũng sẽ dạy cho chúng bài học nhớ đời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status