Ấn Công Đức

Chương 479 : Chương 479CHIẾN ĐẤU



Chương 479CHIẾN ĐẤU

Bí cảnh hồ Thiên. Ban đầu khi Tô Lâm An tiến vào, thực ra hồ nước này đã biến mất, hóa thành một vũng nước nho nhỏ. Nhưng đến giờ, tuy bọn họ chưa ra ngoài được nhưng hồ nước này đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có, lại xuất hiện trong bí cảnh.

Trong này có chừng cả nghìn hồ nước lớn nhỏ. Cái hồ lớn nhất trong đó có màu xanh thẳm, nhìn không thấy cuối, cứ như một bầu trời treo ngược giữa đồng bằng.

Mặt hồ luôn phẳng lặng như gương, vậy mà lúc này đang nổi sóng, thi thoảng lại xuất hiện những xoáy nước. Mỗi một xoáy nước xuất hiện, đồng nghĩa với việc có thêm một khe nứt mới.

Gió rít từng cơn, lướt qua đám hung thú khiến lớp da dưới bộ lông dày của chúng nứt nẻ cả ra. Đây mới là gió bão lọt ra từ trong khe nứt, còn không thể so bì với gió bão hư không đích thực. Nhưng điều đó cũng đã đủ nói rõ, gió bão trong kẽ nứt kia mạnh mẽ đến nhường nào.

Trên bầu trời của hồ Thiên, mười lăm con hung thú đang căng thẳng nhìn chằm chằm mặt hồ. Dù thân thể có bị gió thổi cắt da cắt thịt đến đau buốt, chúng cũng không dám tùy ý xê dịch chút nào.

Chúng đang tấn công hồ Thiên.

Hơn nữa không phải là tác chiến riêng biệt, tấn công lung tung mỗi con một mạch, mà chúng còn bày trận để xếp chồng các đòn công kích lên nhau, làm uy lực tăng lên gấp bội.

Con hung thú trông uy phong lẫm liệt đứng đầu tiên chính là kỳ lân, bên trái nó là rùa đen. Chiếc mai rùa màu xanh phủ đầy những đường hoa văn màu nâu, như một trận văn phức tạp được vẽ trên lưng.

Bình thường lão rùa già này lúc nào cũng ngủ, cảm giác tồn tại cực kỳ nhỏ bé, nếu không nhờ cái vỏ cứng này thì nó đã bị ăn luôn từ lâu rồi. Kỳ lân cũng không nhớ tới nổi một kẻ như vậy, mãi tới lần này, nó đột nhiên xuất hiện rồi nói rất nhiều điều làm kỳ lân khiếp sợ.

Tuổi thọ của rùa đen rất dài, bởi vậy kiến thức mà nó có được cũng rất phi phàm. Dù nó chưa từng đi ra ngoài, nhưng tri thức mà nó được truyền thừa từ trong huyết mạch còn nhiều hơn cả hồ ly vốn được xưng là thông tuệ nhất trong đám hung thú ở đây, thậm chí nó còn hiểu về trận pháp, cũng đã tìm ra được vị trí của con nghê.

Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.

Con nghê dẫn theo hai con người trốn ở gần kẽ nứt bên dưới hồ Thiên này, ẩn mình giữa hai xoáy nước. Tin tức này khiến kỳ lân cũng khiếp sợ.

Rùa đen nói nơi con nghê đang trốn chính là chỗ gần với đường sống nhất. Chúng chỉ cần dốc hết sức tấn công vào điểm đó, tránh khỏi những chỗ khác, phá ra một cái động ở đó là có thể chống chọi lại gió bão kẽ nứt, xông ra ngoài vào ngay khoảnh khắc bí cảnh sụp đổ.

Nó còn vẽ cả bùa, bảo những hung thú khác bày trận cùng nhau tấn công. Hiệu quả rất rõ ràng, quả thật đòn tấn công của bọn chúng đều giáng xuống một điểm, không hề lan sang xung quanh.

Rùa đen đưa ra chiêu này làm kỳ lân và mấy con hung thú khác đều tin phục, bởi vậy mọi người đều nghe lời nó, bắt đầu ra tay tấn công kết giới.

Về phần con nghê và hai người mà nó bảo vệ đang trốn dưới hồ Thiên, nếu không tránh thoát được đòn tấn công của chúng mà bị giết chết thì cũng là đáng đời. Ai bảo nó biết đường sống mà lại không nói cho mọi người, tự mình dẫn người đi trốn.

Đám hung thú đều đang dốc hết sức lực phá kết giới, bỗng cảm thấy có một đường kiếm khí phá không lao tới.

Áp lực mạnh mẽ làm bầy thú giật mình sợ hãi. Ngay sau đó, chúng liền thấy rùa đen vốn đang bay ở bên cạnh làm quân sư bỗng phát ra ánh sáng chói mắt từ trên mai rùa, trên đó còn hiện ra một lớp tường đất phòng ngự.

“Xoảng”, tường đất vỡ tan, ngay sau đó mai rùa tóe ra tia lửa, còn có tiếng vang xì xì.

Trên chiếc mai rùa vừa dày vừa nặng xuất hiện một vết rạn mà mắt người cũng nhìn thấy được. Vết rạn chạy thẳng xuống, chém đứt hoàn toàn những lằn vân ngang trên mai rùa, phá vỡ sự hài hòa vốn có.

Rùa đen phát ra tiếng rống giận dữ. Tiếng rống chói tai, uy áp thần hồn mạnh mẽ ập thẳng tới.

Hai cánh phía sau Mục Cẩm Vân rung lên, cũng phát ra tiếng rào rào. Tiếng động tuy nhỏ nhưng lại khiến đám hung thú xung quanh nhức đầu vô cớ.

“Là ngươi.” Rùa đen thốt lên tiếng người, lại là tiếng nói trong trẻo dễ nghe của đàn bà.

Đó là…

Giọng của Cổ Hàn Ngọc.

Ả cũng chưa vứt bỏ thân xác Cổ Hàn Ngọc. Hiện tại, thân xác đó đang ngủ say trong bụng rùa đen, được một khối linh khí bao lấy.

Ả tiếc thân xác kia, cũng thích cái tên đó. Từ nay về sau, ả chính là Cổ Hàn Ngọc.

Nhưng tình huống khẩn cấp, ả chỉ đành sử dụng thân xác rùa đen trước. Đơn giản vì trên mai của rùa đen có những đường vân trận pháp tự nhiên, cực kỳ kiên cố, cho dù bí cảnh có sụp đổ thì cũng có thể bảo vệ ả trong chốc lát.

Mà bây giờ, một kiếm của đối phương đã chặt đứt đường vân trên mai rùa, làm năng lực phòng ngự của nó giảm mạnh khiến ả sốt ruột sốt gan, tức tối không chịu nổi! Giờ trong bí cảnh đã không còn hạn chế tu vi, ả cũng không cần áp chế thực lực lại nữa. Dù cho ả có bị thương chưa khỏi thì cũng không phải kẻ mà một con trùng vương còn non có thể khiêu khích được!

Nghĩ tới đây, hai mắt rùa đen bỗng chốc đỏ rực lên. Nó há miệng phun tên băng ra, những đường vân trên mai rùa như sống lại rồi bay lên không trung, hình thành một cái lưới lớn chụp xuống đầu Mục Cẩm Vân!

Thiên Võng của ả, còn không nhốt được một con ấu trùng sao?

Giữa trời đất, chỉ có thể có một trùng vương Huyết Duyên! Giờ khắc này, bí cảnh, đường sống, thậm chí linh mộc bảo vệ làm ả buồn nôn ở cách đó không xa đều không còn quan trọng. Bản năng chiến đấu giữa những vương giả của trùng Huyết Duyên đã chiến thắng tất cả, bất kể Cổ Hàn Ngọc hay Mục Cẩm Vân. Trong mắt bọn họ chỉ còn đối phương, mục tiêu chỉ có một, không phải ngươi chết thì chính là ta sống!

Tấm lưới lớn chụp xuống, thoáng cái Mục Cẩm Vân đã bị bao phủ trong đó.

Rõ ràng tấm lưới này có khe hở, nhưng sau khi chụp xuống thì sấm sét trên sợi lưới lóe lên nhấp nháy, giam kín cả khu vực xung quanh, căn bản không hề có một khe hở nào để chạy thoát.

Thấy tấm lưới kia, đám hung thú xung quanh đều chấn động trong lòng. Kỳ lân thầm ngẫm nghĩ: “Nếu mình bị tấm lưới này bao trùm, vậy khả năng cao là khó mà thoát thân được.” Tới nay, mọi người đều cho rằng Xích Viêm Hà có thực lực mạnh nhất, lại không ngờ rùa đen tẩm ngẩm tầm ngầm mới là kẻ mạnh nhất trong bọn chúng, thực sự khiến nó hơi hết hồn.

“Đừng đờ ra thế, tấn công tiếp đi!” Lúc này, Cổ Hàn Ngọc vẫn còn lòng dạ để ý đến chuyện khác, thấy đám hung thú ngây ra thì ả quát lên sai bảo.

Đám hung thú thấy thực lực của nó rồi thì nào dám không nghe theo, càng ra sức công kích. Còn bên dưới, áp lực mà con nghê phải chịu càng lớn hơn. Nó cuộn mình lại thật cẩn thận, bao bọc Tùng Trúc Kiếm và Mộc Tường Vi trong lòng mình. Bởi vì nó siết chặt lại, hai người vốn đã dựa sát nhau lúc này càng cận kề da thịt. Cả người Mộc Tường Vi được Tùng Trúc Kiếm mặt đối mặt ôm trong lòng, nàng ta cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa.

Tùng Trúc Kiếm khàn giọng mắng: “Thả ta ra, ta liều mạng với đám hung thú đó!”

Con nghê căn bản không thèm để ý đến gã, tránh được một đòn công kích xong thì thân thể nó lại co lại thêm chút. Xung quanh nó lại có thêm một kẽ nứt, có gió lốc thổi tới xẹt qua lưng nó đau rát, nó căn bản không muốn mở miệng nói chuyện.

Nếu không phải trước đó nó đã mở thiên nhãn, nhận thấy được đường sống ở nơi đây có quan hệ mơ hồ với hai người này thì nó đã chẳng thèm để ý xem hai kẻ này sống hay chết.

“Ông nội ta là thành chủ!”

Nghe thấy thằng nhóc này vẫn nhắc mãi câu ấy, con nghê hung tợn nhe răng. Thành chủ giỏi lắm sao? Thành nào? Nếu có thể đi ra ngoài, việc đầu tiên nó làm chính là tiêu diệt cái thành đó!

Đang định quát bảo gã câm miệng, nó chợt nghe thấy Tùng Trúc Kiếm nói tiếp: “Tương lai ta cũng sẽ là thành chủ. Nương tử của ta, chính là phu nhân thành chủ.”

“Nên ta rất kén chọn.”

Địa vị của mình lớn như vậy, dù sao cũng không thể tìm bừa một người phụ nữ.

Bởi vậy, dù chẳng còn trẻ nữa mà bên cạnh gã lại không hề có lấy một người phụ nữ, và gã còn chưa từng chạm vào phụ nữ. Đây là lần đầu tiên gã dán sát vào phụ nữ như vậy, sát đến mức không còn lấy một khe hở. Không giống mấy tên con ông cháu cha khác, gã không hề phong lưu, trừ việc ưa thích khoe khoang gia cảnh của mình ra thì thật ra gã không còn thói hư tật xấu nào quá tệ nữa.

Mộc Tường Vi bị gã ôm chặt, hô hấp cũng hơi khó khăn.

Mà thân thể nàng ta vẫn vô cùng suy yếu. Sau khi được con nghê cứu, nàng ta đã dùng một chút đồ ăn để kéo dài mạng sống. Giờ Mộc Tường Vi đang sốt cao, ý thức vốn đã mơ hồ, nhưng không biết có phải do hồi quang phản chiếu hay không mà lúc này nàng ta lại vô cùng tỉnh táo. Thế nhưng nàng ta vẫn không rõ những lời không đầu đuôi này của Tùng Trúc Kiếm có ý gì.

“Nếu có thể sống sót ra ngoài…”

Gã ngừng lại một thoáng rồi nói tiếp, “Nàng gả cho ta được không?”

Cảm thấy thân hình người con gái trong lòng mình cứng đờ, gã vội vàng nói: “Tuy ông nội ta là thành chủ, nhưng ta không ép nàng, tuyệt đối không ỷ thế hiếp người ép buộc dân nữ, nếu nàng không đồng ý thì thôi.” Nói xong câu đó, người gã co lại, cố gắng kéo giãn khoảng cách với Mộc Tường Vi trong lòng mình. Nhưng việc đó là vô ích, bởi bọn họ đang bị con nghê siết chặt, căn bản không thể nào động đậy nổi.

Có lẽ là ghét việc gã ồn ào, khi gã vừa nói xong thì con nghê hừ lạnh một tiếng, siết hai người càng chặt hơn. Bọn họ càng dán sát vào nhau, Tùng Trúc Kiếm cảm thấy như Mộc Tường Vi đã được khảm vào trong thân thể mình.

Gã vẫn là một con gà mờ, cho dù trong lúc nguy cơ ngập đầu này, đối mặt với người con gái mình đã phải lòng, thân thể khó tránh khỏi vẫn có những phản ứng khác thường. Gã cảm thấy mình đang chiếm lợi của đối phương nên mới tỏ bày tấm lòng của mình. Gã thật sự không phải đồ lưu manh, gã thật lòng mến nàng.

Ban đầu Mộc Tường Vi còn chưa nhận thấy được gì, nhưng lúc này nàng đã tỉnh táo lại, quả thực cảm giác thấy có vật gì hơi cứng đang chĩa vào mình. Người nàng ta vốn đã nóng, gò má ửng đỏ, lúc này càng đỏ hơn như sắp chảy cả máu. Một lúc lâu, nàng mới nhắm mắt, đáp một tiếng khẽ khàng, “Được.”

Trước đây nàng chỉ biết lo giết trùng Huyết Duyên và những võ giả sa đọa, chưa từng suy tính tới tư tình nhi nữ. Tuy rằng bạn bè từng trêu ghẹo rằng, người này người kia có ý với Mộc Tường Vi nàng, nhưng nàng vẫn luôn không để ý. Từng có người nói Khoáng Dã cũng có ý với nàng, nhưng nàng cũng hoàn toàn không tin.

Hiện tại, đối với Tùng Trúc Kiếm, thực ra lòng biết ơn vẫn chiếm phần hơn. Nhưng trong sự biết ơn đó, đúng là có xen lẫn một phần tình cảm thật lòng. Một câu dùng để hình dung tâm cảnh của Mộc Tường Vi chính là, trùng Huyết Duyên không bị diệt thì nàng không muốn suy xét đến những chuyện này.

Nàng là một thành viên của Đồng Mộc Quân. Nếu như đã bị phế bỏ thật thì thôi, nhưng hiện tại nàng vẫn còn có thể tu luyện, tất nhiên phải ra ngoài giết địch. Mà đã ra ngoài giết địch thì tức là sinh tử khó liệu, sao có thể bị trói buộc bởi chuyện tình cảm.

Nhưng thứ cảm tình này cũng khó mà khống chế được. Nếu không phải vậy, lúc này nàng ta cũng đã không đỏ mặt tới mang tai, tim đập dồn dập như thế.

Đã tới tình cảnh này rồi, việc sống sót rời khỏi được nơi này đã là hy vọng xa vời. Nàng ta nhận lời hỏi cưới của Tùng Trúc Kiếm. Đáp một tiếng nhẹ nhàng xong, nàng ta áp sát mặt mình vào lồng ngực gã, cảm nhận tiếng trái tim gã đang đập mạnh mẽ. Mộc Tường Vi hơi cong khóe miệng, lặng lẽ mỉm cười.



Cảm nhận được sự mờ ám giữa hai người, con nghê bất mãn hừ một tiếng. Nó thì đang bị gió bão tàn phá, còn phải cẩn thận ngăn cản công kích của đám hung thú ở trên kia, quả thực có thể nói là đối địch mọi bề, thế mà hai kẻ này còn bàn chuyện yêu đương ở trong lòng nó. Dường như không khí và dòng nước xung quanh đều bốc lên mùi chua loét, làm nó rất không vui, nó bèn dứt khoát siết càng chặt hơn, hận không thể siết chết luôn hai kẻ trong lòng mình.

Đương nhiên, hai kẻ này là tấm bùa giữ mạng của nó, nó chỉ suy nghĩ vậy thôi chứ không dám giết thật.

Ngay lúc đang bực bội, con nghê chợt thấy đòn công kích từ trên bầu trời yếu bớt đi. Nó ngẩng đầu lên, trong mắt lại xuất hiện một vầng sáng vàng kim rất mỏng, nhìn về phía bầu trời phía trên hồ Thiên.

Ở nơi đó, đám hung thú đều đang kinh hãi. Khắp nơi xung quanh chúng đều là trùng Huyết Duyên, dày đặc chằng chịt, che kín cả bầu trời.

Trận chiến của trùng vương đã thu hút đám trùng Huyết Duyên vô cùng vô tận trong bí cảnh.

Chúng không bận tâm đến việc công kích bất kỳ sinh linh nào nữa, cũng mặc kệ cả người phụ nữ đầy mùi hôi thối kia. Chúng bay lên giữa trời, nhìn hai trùng vương đang chiến đấu.

Trận chiến của bọn họ, không có bất kỳ sinh linh nào có thể can dự vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status