Ấn Công Đức

Chương 478 : Chương 478SẮC ĐẸP HẠI TA



Chương 478SẮC ĐẸP HẠI TA

Một lát sau, Mục Cẩm Vân nhảy lên khỏi hồ nước.

Hắn mặc trường bào đỏ rộng thùng thình, xương quai xanh lấp ló sau lớp áo. Mái tóc dài vốn được vấn lên qua loa bằng nhánh cây, lúc ra khỏi nước đã bị lỏng ra khiến tóc xõa xuống phân nửa, những sợi tóc rủ che mất nửa bên mặt. Có giọt nước chảy dọc xuống theo sợi tóc, sáng long lanh dưới ánh sáng mặt trời.

Bộ dáng nửa kín nửa hở này của hắn, tựa như đóa hoa sen mới hé nở vậy.

Tô Lâm An đang nhìn đến mê mẩn thì lại thấy Mục Cẩm Vân hất đầu một cái.

Mái tóc dài như thác nước nhẹ hất tung ra sau người, gương mặt vốn bị che đi phân nửa đã hoàn toàn lộ ra. Mặt mày như ngọc, hoàn mỹ như chẳng phải người ở nhân gian.

Một đôi mắt sâu thẳm cứ thế nhìn nàng, cái nhìn nóng bỏng, thiêu cháy cả trái tim nàng, tựa như trong đó có một ngọn lửa bùng lên, đốt cháy tới tận cổ họng khiến nàng không nhịn nổi mà nuốt một ngụm nước miếng: “Sắc đẹp mê người.”

“Lối thoát không ở đây.” Mục Cẩm Vân đi đến trước mặt Tô Lâm An, sau đó, lông mày càng nhíu chặt hơn…

Bởi vì, trước đây hắn luôn cao hơn Tô Lâm An hơn một cái đầu, vậy mà hiện tại…

Lại cao bằng nàng??

Đúng vậy, bây giờ thân thể của nàng là củ cải, lại từng thức tỉnh sức mạnh khí huyết ở ngoại vực này. Võ giả ngoại vực cao lớn hơn tu sĩ giới tu chân rất nhiều, chiều cao của Tô Lâm An cũng theo đó mà tăng thêm một đoạn. Tuy rằng nàng vẫn là người nhỏ nhắn nhất ở đây, nhưng đã cao hơn trước không ít.

Mà lúc hắn ngưng tụ thân thể thì hình như đã quên béng mất điều này, thế cho nên giờ mới xuất hiện cảnh tượng xấu hổ như vậy. Đột nhiên hắn rất muốn thi triển Phong Toàn Thuật để nâng bản thân lên cao hơn, làm sao bây giờ?

Mục Cẩm Vân đã nghĩ được ra vài ý tưởng hay ho lúc còn chìm trong cái lạnh ở đáy hồ, nhưng sau khi vấn đề chiều cao nảy ra, hắn không khỏi co giật khóe miệng, chỉ cảm thấy bao nhiêu hình ảnh đẹp đẽ trong đầu cứ thế vặn vẹo hết cả, bao lời dỗ dành ngọt ngào nghĩ mãi mới ra giờ đều không thốt ra được thành lời.

Hắn mang vẻ mặt đờ đẫn, rút một tấm vải đỏ ra rồi nhẹ nhàng phủ lên mặt Tô Lâm An.

Tô Lâm An đang ngắm Mục Cẩm Vân chăm chú, ai ngờ đột nhiên lại bị một tấm vải đỏ phủ lên mặt. Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ lo lắng, phải chăng Mục Cẩm Vân muốn làm gì bất lợi với nàng, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng không còn băn khoăn như thế nữa. Nàng chưa kéo tấm vải xuống ngay mà chỉ nói: “Chúng ta đều là tu sĩ, đều có thể nhìn bằng thần thức, ngươi phủ mảnh vải lên mặt ta làm cái gì?”

“Chẳng lẽ bị ta nhìn đến mức xấu hổ?” Khóe miệng nàng cong lên, cười trêu chọc: “Bịt tai trộm chuông à?”

Trong lúc nàng nói chuyện thì miếng vải đỏ kia vẫn đang che trước mặt, hơi nóng phả ra từ miệng làm phần vải ở đó phập phồng, khiến lòng người ta càng thêm nhộn nhạo.

Mục Cẩm Vân ấn nhẹ lên chỗ trái tim mình. Nơi đó rất ngứa ngáy, như có con kiến đang bò qua bò lại.

Tô Lâm An bị tấm vải đỏ che mặt, trông hệt như tân nương của hắn.

Hắn ngừng thở, chợt cúi đầu xuống, cách tấm vải ngậm lấy bờ môi đang lải nhải không ngừng kia. Tấm vải đó được xé ra từ ống tay áo của hắn. Bộ quần áo này vốn là pháp bảo phòng ngự, tấm vải này cũng đã được luyện chế, phòng cháy phòng nước đều không có vấn đề.

Mấy ngày nay trong lòng hắn đều không dễ chịu gì, vừa chui xuống nước mới bình tĩnh lại một chút rồi nghĩ ra được cách này, vừa lên bờ là không nhịn được phải thử ngay.

Mặc dù chưa được gần kề da thịt, nhưng kiểu tiếp xúc này cũng đã làm lòng hắn vui sướng không thôi.

Hắn hôn quên trời đất, hồi lâu mới lưu luyến buông ra rồi kéo nhẹ tấm vải che xuông. Chỉ thấy gương mặt Tô Lâm An ửng hồng, ánh mắt mông lung, cặp mắt hoa đào xinh đẹp long lanh ánh nước như mặt hồ được phủ một lớp sương, làm lòng người rung động.

Mà môi của nàng còn căng mọng tươi đẹp hơn, làm cho hắn hận không thể được hái lấy lần nữa.

Tô Lâm An bị hắn hôn cho đầu váng mắt hoa. Đột nhiên tấm vải đỏ bị kéo xuống rồi thấy mặt của hắn, mắt nàng còn hơi híp lại.

Nàng vừa định nói gì đó thì Mục Cẩm Vân đã đặt khẽ ngón tay lên môi nàng, nói với giọng điệu cưng chiều: “Xin lỗi?”

Tô Lâm An nghiêng đầu đi.

Nàng bị hôn đến mức hơi choáng váng, Mục Cẩm Vân đột nhiên nói lời xin lỗi khiến nàng chẳng hiểu ra sao.

“Ta biết nàng cũng rất muốn.” Hắn đưa tay chỉnh lại chiếc trâm cài tóc bị lệch giúp Tô Lâm An, sau đó lại chạm lên vầng trán trơn bóng, đầy đặn của nàng, “Chờ một chút nhé.”

“Nhẫn nhịn rất khổ rồi đúng không?” Nét xuân tình dạt dào trên mặt, vẻ quyến rũ tỏa ra khắp người, đó chẳng phải là lời mời vô thanh hay sao?

Lúc này Tô Lâm An đã rõ. Nụ cười trên mặt nàng cứng đờ, vẻ mặt cũng đanh lại, nàng lạnh lùng lườm hắn rồi hừ một tiếng. Nàng chỉ tay vào trán Mục Cẩm Vân, chậm rãi đẩy hắn ra. Ai nhịn? Ai muốn?



Rốt cuộc kẻ thèm khát là ai! Nàng có móng tay, đầu ngón tay chọc mạnh lên giữa trán Mục Cẩm Vân đã tạo thành một vết đỏ nho nhỏ. Chậc, người trước mặt lại càng đẹp trai hơn, trên khuôn mặt như được điểm một nét chu sa giữa chân mày, quả thực khiến trái tim nàng nhảy lên bình bịch. Nàng chỉ có thể thầm kêu rên trong lòng: “Sắc đẹp hại ta!”



Rõ ràng vừa bị đẩy ra, nhưng trên mặt Mục Cẩm Vân vẫn lộ nét cười.

Tô Lâm An cảm thấy nụ cười này rất gợi đòn bèn dời tầm mắt đi nơi khác, bĩu môi nói: “Nhóc lùn.”

Lúc trước nàng cũng chưa chú ý tới, giờ hai người đứng đối diện rồi thì nàng mới thấy Mục Cẩm Vân cao bằng nàng, không phải là thằng nhóc lùn sao.

Nụ cười trên mặt Mục Cẩm Vân cứng đờ. Hắn lẳng lặng xoay người đi, nói: “Đi thôi, tới nơi tiếp theo.”

Nói đoạn, mũi chân nhón một cái thì thân thể đã bay lên không, nhưng cũng chẳng cao hơn là bao.

Tô Lâm An cười khẽ rồi bám theo sau hắn. Hai người càn quét một mạch cũng không gặp phải nguy hiểm gì quá lớn, giết chết mấy chục con hung thú. Có điều, họ đã tìm ở hơn mười hồ nước rồi mà vẫn chưa tìm được nơi nào có thể đi qua một cách thuận lợi, lúc này ngay cả Tô Lâm An cũng thấy hơi lo âu.

Bí cảnh này vốn được xưng là bí cảnh hồ Thiên, tổng cộng có đến hơn một nghìn hồ nước lớn nhỏ, cứ tìm tiếp như thế này biết tới chừng nào mới xong.

Một khi bí cảnh sụp đổ, gió bão sinh ra từ sự sụp đổ cũng không phải chuyện đùa đâu. Nó còn hung bạo mạnh mẽ hơn gió bão ở ngay trong kẽ nứt không gian rất nhiều. Nếu như không thể ra ngoài được, để rồi phải đối mặt với tình huống ấy, vậy cho dù thân thể này của nàng có cứng rắn không gì bì nổi thì xác suất sống sót cũng vô cùng thấp.

Năm đó nàng có thể chống đỡ được gió lốc trong hư không để đi từ giới tu chân tới ngoại vực, toàn bộ là nhờ chiếc váy đỏ đã bị hủy diệt kia. Lúc này nàng không còn chiếc váy đỏ ấy che chở nữa.

Nàng đã bước đầu nắm bắt được trận pháp Thiên Địa Càn Khôn, nhưng bây giờ, nàng cũng không thể nhìn ra được đường sống nằm ở nơi đâu. Nàng ngẫm nghĩ, dự định bay lên trên cao để quan sát toàn cảnh, cảm nhận tất cả quy luật vận động của khí trong bí cảnh này. Thế nhưng nàng đang định hành động thì lại cảm nhận được ở chỗ hồ Thiên lớn nhất đã xảy ra vấn đề.

Nơi đó vốn đã có vết nứt. Chính vì có vết nứt, không ngừng có gió mạnh tràn vào nên con hung thú kỳ lân kia mới hoảng sợ đến thế, mà Tô Lâm An cũng đã cảm nhận được mối nguy hiểm.

Nàng vốn cho rằng bí cảnh đã được tu bổ một lần thì có thể chống chịu được thêm một khoảng thời gian nữa, ai ngờ nhanh vậy mà đã lại có dấu hiệu sụp đổ!

Mà lúc này, bản lĩnh của nàng lại không đủ, muốn sửa chữa hoàn toàn trận pháp từ hàng ngàn vạn năm trước thì đúng là lực bất tòng tâm. Chỉ có tìm được đường sống, bảo vệ mạng sống trước rồi mới bàn đến những thứ khác được.

Thế nhưng giờ, không ngờ một hung thú do kỳ lân cầm đầu lại đang công kích hồ Thiên đó lần nữa! Chúng biết rõ việc công kích sẽ làm hồ Thiên sụp đổ nhanh hơn, chúng không sợ kết giới trong bí cảnh sẽ vỡ càng nhanh sao.

Một đám ngu xuẩn. Nàng còn chưa đi tìm chúng, vậy mà chúng đã tự đâm đầu vào chỗ chết.

“Đám hung thú kia đang công kích chỗ yếu nhất của kết giới.” Tô Lâm An lạnh lùng nói.

“Có mười lăm con!”

Đám hung thú bị bọn họ giết gần đây đều là những con lạc đàn, một lần cùng lắm chỉ giết ba con. Lúc này một lúc phải đối mặt với mười lăm con, Tô Lâm An hơi lo lắng. Nàng ngẫm nghĩ xem có cách vẹn toàn nào không, ít nhất phải có đường lui. Xưa nay nàng luôn cẩn thận, cũng không phải loại người xông pha tùy tiện.

Đó là tính nết được hun đúc thành từ những lần chạy thoát thân khi bị vây giết dồn dập vào ngàn năm trước.

“Ờ.” Mục Cẩm Vân đáp một tiếng thờ ơ, sau đó bay về hồ Thiên lớn nhất.

Hắn có cánh, tốc độ nhanh hơn Tô Lâm An không ít.

Tô Lâm An: “…”

Thằng nhóc khốn kiếp không biết sợ chết là gì! Nghênh ngang như thế là hay lắm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status