Ấn Công Đức

Chương 487 : Chương 487A TỶ



Chương 487A TỶ

“Bạn ta.” Ánh mắt Khoáng Dã rất hung dữ nhưng Tô Lâm An không sợ. Nàng chẳng buồn ngầng đầu mà đáp luôn.

Thân xác hiện tại của Mục Cẩm Vân có hai hình thái, hoàn toàn không giống với loại trùng Huyết Duyên sống ký sinh. Hơn nữa, mấy con trùng Huyết Duyên cấp cao đều chưa ra ngoài, tuy chúng bám trên cơ thể Mục Cẩm Vân nhưng vì bảo vệ chủ mà bị gió bão kẽ nứt cắn nát, nên nàng tin rằng không ai có thể nhận ra được thân phận trùng vương của Mục Cẩm Vân.

Tô Lâm An vẫy tay với Liễu đường chủ, hỏi mượn ông một chiếc áo khoác.

Quần áo trên người Mục Cẩm Vân vốn được chắp vá từ quần áo của nàng. Lúc xông ra, lưng hắn đã bị gió bão rạch nát bươm, thịt và vụn quần áo dính vào nhau. Đôi tay che ở hai bên đầu nàng còn bị gió gọt qua, lộ cả xương trắng, so ra thì vết thương của nàng còn nhẹ chán.

Hắn đã cản gió cho nàng.

Tô Lâm An trải áo khoác lên cỏ trước, sau đó đặt Mục Cẩm Vân xuống một cách cẩn thận, tiếp đó dùng linh khí xử lý những vết thương trên lưng cho hắn. Nàng vừa mới lấy vụn vải bám trên vết thương ra, Mục Cẩm Vân chợt trở mình, đối mặt với nàng.

“Cử động được rồi sao?” Lúc trước cơ thể hắn cứng ngắc, chỉ nhấc tay cũng đã tốn hết sức lực. Dù sau đó nàng bảo hắn che mặt, hắn cũng chỉ cười chứ không có động tác khác, thế mà bây giờ lại có thể xoay người! Mới qua bao lâu chứ?

Mục Cẩm Vân nằm trên áo khoác, dù sau lưng hắn đầy vết thương nhưng lúc này vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.

“Bạn?” Hắn nhướng mày, giọng không vui.

Ở trước mặt gã đàn ông này, nói bọn họ là bạn? Ha ha...

Mặc dù hắn biết mắt nhìn người của Tô Lâm An sẽ không kém tới mức để ý đến gã đàn ông có tướng mạo tục tằn như thế này, nhưng trong lòng hắn vẫn không vui. Hắn nhìn Tô Lâm An, trong ánh mắt chứa đầy u oán, còn có cả sự lên án!

Rõ ràng hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, nàng lại nói với người ngoài rằng hắn là bạn?

Hắn chủ động bỏ qua sự thực rằng chính mình đã nôn ngay sau khi hôn, nhấc bàn tay máu me đầm đìa lên túm lấy cổ tay Tô Lâm An, hỏi: “Chỉ là bạn?”

Không đợi Tô Lâm An trả lời, hắn đã ngồi dậy, tay ôm lấy cổ nàng, môi lướt qua cánh môi nàng, cuối cùng dừng trên gò má. Chỉ một động tác đã tuyên bố mối quan hệ giữa hắn và Tô Lâm An.

Bị nhiều người nhìn như vậy, Tô Lâm An cũng không thấy xấu hổ. Nàng vừa chữa thương cho hắn vừa truyền âm nói: “Vừa nãy ngươi muốn hôn môi đúng không?”

“Ha ha ha ha, sợ nôn mất ha!”

Mục Cẩm Vân: “...”

Hắn nhìn dáng vẻ híp mắt cười trộm của nàng, chỉ biết bó tay. Sao lần nào sự chú ý của nàng cũng khác người thế chứ.

“Trong số võ giả đi vào trong bí cảnh của chúng ta, không hề có người này!”

Khoáng Dã nhăn mày, “Chẳng lẽ hắn là người trong bí cảnh?”

“Trong bí cảnh cũng có người?”

Nhưng không đợi Tô Lâm An trả lời đã có thành chủ khác chen đến, “Chỉ có các ngươi thôi? Không còn ai khác? Người của những thành khác đâu?” Lúc này, trong số mấy người trở ra từ bí cảnh chỉ có Tô Lâm An còn tỉnh táo, bọn họ cũng chỉ có thể tới hỏi nàng.

Lúc mọi người xúm lại, con nghê vừa ra ngoài cùng bọn họ nhìn xung quanh với vẻ mặt căng thẳng. Lúc trước con nghê liều cái mạng già cứu Tùng Trúc Kiếm và Mộc Tường Vi bởi vì nó thấy cơ hội sống sót của nó nằm ở hai người này. Giờ thì điều đó đã được chứng thực.

Nếu không phải vì nó cứu hai người kia thì Tô Lâm An cũng sẽ không tiện tay đưa nó ra ngoài. Dĩ nhiên cũng bởi nó kiên trì, không ở lại trên bờ mà nhất định muốn đi cùng bọn họ.

Nó chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bầu trời ở bên ngoài, mà lúc này trong lòng nó lại hơi hoảng sợ.

Vốn dĩ nó cho rằng thực lực của mình phi phàm, sau khi ra ngoài có thể bễ nghễ thiên hạ, coi trời bằng vung. Kết quả là vừa rồi nó nhìn qua một lượt xong không khỏi ngây ra. Sao mà những con người này cũng mạnh vậy chứ? Hơi thở trên người họ khiến nó thấy cả người đều căng thẳng.

Mặc dù nó sống sót ra ngoài được nhưng cũng đã bị thương rất nặng, da lông khắp người đầy máu me. Dù sao nó cũng chỉ là hàng đính kèm, Tô Lâm An không hề phân tâm để ý tới nó.

Mà lúc này, đâu đâu cũng có người trông chừng, nó không bị ai để ý đến nhưng cũng không thể cứ thế mà đi. Đám người xung quanh này, cho dù nó không bị thương cũng chưa chắc đã đánh thắng được, huống hồ là trong tình trạng hiện giờ.

Phải làm gì đây?

Con nghê nhìn quanh, lúc nhìn lên trời thì chợt khựng lại, mắt lóe sáng.

Sau đó nó bay thẳng lên, hướng về phía người đang đứng trên cây trúc xanh giữa không trung.

Trên không trung, đôi mắt đầy tơ máu của đại tế ti như bị bao trùm một lớp sương trắng. Bởi vì tiêu hao quá lớn, lúc này mắt ông ta hơi đau, không nhìn rõ lắm. Nhưng cảm giác của ông ta vẫn rất nhạy bén, sau khi nhận ra được có sinh linh tiến lại gần thì ông ta quay đầu nhìn thẳng về phía con nghê đang đạp mây bay tới.

Ánh mắt ông ta trống rỗng, nhưng trong khoảnh khắc chạm mắt với con nghê, mắt Ly Ngộ Thiên lại lóe sáng lần nữa.

Con nghê kích động đến mức sắp khóc.

Phép thần thông Dự Ngôn của nó là bẩm sinh, là truyền thừa trong huyết mạch, mà người ở trước mặt này rõ ràng cũng có phép thần thông Khuy Mệnh giống vậy. Bọn họ phối hợp thì có thể nhìn thấy được nhiều thiên cơ hơn!

“Nghê?” Mắt của Ly Ngộ Thiên mờ sương. Ông ta dứt khoát nhắm mắt lại, sau đó ngoắc tay nói, “Tới đây.”

Thế này có nghĩa là ông ta đã công nhận con nghê, định nhận nó làm thú cưng của mình.

Cảm nhận được hơi thở khí huyết tỏa ra từ người này, con nghê cực kỳ hung mãnh giờ lại ngoan như cừu nhỏ. Nó chạy tới bên chân Ly Ngộ Thiên rồi nằm xuống, còn tự giác liếm lòng bàn tay ông ta.

Tâm trạng của Ly Ngộ Thiên rất tốt.

Phá vỡ bí cảnh, ông ta tìm thấy được cây cầu gãy, còn gặp một thần thú thượng cổ là con nghê có thể hỗ trợ cho phép thần thông của bản thân. Chuyến này đúng là không hề uổng phí.

Ly Ngộ Thiên mỉm cười, rót lấy một chén chất lỏng từ trong hồ lô rồi đổ vào miệng con nghê.

Con nghê biết đó là đồ tốt, vội vàng uống cạn. Ngay lập tức, nó cảm thấy cả người thư thái, giống như mọi đau đớn trên cơ thể nó đã tan biến, hơi thở quanh người có xu hướng tăng mạnh.

Nó ngẫm nghĩ rồi hạ thấp giọng nói: “Thứ bên dưới...”

“Là trùng vương của trùng Huyết Duyên.”

Cuộc chiến của trùng vương Huyết Duyên long trời nở đất, con nghê trốn dưới hồ Thiên cũng cảm nhận được. Nó cũng biết đám hung thú bảo vệ xung quanh đều đã bị trùng Huyết Duyên ký sinh nên mới ngoan ngoãn bảo vệ ở vòng ngoài. Xem tình hình bây giờ thì có vẻ mọi người đều chưa nhận ra đó là trùng Huyết Duyên. Để chứng tỏ giá trị của bản thân, đương nhiên con nghê phải nói chuyện đó cho cái bắp đùi to bự nó mới ôm được.

Tay Ly Ngộ Thiên chợt cứng đờ.

Thật ta ông ta không hề nghĩ có người có thể sống sót trở ra. Bí cảnh sụp đổ, ông ta cho rằng lúc đó con trùng vương ký sinh trên người Cổ Hàn Ngọc cũng sẽ chết ở bên trong. Chính bởi vì sự tồn tại của trùng vương nên người ở bên trong đã chết gần như hết sạch, thế nên ông ta mới nắm bắt được dấu vết của bí cảnh. Đồng thời khi phát hiện bí cảnh sụp đổ, ông ta cũng hạ quyết tâm mặc kệ bí cảnh, chỉ bảo vệ cây cầu gãy.

Việc cây cầu gãy xuất hiện khiến ông ta vui mừng, tạm thời quên đi những thứ khác, không quan tâm tới những người còn sống sót. Lúc này nghe thấy lời của con nghê, ông ta cúi đầu nhìn về phía người đang nằm trên bãi cỏ.

Ly Ngộ Thiên tạm thời không nhìn ra được có gì không ổn. Ông ta không hề lơ là cho qua mà uống cạn chất lỏng màu đỏ trong hồ lô rồi nhắm mắt lại. Sau ba hơi thở, ông ta lại mở mắt ra, trong đôi mắt trống rỗng giờ lại như có một bãi cát vàng. Cát âm thầm chuyển động, che phủ con ngươi trắng dã của ông ta. Trong đôi mắt ấy chỉ còn lại sa mạc vàng kim.

Sau khi thi triển phép thần thông Khuy Mệnh, Ly Ngộ Thiên đã thấy được điều khác thường ở Mục Cẩm Vân từ quỹ tích số phận sau này. Vì thế ông ta hái một lá trúc, biến nó thành phi đao trên đầu ngón tay, rồi bắn nó ra hướng thẳng về phía đầu của Mục Cẩm Vân!

Nhân lúc trùng vương còn non, giết chết nó từ trong trứng nước.

Nhưng ý định giết người vừa xuất hiện, Ly Ngộ Thiên lại suy nghĩ, đây là trùng vương đặc biệt nhất, nếu có thể bắt sống thì liệu có thể khống chế được trùng Huyết Duyên không? Cơ hội vạn năm khó gặp này, ông ta nhất định phải nắm thật chặt.

Nghĩ như vậy, ông ta thu lại một phần sức lực, lá trúc dưới chân ông ta lại tuôn ra. Lá trúc nối liến với nhau tạo thành một sợi dây thừng, quấn về phía Mục Cẩm Vân ở dưới như linh xà rời hang.

“Lá trúc!” Chính là kẻ đầu sỏ khiến bí cảnh sụp đổ trước thời hạn.

Cảm giác được sự uy hiếp truyền tới từ sau lưng, xung quanh người Tô Lâm An dâng lên một lá chắn linh khí. Đây là chút linh khí mà nàng vừa khôi phục được sau khi uống đan dược chữa thương, căn bản không đủ để cản lại đám lá trúc kia. Nhưng có còn hơn không!

Tóc nàng giương lên thật cao giống như một bức tường tơ lụa, cản lá trúc lại trong thoáng chốc. Ngay sau đó Tô Lâm An bổ nhào về phía Mục Cẩm Vân rồi lấy áo khoác ngoài bọc cả hai lại, cùng lăn qua một bên. Nàng quay đầu lạnh lùng quát: “Chính lá trúc đó đã phá hủy bí cảnh, chính ông ta đá cắn nuốt sinh linh trong bí cảnh. Vốn có rất nhiều người còn sống, nhưng đều đã bị ông ta làm hại!”

“Hung thủ giết người!”

Nàng lớn tiếng chửi mắng khiến bầu không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh. Ngay cả người đang tấn công ở trên không kia cũng dừng tay lại. Tô Lâm An có dự cảm không hay trong lòng.

Ông ta là ai mà lại dám giết người ở trước mặt nhiều người như vậy? Đối với những lời nàng nói, người khác chỉ khiếp sợ, chứ ngay cả thành chủ thành Kim Đồng cũng không ra mặt chống lưng cho nàng? Trên cả thành Thất Tinh, Tô Lâm An chỉ nghĩ tới một người.

Đại tế ti - Ly Ngộ Thiên! Nhận ra điều này, mí mắt Tô Lâm An giật một cái. Có thể chém đứt tóc của nàng một cách dễ dàng như vậy, thực lực của đại tế ti hẳn là đứng đầu ngoại vực?

Nàng tỉnh bơ nhặt mấy lọn tóc bị cắt đứt của mình lại, đang muốn nhét vào lòng bàn tay Mục Cẩm Vân thì chợt nhớ ra hắn căn bản là không thể ăn, nhét vào sợ là hắn sẽ nôn đến tối tăm mặt mày. Vì thế nàng lạnh lùng nhìn gã đàn ông trung niên trên bầu trời, sau đó giả bộ lau khóe miệng, lặng lẽ nuốt tóc của bản thân.

Tóc của nàng tương đương với rễ của củ cải.

Nàng tự ăn không biết có tác dụng không?

Đang lúc căng thẳng, nàng lại thấy Ly Ngộ Thiên lảo đảo đáp xuống đất, nước mắt lăn dài ra từ đôi mắt vàng kim của ông ta. Giọt nước mắt kia còn có màu của máu, chảy thành hai vệt máu trên mặt ông ta.

Ly Ngộ Thiên nhìn Tô Lâm An: “A tỷ!”

Tô Lâm An: “...”

(Ta không có, ta không có em trai nào già như vậy!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status