Ấn Công Đức

Chương 490 : Chương 490THẦN ĐÀN



Chương 490THẦN ĐÀN

Tô Lâm An ngẩng đầu, nhìn Mục Cẩm Vân rời khỏi đại trận do nàng dùng sức mạnh khí huyết và linh khí tạo thành.

Lúc Mục Cẩm Vân xông ra khỏi đám sương đỏ, nàng còn thấy cơ thể hắn hơi lảo đảo, suýt chút nữa rơi xuống từ trên cao... Làn sương máu đỏ sậm trên trời kia là máu của nàng. Mà máu của nàng chẳng phải là thứ Mục Cẩm Vân sợ hãi và ghét bỏ nhất hay sao?

Trời sinh tương khắc! Nhưng lúc này, vì đề phòng những người khác nên nàng vẫn không dám thu trận pháp lại, cho dù cơ thể nàng đã tiêu hao vượt mức quá nhiều, sức lực cạn kiệt, tóc cũng bạc trắng.

Thấy hắn suýt nữa té ngã, đầu tiên Tô Lâm An lo lắng đến mức tim cũng thắt lại. Nhưng hắn đã nhanh chóng bò dậy, còn ngoái đầu lại. Lúc ánh mắt chạm vào nhau, vẻ đau đớn trên mặt hắn tức khắc biến mất, thay vào đó là nụ cười khẽ tựa mây trôi. Đó là một nụ cười hoàn mỹ giống như đã tập rất nhiều lần trước gương, khiến trong lòng nàng giống như có đuôi mèo cọ qua thật nhẹ, vừa mềm vừa ngứa.

Hắn biết nàng thích ngắm người đẹp, cho dù có chật vật thế nào cũng vẫn giữ nụ cười hoàn mỹ, chân đạp bụi gai mà lòng như nở hoa.

Tô Lâm An cũng cười. Nàng biết, hắn muốn nàng yên tâm.

Rõ ràng đau đớn như vậy mà vẫn muốn cười với nàng một cái rồi mới rời đi.

Đến khi bóng dáng Mục Cẩm Vân biến mất hoàn toàn, Tô Lâm An mới ngừng vận chuyển khí huyết và linh khí. Không còn nàng chống đỡ, trận pháp đang vờn quanh bắt đầu tan biến.

Người nàng lảo đảo, cố gắng lắm mới đứng vững được. Nàng vừa thở lấy hơi thì một đoạn trúc lại quất dồn dập về phía nàng. Nàng đưa tay ngăn cản nhưng phát hiện cũng không đau cho lắm. Có giọt sương lăn xuống từ trên lá trúc, lúc rơi trên người nàng thì linh khí xung quanh cũng nồng đậm hơn mấy phần. Đây là tinh hoa sinh mệnh của linh mộc bảo vệ?

Được rồi, chỉ không cần đánh vào mặt nàng thì nàng sẽ nhịn.

Bộp bộp bộp! Cây trúc quất liên tục lên người Tô Lâm An. Ly Ngộ Thiên sa sầm mặt mày, vừa đánh xuống vừa hạ thấp giọng nói: “Ngươi đúng là nỗi hổ thẹn của Thần tộc!”

“Hổ thẹn với sức mạnh huyết mạch của ngươi!”

“Ngươi có thấy có lỗi với mẹ ngươi không?”

“Ta quất chết ngươi!”

Ngoài mặt thì ông ta chê trách ghét bỏ Tô Lâm An nhưng đến cùng vẫn không muốn thấy nàng chết. Sau khi bỏ ra một ít tinh hoa sinh mệnh, thấy tóc nàng không còn chuyển sang màu trắng nữa thì ông ta mới dừng tay, lạnh lùng quát: “Đi!”

Nói xong thấy Tô Lâm An chưa hề động đậy, Ly Ngộ Thiên cũng chẳng nói thêm nữa, trúc xanh lại biến thành cần câu. Cây cần vung lên, lưỡi câu bay tới móc lấy Tô Lâm An, sau đó dây câu quấn mấy vòng quanh người nàng, chớp mắt đã trói nàng lại thật chặt. Sau đó ông ta kéo cần một cái, Tô Lâm An tức thì bị treo lên lủng lằng phía sau lưng ông ta giống như một con tằm mắc trên cần câu, hơn nữa còn không ngừng xoay tít.

Tô Lâm An: “...”

Nàng cam chịu số phận, chỉ cần Mục Cẩm Vân chạy thoát là được. Bây giờ nàng cũng chẳng có sức, lấy gì mà liều mạng với Ly Ngộ Thiên, còn chẳng thà ngoan ngoãn nghe lời để bớt nếm mùi đau khổ. Vừa rồi nàng chỉ ngây người chốc lát chưa đi theo ngay mà đã bị trói lại vác theo. Tính tình của đại tế ti rất nóng nảy, ấn tượng đối với nàng có vẻ cũng rất xấu.

Không phải nàng rất giống tỷ tỷ của ông ta sao?

Vậy nên, ông ta rất ghét tỷ tỷ của mình à?

Nghĩ như thế, Tô Lâm An lại có chút lo sợ bất an.

“Đại tế ti, nàng ta thật sự mang huyết mạch Thần tộc?” Thấy đại tế ti định rời đi, thành chủ thành Mai hỏi, tỏ vẻ khó tin ra mặt.

Tô Lâm An xuất thân từ thành Kim Đồng. Nếu thành Kim Đồng có người thức tỉnh huyết mạch Thần tộc thật thì lần này bọn họ tổn thất nhiều người như vậy cũng không tính là gì. Sức mạnh huyết mạch của Thần tộc có thể chúc phúc! Nói cách khác, chỉ cần Tô Lâm An muốn thì sau này thành Kim Đồng nhất định có thể có nhiều võ giả thức tỉnh được huyết mạch cao cấp hơn. Thành chủ thành Mai vốn còn hơi vui vẻ, giờ không muốn chấp nhận kết quả này nên hỏi lại một câu.

Ly Ngộ Thiên mắng: “Ngươi mù hả? Không nhìn thấy sao? Đồ ngu ngốc!”

Đại tế ti trước giờ cao ngạo thần bí lại đầy uy nghiêm, thế mà cũng sẽ mắng chửi? Thành chủ thành Mai bị mắng đến mức ngẩn ngơ.

Thành chủ thành Kim Đồng nhìn Tô Lâm An bị trói, dè dặt hỏi: “Không biết đại tế ti định đưa nàng ấy đi đâu?” Quất nàng một trận tối tăm mặt mày xong lại dùng pháp khí cuốn chặt nàng rồi treo lên, xem ra đại tế ti không thích vị thuộc Thần tộc này cho lắm.

Có phải nàng đã thức tỉnh sau khi nhận được sự công nhận từ cây cầu gãy của Thần Hoàng ở trong bí cảnh, cho nên mọi người mới không thấy được dị tượng trời đất? Thần tộc mới thức tỉnh quá yếu ớt. Đại tế ti, đại tế ti sẽ không bắt nạt nàng chứ?

Huyết mạch Thần tộc đã không xuất hiện cả ngàn năm nay. Cũng vì vậy, đại tế ti mới có thể một tay che trời. Có phải bây giờ ông ta không muốn chia sẻ quyền lợi với một người mang huyết mạch Thần tộc không? Chỉ trong thoáng chốc mà thành chủ thành Kim Đồng đã nghĩ tới rất nhiều điều. Lúc trước, Tô Lâm An nói lá trúc khiến cho bí cảnh sụp đổ lấy mạng những người khác, việc này đã tạo thành một khúc mắc trong lòng ông ta, khiến ông ta có phần nghi ngờ lẫn kiêng dè vị đại tế ti đang nổi giận bừng bừng này.

“Ngươi không có não à? Huyết mạch Thần tộc còn có thể đi đâu được nữa?” Ly Ngộ Thiên lạnh lùng liếc nhìn thành chủ thành Kim Đồng, “Hoàng thành, thần đàn!”

Tính khí của ông ta không tốt lắm, mặt đen như đít nồi, trên mặt tỏ rõ là ông đây không vui, ai dám nói nhảm nữa thử xem?

Đám thành chủ vốn có rất nhiều chuyện muốn hỏi, lúc này thấy dáng vẻ đại tế ti như vậy cũng không dám mở miệng nữa, chỉ có con nghê dè dặt bay theo, nằm xuống bên chân Ly Ngộ Thiên.

“Nữ vương rồi sẽ trở về.” Ly Ngộ Thiên nói xong thì cơ thể đột ngột biến lớn lên như một dãy núi khổng lồ. Chân đạp đất, đầu đội trời, ông ta bước một bước đã tiến vào trong hoàng thành. Chỉ có điều lúc hạ chân xuống, chân ông ta không giẫm xuống mặt đất mà lại càng đi càng cao, giống như đang đi lên một cầu thang vô hình. Cuối cùng, cả người biến mất trong tầng mây.

Trên biển mây mờ mịt mênh mông, có một chiếc lá xanh vô cùng nổi bật.

Ly Ngộ Thiên đưa tay chạm lên chiếc lá xanh một cái, chiếc lá cây to chừng bàn tay bỗng biến thành một chiếc thuyền nhỏ. Cơ thể ông ta biến trở lại vóc dáng bình thường, ông ta nhún người, nhảy lên chiếc thuyền. Cây trúc trong tay ông ta biến thành mái chèo, gạt khẽ một cái thì chiếc thuyền đã nhanh chóng xuyên qua biển mây. Ánh sáng xung quanh dần tối đi, gió nổi lên càng lúc càng mạnh. Biển mây cuồn cuộn, chiếc thuyền lắc lư lao lên đầu sóng rồi lại đáp xuống biển mây. Tô Lâm An bị trói như con nhộng ngược lại không bị sao hết, còn con nghê thì không may mắn như vậy. Chẳng những cả người nó ướt đẫm mà trên lông còn có vụn băng kết lại. Lúc đầu nó còn có thể giãy giụa mấy cái, sau đó không xin giúp đỡ được thì cả người đông lại thành băng.

Xem dáng vẻ của nó thì hiểu được ngay gió trong biển mây không phải gió tuyết bình thường. Nếu đối mặt trực tiếp thì e là nàng cũng phải mất nửa cái mạng.

Một lát sau, xung quanh chìm vào bóng tối, nhưng không phải một màu đen thuần túy mà giống như bóng râm dưới ánh mặt trời. Mọi thứ xung quanh đều ẩn mình trong bóng râm ấy, mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ được.

Hóa ra thần đàn của Thiên Ma ngoại vực cũng ở trong một kẽ nứt không gian? Đang suy nghĩ, Tô Lâm An bỗng cảm thấy gió mạnh xung quanh hoàn toàn biến mất, còn trước mặt nàng có một đài đá hình tròn xuất hiện. Thứ được đặt trên đài đá, giống một cái bát đá?

Ly Ngộ Thiên không để ý tới con nghê đã lạnh cóng. Ông ta đá thẳng nó ra ngoài sau đó quăng gậy trúc, treo Tô Lâm An lơ lửng trên chiếc bát đá. Cùng lúc đó, một ngọn lửa bốc lên trên đài đá, trong chiếc bát còn có nước suối trào lên ùng ục. Chẳng mấy chốc nước đã đầy hơn nửa cái bát rồi dừng lại ở một vạch mốc.

Tô Lâm An: “...”

Không phải ông ta muốn nấu nàng chứ?

Nàng đang suy nghĩ thì sợi dây câu trên người đột nhiên nới lỏng ra, cả người nàng giống như bị một sức mạnh nào đó kéo xuống, rơi tõm vào trong bát. Bởi vì đầu nàng hướng xuống nên đập luôn vào đáy bát, xước cả da, máu chảy ra nhuộm đỏ nước trong bát.

Ly Ngộ Thiên cười giễu cợt: “Thế cũng tốt, đỡ mất công lấy máu.”

Ông ta vừa dứt lời thì chiếc bát đá vốn đen thui đột nhiên sáng lên, sau đó chẳng ngờ lại có một pho tượng xuất hiện trên chiếc bát. Sau khi thoáng lóe lên, chất lỏng trong bát bỗng biến thành màu đỏ, hơn nữa còn sôi trào giống như bị đun sôi.

Tô Lâm An không hề cảm nhận được nhiệt độ của nước, nhưng mà nước này lại lăn tăn sủi bọt, còn có từng tia sức mạnh thần bí tràn vào cơ thể nàng, khiến cho khí huyết đã tiêu hao khi nàng cưỡng ép thúc giục trận pháp thiên địa được khôi phục một cách nhanh chóng.

Có điều nàng chưa thoải mái được bao lâu thì ngọn lửa bên dưới đã biến mất, mặt nước lại phẳng lặng như ban đầu. Ly Ngộ Thiên đứng ở mép bát nhìn xuống, nói với vẻ không cam lòng: “Ngươi quả nhiên là con gái a tỷ.” Máu hòa vào thần đàn, thắp sáng thần đàn, điều này đã đủ để chứng minh tất cả.

Đây là con gái của a tỷ, nhưng ông ta không cảm thấy vui mừng. Ông ta ghen tỵ đến mức phát điên!

Ly Ngộ Thiên thấp giọng lầm bầm, trong ánh mắt ngập đầy nỗi đau khổ, “Nàng ấy đến ngoại vực, sinh con gái với người ta, ha ha...”

Tim Tô Lâm An đập hẫng một nhịp.

Nàng rất biết diễn kịch, rất giỏi việc suy đoán tính cách và vẻ mặt của người khác. Vẻ mặt Ly Ngộ Thiên… có gì đó sai sai.

Không phải ông gọi nàng là a tỷ sao? Đó là tỷ tỷ của ông, sao ông lại có dáng vẻ như bị tổn thương vì tình thế. Lão già này nghĩ lệch lạc gì rồi?

Ly Ngộ Thiên đột nhiên quát lớn: “Tại sao là ngươi quay về? Nàng ấy đâu!”

Ông ta giậm chân, “Mẹ ngươi bị phanh thây phong ấn, chịu mọi đau đớn hành hạ. Ngươi vẫn còn cười được, lại còn liếc mắt đưa tình với đàn ông. Vì một con trùng Huyết Duyên mà không tiếc khí huyết máu thịt mẹ ngươi cho ngươi. Đồ súc sinh, súc sinh!” Ông ta giận dữ không kìm lại được, dùng chân đá mạnh cái bát khiến nước văng tung tóe. Ông ta còn không đi giày, khiến Tô Lâm An cảm thấy như đang ngâm mình trong nước rửa chân, nàng vội vàng nhảy ra ngoài. Nhưng nàng vừa mới bật lên thì đã bị Ly Ngộ Thiên vung tay vỗ cho rơi ngược trở lại. Cứ như vậy mấy lần, Tô Lâm An cũng nổi giận, mắng: “Ngươi có bản lĩnh đánh ta thì tại sao không tới ngoại vực tìm bà ấy!”

Mẹ nàng, nàng còn chẳng biết mẹ mình là ai đây. Cơ thể này cũng có phải của nàng đâu!

Động tác của Ly Ngộ Thiên thoáng khựng lại. Ông ta ngơ ngẩn nhìn Tô Lâm An trong bát, đột nhiên cười một cách âm trầm, “Đương nhiên ta sẽ đi tìm nàng ấy, đón nàng ấy trở về nhà.”

Trong đôi mắt ấy có thứ ánh sáng lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi.

Dùng máu thịt tu bổ cây cầu gãy của Thần Hoàng mới có thể nối liền với ngoại vực, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status