Ấn Công Đức

Chương 496 : Chương 496CHẠY



Chương 496CHẠY

Ởngay phía trước có vô vàn ánh sáng lấp lánh, bao phủ lấy khu vực này.

Phía sau quầng sáng ấy, sa mạc màu vàng kim lơ lửng giữa trời.

Ở chính giữa sa mạc có một con thác màu vàng kim, chảy từ một ngọn núi màu bạc lấp lánh xuống, va đập vào đống khoáng thạch lung tung phía dưới, bắn ra những viên kim loại có hình thù kỳ lạ. Thứ chảy từ núi cao xuống không phải nước mà là kim loại dạng lỏng, cảnh tượng ấy, quả thật rất khó thấy được ở ngoài.

Sơn Thu Đường ngoái đầu nhìn Tô Lâm An, nói: “Tất nhiên rồi, không thì ta đưa ngươi tới làm chi, có điều giờ vẫn chưa phải lúc.” Hắn ngẩng đầu nhìn trời, “Đợi thêm một lát.”

Thổ sinh kim, đợi đến khi trên trời xuất hiện tinh mị hệ thổ, Kim Liên ở trong sẽ hé nở, kết ra hạt sen màu vàng kim.

Bản nguyên ngũ hành trong tiểu thế giới là cân bằng, năm loại tinh mị kim mộc thủy hỏa thổ có số lượng tương đương nhau, sẽ thay nhau xuất hiện trong không khí. Trước đó đã thấy được thủy hỏa mộc, nơi này lại là khu vực mà hệ kim tụ tập, hẳn lẽ sẽ xuất hiện tinh mị hệ mộc rất nhanh thôi.

Nhưng hai người đứng một hồi lâu, tinh mị hệ mộc vẫn không xuất hiện, trái lại trên trời lại đỏ lên một vùng, cứ như có một vầng thái dương đang treo ngay trên đỉnh đầu, ánh dương ấy chiếu xuyên qua tầng mây, tựa như gò má thiếu nữ, trắng muốt lại ửng hồng.

Sơn Thu Đường lập tức lo lắng, “Đen rồi, lại là sao băng!” Mấy hôm trước vừa rơi cả một ngày, sao giờ lại có nữa! Hỏa khắc kim, sao băng xuất hiện ở nơi đây, Kim Liên là khỏi cần tơ tưởng nữa.

“Mau trốn đi!” Sơn Thu Đường gào to, “Chúng ta phải chạy đến khu vực có tinh mị hệ thủy bao phủ!” Hắn niệm quyết luân chuyển ngũ hành, tinh mị hệ thủy mà cơ thể đã hấp thụ tụ lại thành một giọt nước liên tục nhún nhảy, chỉ một hướng đi cho hắn, “Bên này!”

Lần trước hắn bị sao băng đuổi theo đánh cả một đường, phải trốn vào khu vực của tinh mị hệ thủy, kết quả bị người ta tính kế, trúng phải độc của Thủy Linh Mị, lần này, chắc chắn không thể trúng chiêu lần nữa!

Sao băng đã sắp tới, không khí xung quanh cũng oi bức hơn mấy phần, Tô Lâm An nhận ra có biến cũng lập tức căng thẳng.

“Có người tới rồi!”

Nàng có thể thi triển thần thức trong Loạn Vực, nhưng bởi quy tắc khác nhau, uy lực của thần thức cũng bị yếu đi rất nhiều. Khi Tô Lâm An phát hiện có người tới thì ba kẻ đó đã đến rất gần, cách họ không quá trăm dặm, chỉ cần vài hơi thở là có thể ập tới!

Trong số đó, một nữ tử gần như để trần thân trên, chỉ đeo trang sức trên cổ dài tới ngực, đặt một cây sáo dài ở bên miệng, ả ta phồng má thổi, khi tiếng sáo vang lên, có cát vàng từ cây sáo bay ra ngoài, tựa như một sợi thừng phóng thẳng về phía Tô Lâm An và Sơn Thu Đường.

“Lại là đám Lý Kiều!” Nghe thấy tiếng sáo quen thuộc, Sơn Thu Đường tức giận đến nỗi, gương mặt cũng có chút dữ dằn.

Kẻ thù gặp mặt, cực kỳ đỏ mắt.

Sơn Thu Đường đánh ra một quyền, vào khoảnh khắc tung đòn, hai nắm đấm của hắn đỏ rực, bóng quyền như hai quả cầu lửa hiện ra giữa không trung, đánh tan sợi dây thừng bằng cát vàng phóng tới, chỉ là sau khi nó bị đánh tan ra lại tụ tập lại rất nhanh, hơn nữa số lượng còn nhiều hơn…

“Bị dính phải thứ cát vàng đó là hỏng đấy!”

“Cái thứ đó được đám sao băng cực kỳ thích, nếu như trên người bị dính phải, đám sao băng sẽ đuổi theo như có mắt bám theo ấy!”

Tô Lâm An: “…”

Sao băng còn chưa rơi xuống hẳn, nàng đã cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ chúng, cơ thể củ cải cũng đã có chút héo rũ, cứ như bị phơi mình dưới ánh nắng mùa hạ quá lâu, nước trong cơ thể bị bốc hơi sạch vậy.

Với thực lực hiện giờ của nàng, uy lực của một ngôi sao băng cũng chẳng đáng sợ lắm, nhưng ngàn vạn ngôi sao đập xuống, tu vi của nàng tinh tiến lên một cảnh giới nữa cũng ăn không tiêu, chỉ e là sẽ bị hong thành củ cải khô luôn.

Giờ nàng không thi triển được kết giới linh khí, quy tắc có hạn, lá chắn phòng ngự cũng không thể dựng được.

Pháp thuật có thể dùng được ở nơi đây, e là chỉ có liên quan tới ngũ hành thôi.

Tô Lâm An giơ tay bấm quyết, ở phía trước bỗng có một cơn sóng xuất hiện, sóng lớn cuộn trào, đổ ập về phía đám cát vàng tán loạn giữa không trung. Đây là pháp quyết hệ thủy Đại Hải Vô Lượng, khi có nguồn linh khí dồi dào, nàng còn có thể hô mưa gọi gió, khiến cho nước chảy thành sông.

Thấy cơn sóng biển kia ập tới vẫn không thể hoàn toàn chặn lại sự công kích của cát vàng, Tô Lâm An lật cổ tay, lại thi triển linh khí lần nữa, hóa nước thành băng, lập tức cho nước đông lại thành một bức tường, lúc này, đám cát vàng muốn bay qua cũng khó.

Quả nhiên, vẫn có thể thi triển được pháp quyết hệ thủy, hơn nữa uy lực còn mạnh hơn trước. Tô Lâm An học rất nhiều pháp quyết, giờ đã hiểu được quy luật nên đã có chút tự tin.

Nàng nhanh chóng bấm quyết, mà quy tắc vận chuyển linh khí trong Loạn Vực không giống với bên ngoài, Sơn Thu Đường cũng chẳng biết là pháp thuật này do Tô Lâm An tạo thành, tuy hắn kinh ngạc, tại sao lại bỗng nhiên có tinh mị hệ thủy xuất hiện, nhưng cũng biết giờ tình hình cấp bách, không được phép chần chờ, thấy Tô Lâm An đứng yên ở đó, hắn tóm lấy Tô Lâm An vác lên vai phóng vọt đi.

Vừa chạy vừa nói: “Ngươi chân tay mảnh dẻ thế này mà cũng hơi nặng đấy nhỉ.”

Tô Lâm An: “…” Nàng cũng có tu vi cảnh giới Hoàng Huyết, nhục thân củ cải này đã trải qua trăm tôi ngàn luyện, có thể không nặng hay sao!

“Ta tự chạy được!”

Vừa dứt lời, bức tường băng sau lưng đã bị đánh vỡ, ba người kia cũng lao về phía họ. Trong đó có một nam tử có dáng người cực to lớn, chỉ quấn một chiếc lá ở trên hông. Bỗng hắn ta đứng lại, giẫm mạnh chân một cái, cả vùng đất dưới chân hắn nứt ra, vết nứt trải dài từ chân hắn, chỉ trong nháy mắt đã lan tới gần Sơn Thu Đường.

Nàng nhìn thấy mặt đất vốn cứng chắc trở nên mềm oặt ngay sau khi xuất hiện vết nứt, đất cứng biến thành bùn chỉ trong nháy mắt. Mà Sơn Thu Đường tựa như mũi tên bắn ra, hai chân thay phiên mượn lực, lướt mình giữa không trung.

Chỉ là ba kẻ truy kích phía sau rõ ràng là đã đoán được Sơn Thu Đường sẽ bay lên để né, cho nên khi hắn đang phóng giữa không trung, từ trong kẽ nứt có một cây leo phá đất mà lên, nhắm thẳng vào Sơn Thu Đường mà phóng vùn vụt.

Ba người này, Ly Kiều giỏi về pháp thuật hệ Kim, Ly Hoan và Ly Trạch là hệ thổ và hệ mộc, hợp sức lại với nhau, Sơn Thu Đường ứng phó cũng có chút khó nhọc.

Hắn chửi ầm lên, “Sao băng sắp rơi xuống đến nơi rồi, các ngươi còn nhằm vào ta làm cái gì?” Vừa gào xong, đã thấy một quả cầu lửa từ trời cao giáng xuống, đập thẳng vào nơi cách họ chừng ba mươi trượng, tạo ra một cái hố sâu khổng lồ ở khu vực này, cây cỏ xung quanh chết sạch, lửa cháy rừng rực, nhất thời không thể dập nổi.

Tô Lâm An vỗ nhẹ lên vai Sơn Thu Đường, sau đó nàng trượt người xuống, thoát khỏi sự kìm kẹp của Sơn Thu Đường xong thì một chân giẫm lên một cây lao hệ thổ, cơ thể mượn lực của cây lao ấy, bật về phía trước cả một quãng dài.

Sơn Thu Đường chỉ thấy người hắn vác trên như một con cá chạch, trơn trượt không thể bắt nổi, nhất thời không chú ý tay đã trống rỗng, đợi đến khi nhìn thấy, nàng đã giẫm lên linh thực hệ mộc bay được mười trượng.

Thấy vậy, Sơn Thu Đường còn hô lên một tiếng, “Hay lắm!”

Chỉ tiếc rằng hắn không bắt chước được, chỉ có thể dựa vào tốc độ của cơ thể để tránh né, sau mấy lần, tốc độ dần giảm, trông cũng hơi chật vật. Kim khắc mộc, pháp thuật hệ kim mà hắn thi triển có thể chống lại được đám dây leo kia, nhưng sao băng đã sắp tới rồi, mấy cái tới trước đã rớt xuống, phía sau vẫn còn có vô vàn, lúc này hắn thi triển pháp thuật hệ kim, chẳng phải sẽ biến thành cái bia sống hay sao!

Đang lúc cấp bách, bỗng hắn nhìn thấy Tô Lâm An đang chạy phía trước lại đứng trên một đoạn dây leo không di chuyển nữa. Đám dây leo kia là do Ly Trạch điều khiển, sao lại để nàng giẫm lên? Sơn Thu Đường không kịp nghĩ nhiều, gào to một tiếng, “Chạy đi!”

Tô Lâm An cười với Sơn Thu Đường, một chân nàng giẫm lên đoạn dây leo, giơ hai tay ra phía trước, hướng lòng bàn tay ra ngoài.



Những dây leo màu xanh ập đến tựa như muốn dời núi lấp biển vốn hệt những cây lao, nhưng khi lạo gần Tô Lâm An dường như chịu phải một lực đẩy mạnh mẽ, khiến cho chúng rầm rầm đổi hướng, bắn thẳng về phía ba kẻ truy kích phía sau.

Tô Lâm An đập một chưởng ra, những cây lao màu xanh đều phát ra tiếng rít gào, bắn vùn vụt về phía người thi phép.

Nàng chính là củ cải, đạo của linh thực trong giới tu chân, điều khiển vài tinh mị nguyên tố hệ mộc này chẳng phải là dễ như bỡn hay sao.

Sơn Thu Đường nhìn đến mức sững sờ, “Hóa ra nàng ấy thật sự rất lợi hại.”

Nhưng sao nàng ấy làm được? Sơn Thu Đường nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu, vẻ mặt đầy tò mò.

“Linh mộc của Ly Trạch sao lại nghe lời ngươi vậy?” Hắn vừa chạy vừa hỏi.

“Ta được tinh mị hệ mộc yêu thích thôi.” Tô Lâm An nhanh chóng trả lời.

Thấy Sơn Thu Đường lại định hỏi, Tô Lâm An vội vàng nói: “Trước tiên tới nơi an toàn đã, lửa sắp cháy đến mông rồi!” Ba kẻ phía sau không đáng để nhắc đến, sao băng trên trời mới là uy hiếp lớn nhất vào lúc này đối với họ!

“Đúng đúng đúng.”

Thấy Tô Lâm An chạy ở phía trước đã sắp mất dạng, Sơn Thu Đường vội vàng gào lên, “Ngươi đừng có chạy nhầm đường đấy!”

“Ta biết đường.” Nàng đã cảm nhận được ở phía trước có rất nhiều hơi nước, chắc chắn là nơi có chứa tinh mị hệ thủy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status