Ấn Công Đức

Chương 502 : Chương 502BÉ ĐẤT



Chương 502BÉ ĐẤT

Coi nó là hoa Lưỡng Sinh, ăn bừa được đấy à?

Không sợ bị no đến vỡ bụng hả?

Nuốt chửng tức nhưỡng vào bụng, có thể làm bụng căng phình, nổ tung! Thừa dịp nàng không thể hấp thu ngay được, phải móc nó ra ngay.

“Ói ra cho ta!” Ly Ngộ Viễn tức giận vô cùng, vừa định giơ tay túm lấy nàng, nào ngờ đã lại thấy nàng ngửa mặt, thản nhiên cười, môi đỏ mọng khẽ mở, trong giọng nói có một ý vị khó nói thành lời.

“Ngộ Viễn.”

Cơ thể hắn bỗng cứng đờ, động tác có vẻ chậm lại hẳn.

Ai, ai đang gọi hắn?

Là nàng đang gọi hắn sao? Nhưng giọng nói này, sao lại kỳ ảo, cứ như truyền tới từ nơi xa xăm, quanh quẩn, văng vẳng như vọng lại không ngừng trong sơn cốc vậy.

“Ngộ Viễn, Ngộ Viễn…” Rõ ràng là gọi tên hắn, giọng nói lại như một khúc ngâm, uyển chuyển như câu ca dao quyến rũ động lòng người. Ánh mắt hắn dần dần mê mang, cứ như cả người đã đắm chìm trong một thung lũng đầy hương thơm, nghe tiếng gọi của cô gái âu yếm, muốn vươn tay hòng bắt lấy bóng hình xinh đẹp như trong mộng tưởng.

“Ngộ Viễn…”

Ta ở đây, ta ở đây này.

Hắn khẽ gầm lên trong lòng.

“Linh vật cấp cao hệ kim ở nơi nào nha?”

Linh vật cấp cao hệ kim?

Tốt quá, hắn sẽ trả lời được, sẽ không để nàng phải thất vọng.

Ly Ngộ Viễn cười nói, “Trên người Ly Kiên.”

“Ly Kiên là ai, ở đâu?”

“Gian nhà bên cạnh cây cột là nơi ở của Ly Kiên. Chắc gã đang ra ngoài hái Kim Liên.”

“Ly Kiên, đã giết người bao giờ chưa?”

Ly Ngộ Viễn nhướng mày, “Từng giết rồi.” Vừa đặt câu hỏi, nàng vừa nhìn thẳng vào biển ý thức của Ly Ngộ Viễn, chỉ cần nàng vừa hỏi, hình ảnh của Ly Kiên cũng sẽ xuất hiện trong đầu hắn. Vì vậy, Tô Lâm An cũng đã biết được dáng dấp của Ly Kiên.

Trong giới tu chân cũng có thuật soát hồn như thế này, nhưng sau khi dùng nó thì nguyên thần của kẻ kia sẽ hoàn toàn bị phế bỏ. Bởi vậy, bất cứ người nào từng tu luyện thần thức đều sẽ không mở biển ý thức của mình ra. Ngoài ra, chỉ cần có một chút xíu chống cự lại thôi thì việc nguyên thần sụp đổ là điều khó tránh khỏi.

Người như Ly Ngộ Viễn, đúng là kẻ đầu tiên nàng gặp được!

Giết rồi sao? Vậy thì dễ xử lý. Nghĩ vậy, Tô Lâm An bèn hỏi thêm câu nữa, “Còn những ai đã từng giết người?”

Ly Ngộ Viễn lại nói ra tên vài người.

Số người không nhiều lắm, những người hắn biết được thì tổng cộng có bốn, có thể sẽ còn người che giấu, nhưng xét tổng thể thì, số người Tô Lâm An có thể ra tay trong bộ lạc này không bao nhiêu, đúng là đau đầu thật. May mà nàng đã hỏi trước, nếu không một khi động thủ rồi, ấn Công Đức bất ngờ đánh úp trấn áp, nàng đúng là sẽ phải chịu thiệt mất.

“Ừm, ngươi mệt rồi, ngủ đi.” Tô Lâm An đã lấy được thứ cần thiết từ chỗ Ly Ngộ Viễn bèn búng tay một cái, cười híp mắt nói.

Lời vừa dứt, Ly Ngộ Viễn đổ rầm xuống đất, ngủ say như chết, còn ngáy cả ra.

Khoa Đẩu Hỏa lúc này mới kinh ngạc hỏi: “Dễ lừa như vậy hả? Ấn Công Đức cũng không có phản ứng gì luôn!”

Tô Lâm An: “Hắn đã tự lần sờ đến được cánh cửa tu luyện thần thức, những người khác thì chịu.”

Ly Ngộ Viễn là do dùng thuốc, phối hợp một vài ám thị tâm lý, cũng không phải là công kích thần thức thực sự, phương pháp này cũng chỉ có tác dụng với đám võ giả ngoại vực. Hơn nữa, vì hắn am hiểu những thứ này, đã tự mò mẫm mở ra được cánh cửa phong bế nguyên thần. Điều này cũng như một căn phòng đã mở rộng cửa, Tô Lâm An muốn đi vào, đồng thời để lại vết tích là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hành động đó của nàng cũng không được tính là tấn công thật sự, mà chỉ là dùng gậy ông đập lưng ông, bằng cách cũng dụ dỗ ám chỉ, lấy được tin tức từ chỗ hắn, bởi vậy ấn Công Đức cũng sẽ không can thiệp, dù sao thì nàng vẫn chưa ra tay giết người.

Ly Ngộ Viễn chỉ cần ngủ một giấc là hết, cùng lắm tinh thần sẽ uể oải một chút, căn bản chẳng đáng kể gì.

Đương nhiên, đối với những võ giả khác thì cách ấy chẳng mấy hiệu quả, bọn họ đâu có tu luyện thần thức, còn chưa mở ra được cánh cửa của biển ý thức ấy chứ!

Ly Kiều muốn mượn tay người này để ép hỏi tung tích của tinh hoa Ly Hỏa trên người nàng, có thể nói, đã giúp nàng bớt không ít phiền phức.

Muốn xây dựng được sự cân bằng ngũ hành trong cơ thể thì cần có đủ năm nguyên tố ngũ hành là kim mộc thủy hỏa thổ, đồng thời cũng chỉ có thể thực hiện việc này ở Loạn Vực. Nếu thực hiện ở bên ngoài, cho dù hấp thu được lửa cũng là để trong biển ý thức, bình thường lấy ra luyện khí, luyện đan, chứ chẳng có tác dụng gì trong việc cải tạo cơ thể.

Nàng muốn tu luyện bí quyết luân chuyển ngũ hành thì cũng chỉ có thể tiến hành ở Loạn Vực.

Hoa Lưỡng Sinh đã cung cấp hai loại tinh mị là thủy và hỏa cho nàng, giờ lại có tức nhưỡng, vốn còn thiếu hai loại mộc và kim, nhưng chính nàng đã là mộc, nói cách khác, hiện tại chỉ còn thiếu một loại là kim. Nguyên tố kim cấp cao đang ở trên người Ly Kiên, giờ nàng chỉ cần tìm thấy Ly Kiên là được.

Nhờ Ly Ngộ Viễn, Tô Lâm An đã biết những khu vực thường gặp được Kim Liên trong Loạn Vực, nàng muốn tìm Ly Kiên thì cứ tới đó là xong.

Nhưng bây giờ cứ nghênh ngang đi ra ngoài cũng không ổn, bên ngoài toàn những kẻ chưa từng nhuốm máu người, nếu đánh nhau, nàng sẽ bị thiệt.

Nghĩ một hồi, Tô Lâm An nhìn xuống đất.

Nhờ có Ly Ngộ Viễn, Tô Lâm An cũng đã biết được, căn nhà này không phải là không có kết giới, nếu không chỉ với một chiếc khóa thì đâu thể nào nhốt được ai. Trong phòng này có vận dụng pháp quyết hệ thổ, ở đây thật ra tương đương với một vòng vây được tạo bởi nguyên tố hệ thổ, bọn họ hoàn toàn chẳng hề lo lắng sẽ có người phá vỡ được nó.

Nhưng từ lúc tới đây đến giờ, Tô Lâm An vẫn chưa hề cảm nhận được tí xíu uy lực nào của nguyên tố hệ thổ…

Nói cách khác, tinh mị hệ thổ ở đây đã tự ngoan ngoãn nhận thua trước nàng, nên nàng không hề thấy được ở đây vẫn luôn có một lá chắn.

“Ngoan lắm.” Tô Lâm An vừa nói, vừa giậm chân. Mặt đất dưới chân rõ ràng bằng phẳng trơn nhẵn, như được chẻ ra từ một khối đá khổng lồ, trơn nhẵn như gương, không hề nhiễm một hạt bụi. Nhưng khi nàng vừa giậm chân, có một ít bụi mà mắt thường có thể thấy được bay lên không trung rồi tản ra, như thể rất sợ rơi xuống người nàng.

Mặt đất: “Đau quá đau quá đau quá…” Giẫm ta sắp nứt ra rồi.

Nhìn vết chân do bản thân giẫm ra trên mặt đất, Tô Lâm An nói: “Ta muốn ra ngoài, hay là, các ngươi mở cho ta một con đường đi.”

Trong Loạn Vực, tinh mị ngũ hành tựa như linh khí bên ngoài, hầu như không nơi nào không có. Mặt đất dưới chân nàng thật ra được ngưng tụ từ vô số những tinh mị hệ thổ, đã ngưng tụ lại được bền chắc như thép, vậy chắc là cũng có thể tách ra nhỉ?

Đương nhiên, trong ý thức của Ly Ngộ Viễn, nàng cũng không thấy được tình huống có thể giao tiếp với tinh mị hệ thổ trong không khí, chỉ những loại sinh linh ngũ hành cấp cao, ví dụ như con rối hệ kim, thỉnh thoảng mới thốt ra tiếng người, nhưng cũng chỉ nói được vài câu, chẳng thông minh cho lắm.

Ngay khi nàng định dùng tay đào đất thì đã thấy trên mặt đất nứt ra một cái khe, khi tay nàng vừa chạm vào cái khe, vết nứt nháy mắt đã mở rộng, hình thành một đường hầm ngầm đen như hũ nút.

Có thể nghe hiểu thật à?

“Địa đạo này không dễ đi cho lắm thì phải?” Tô Lâm An nhìn đường hầm đen thùi lùi, tự lẩm bẩm.

Lời vừa dứt, chóp mũi nàng đã ngửi thấy mùi đất ẩm ướt. Ngay sau đó, Tô Lâm An thấy trong lối đi đen ngòm lại nhanh chóng xuất hiện từng bậc thang, nàng đi xuống sẽ tiện hơn rất nhiều.

“Ngoan vậy hả?” Tô Lâm An mỉm cười, theo cầu thang đi xuống, lại thuận miệng nói: “Cũng không biết Ly Kiên kia đang ở nơi nào hái Kim Liên, nếu như vừa ra khỏi cửa tới ngay được chỗ Ly Kiên thì tốt quá.”

Đám tinh mị đất bỗng run rẩy xốn xao.

Thổ sinh kim.

Tinh mị hệ thổ rất được tinh mị hệ kim yêu thích, mà kim khắc mộc…

Tô Lâm An thấy con đường phía trước càng ngày càng rộng, thỉnh thoảng còn có cục đất nhô ra lăn vài vòng đằng trước, cứ như nóng lòng muốn dẫn đường cho nàng vậy.

Cho tới khi con đường dần dần sáng rõ, Tô Lâm An biết nàng đã gần đi hết con đường ngầm, sắp lên tới mặt đất.

Thần thức vẫn chưa hồi phục như cũ, song dùng để dò đường thì vẫn thoải mái. Nàng đã thấy được cách đó không xa có một ngọn núi kim loại sáng chói như sắp khiến người ta không mở mắt ra nổi.

Trong núi vàng núi bạc, có một bụi cây Kim Liên mọc ra từ khe hở trên vách núi, nhưng lúc này nó vẫn đang là nụ hoa, chưa nở hoàn toàn.

Thần thức nàng vừa thoáng đảo qua một lượt nhưng không thấy tăm tích Ly Kiên quanh đây, vì vậy nàng dừng bước, định nhìn kỹ hơn. Thực lực Ly Kiên mạnh hơn Ly Ngộ Viễn một chút, am hiểu điều khiển tinh mị hệ kim, cho nên mới phải đặt tinh mị hệ kim cấp cao trên người gã để ôn dưỡng lẫn nhau. Gã ở trong nơi tụ tập nhiều nguyên tố kim như này chẳng khác nào cá trong nước. Nói cách khác, chỉ cần gã không đi trêu chọc chúng thì cũng sẽ không bị tinh mị hệ kim chủ động công kích.

Trái lại, một cây củ cải như Tô Lâm An rất dễ bị đám tinh mị hệ kim kia bắt nạt. Mộc gặp kim, tất bị chặt chém, đương nhiên, nếu mộc mạnh hơn thì chẳng nói làm gì. Vả lại, trong người nàng còn nguyên tố hỏa khắc kim, thắng bại cũng khó nói trước được.

Bây giờ nàng còn chưa xác định được nàng với đám nguyên tố kim kia ai mạnh hơn, bởi vậy nàng đứng yên tại chỗ, thoáng do dự mất một giây.

Nào ngờ nàng bỗng thấy một mảnh đất phía trên núi kim loại như đột nhiên bị nhiễm màu bùn đất, nhô lên một đống, từ từ hiện ra hình người.

Không ngờ Ly Kiên lại khiến cơ thể biến thành kim loại ẩn giấu giữa hai đóa hoa Kim Liên! Chỉ chờ Kim Liên nở rộ là có thể hái ngay lập tức. Thuật pháp ẩn nấp của gã cực kỳ huyền diệu, ngay cả Tô Lâm An đã dùng thần thức đảo qua đó cũng không phát hiện được, nếu không phải có những bụi đất kia bao trùm lên người gã, e rằng nàng rất có thể sẽ bỏ qua luôn.

Tô Lâm An: “…”

Đám bùn này đang hận không thể tự mình nhào ra, giết thẳng vào khu hệ kim hả!

“Ta cảm thấy có lẽ ta đánh không lại gã.” Tô Lâm An nhíu mày, ngồi thụp xuống đất, vẻ mặt sầu lo dùng tay vốc một nắm đất, bóp mạnh mấy cái.

Đám tinh mị hệ thổ: “Đại ma vương lại được nước lấn tới nữa kìa!”

“Hu hu mau nghĩ cách đi mà!”

“Có có! Tên to con chẳng phải đang tìm ngươi sao!”



Tuy không nghe được đối thoại giữa đám tinh mị hệ thổ, nhưng Tô Lâm An cảm giác được đám bùn đất xung quanh đang bàn tán tưng bừng, chẳng lẽ bị nàng đè đầu cưỡi cổ lâu quá rồi nên muốn trồi ra một đống đất đá chôn sống nàng luôn cho xong?

Xem ra, lúc này nàng đã chạm tới giới hạn có thể tha thứ của đám bùn này.

Khoa Đẩu Hỏa: “Ha ha ha!”

“Ngươi được lắm, ta ở đây vất vả nuốt lấy tinh hoa Ly Hỏa, vậy mà ngươi lại ở đây nghịch bùn.”

“Không phải chỉ là một đống kim loại thôi sao, để ta tới là được!” Hỏa khắc kim, để nó ra ngoài, nó có thể đuổi cho lũ tinh mị hệ kim kia phải chạy trốn khắp nơi, kêu cha gọi mẹ luôn ấy chứ!

Tô Lâm An: “…”

Nhưng nàng thật sự muốn biết ở trong ngũ hành Loạn Vực này, rốt cuộc nàng có cấp bậc gì, có thể khắc chế được đám nguyên tố thổ này đến chừng nào. Sau khi hiểu được thực lực của mình rồi, nàng mới có thể dùng cách đỡ tốn sức nhất mà vẫn lấy được lợi ích lớn nhất.

Nàng đang thăm dò giới hạn của đám nguyên tố hệ thổ này.

Bây giờ nghe chừng đã tới giới hạn đó rồi.

Tô Lâm An ngồi bệt dưới đất, vừa thở dài một tiếng xong thì nàng đã cảm thấy mặt đất rung chuyển ầm ầm.

Như là có vật gì đó đang lao điên cuồng lên mặt đất, chỉ cần một bước giẫm xuống liền có thể đạp thành một cái hố sâu to.

Sắp tới rồi…

Giữa trời đất, một con rối kim loại to lớn cầm trong tay một cây thương dài lao tới đây, nó do vô số kim loại ngưng tụ mà thành. Mỗi bước đi, toàn thân nó lại kêu loảng xoảng loảng xoảng, dù có một ít kim loại bị rơi mất trong lúc nó chạy thì cũng sẽ có càng nhiều những tinh mị hệ kim khác trong trời đất bám thêm vào nó.

Đợi đến khi nó vào được khu vực núi kim loại, thân hình đã lớn gấp đôi!

Cây thương dài trong tay nó đâm thẳng về phía Ly Kiên đang trốn trên núi kim loại, đồng thời còn rống giận: “Tên trộm đáng chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status