Ấn Công Đức

Chương 501 : Chương 501VƯƠNG GIẢ



Chương 501VƯƠNG GIẢ

“Tinh hoa Ly Hỏa đâu?” Ly Ngộ Viễn giơ tay lên, lòng bàn tay phát ra ánh sáng màu vàng đất, hắn khẽ vung tay về phía trước, một ấn ký màu vàng đất xuất hiện ngay chỗ Tô Lâm An đứng, đầu tiên chỉ nhỏ bằng con giun, sau khi nó vặn vẹo vài lần thì đã lớn hơn chút, thành một đống bùn nhớp nháp.

Đống bùn vây quanh nàng thành một vòng tròn, ánh sáng vàng nhạt tạo nên một hàng rào mờ ảo như có như không, tựa như một bức tường đất vô hình đột ngột hiện ra vậy.

“Ngươi vừa mới vào Loạn Vực, nhiều chuyện còn chưa biết rõ, có cầm tinh hoa Ly Hỏa cũng vô dụng.” Hắn ngồi xuống bên cạnh Tô Lâm An, nghiêng đầu nhìn nàng, “Giao ra đây, ta sẽ che chở cho ngươi.”

“Nếu đại tế ti đã đưa ngươi tới đây, vậy chúng ta là người một nhà.”

“Ta không muốn làm khó ngươi.” Trên người hắn có hương hoa nhàn nhạt, hơi gay mũi.

Tô Lâm An chớp mắt.

Nàng còn tưởng người nơi này sẽ ra tay thẳng thừng, không ngờ lại là tiên lễ hậu binh. Đương nhiên, hắn còn vận dụng một số phương pháp ám chỉ dẫn đường, đối với tu giả ngoại vực không tu luyện thần thức thì đó có thể coi là rất hiếm thấy. Nếu là kẻ khác thì ắt phải trúng chiêu, nhưng những thứ này chẳng có tác dụng gì với Tô Lâm An.

Nàng cười khẽ, nói với Ly Ngộ Viễn: “Tinh hoa Ly Hỏa, tất nhiên là ở trên người ta.”

“Nhưng đã bị ta hấp thu rồi. Lúc trước Sơn Thu Đường nói cho ta biết bí quyết vận chuyển ngũ hành và cách xây dựng sự cân bằng ngũ hành trong cơ thể. Trên đường đi, ta gặp được hoa Lưỡng Sinh thủy hỏa, cho nên tinh hoa Ly Hỏa đã dung hòa vào cơ thể của ta rồi.” Hoa Lưỡng Sinh không giống những nguyên tố ngũ hành khác, đó là thứ sinh ra sau khi các nguyên tố va vào nhau, sinh ra sự cân đối vi diệu tạm thời, sẽ biến mất rất nhanh. Nếu ăn nó vào thì cơ thể cũng sẽ không bị thương.

“Dù sao đều là đại tế ti đưa vào, người một nhà cả, chẳng bằng ngươi cũng đưa nốt bốn loại linh vật cao cấp khác cho ta đi.” Nàng cười nhạt, con ngươi long lanh, vẻ mặt còn cực kỳ nghiêm túc, cứ như đang yêu cầu một chuyện rất hiển nhiên vậy.

“À, không phải, ba loại thôi?” Nàng giơ tay làm ký hiệu số ba.

Ly Ngộ Viễn nghiêm mặt, “Cân bằng ngũ hành nhất định phải xây dựng cùng lúc, sau khi đã thu thập được cả năm loại tinh mị. Dù ngươi có hấp thu vào cơ thể thì e là nó cũng chỉ tự do di chuyển, vẫn có thể lấy ra được.”

“Hấp thu tùy tiện bất kỳ một loại nào đều có thể khiến cơ thể ngươi vỡ vụn.”

“Lẽ nào Sơn Thu Đường không nói cho ngươi biết?” Ly Ngộ Viễn nhíu mày, vừa rồi hắn cười nom cực kỳ ôn hòa, giờ sau khi nghe được câu trả lời của Tô Lâm An thì vẻ bất mãn lập tức hiển hiện ra mặt.

Hắn cho rằng Tô Lâm An đang nói dối.

“Vậy ngươi thấy cơ thể của ta giờ có giống sắp vỡ vụn hay không?” Tô Lâm An nói xong, ho khan một tiếng, có máu tươi trào ra từ khóe miệng, nhưng lập tức bị nàng đưa lưỡi liếm lại.

Máu của chính nàng, là vật đại bổ, không thể lãng phí được.

Nhưng nàng chẳng hay động tác này tựa như một ngọn lửa rơi xuống đống củi khô, thoáng cái đã bùng cháy dữ dội, phát ra những tiếng lách tách không ngừng.

Người Ly Ngộ Viễn nóng bừng bừng như bị lửa đốt. Trong thôn không có ai ra ngoài, bọn họ vẫn còn đang bận rộn với việc tạo ra con cháu đời sau. Bên tai Ly Ngộ Viễn vang vọng những âm thanh khiến người ta phải nóng mặt đỏ tai, hắn nhớ tới lời đệ đệ vừa nói, “Nữ nhân này, hẳn là rất mắn đẻ.”

Mắt hắn tối lại, ánh nhìn lướt qua từng tấc da thịt trần trụi lộ ra ngoài của Tô Lâm An, mang đầy sự dục vọng chiếm hữu.

Hắn giơ tay định bắt lấy ba ngón tay đang giơ lên của nàng, rõ ràng đã rất nhanh, nhưng vẫn vồ hụt vào khoảng không, chỉ có một thoáng đầu ngón tay của hắn chạm được ngón tay của nàng, cảm giác hơi lành lạnh, mịn màng, khiến hắn không nhịn nổi mà nuốt nước miếng.

“Làm nữ nhân của ta, ta sẽ đưa hết những loại linh vật cấp cao kia cho ngươi.” Ly Ngộ Viễn nhìn Tô Lâm An, nói bằng vẻ mặt đầy khinh khỉnh. Hắn quơ tay một cái, lấy từ trong người ra một nắm bùn.

“Tinh mị hệ thổ cấp cao ở chỗ ta.” Hắn nắn bóp cục bùn trên tay, vẻ mặt tràn đầy đắc ý, “Đây là một nắm tức nhưỡng.”

Tuy không nhiều, lại quý giá vô cùng.

“Có muốn không?” Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào ngực Tô Lâm An, giọng nói cố ý đè thấp xuống, càng thêm trầm khàn, kết hợp với mùi hoa trên người hắn, mỗi chữ mỗi câu đều lộ ra sức mê hoặc cực độ.

“Ta đắp nó lên ngực của ngươi được không?” Tuy nói nàng không thể bì được với những nữ nhân khác trong bộ lạc, trong mắt người đời có thể bị coi là xấu xí, nhưng chẳng biết tại sao, dáng vẻ yếu ớt này lại càng khiến hắn rung động.

Đã ăn chán món ngon của lạ, thỉnh thoảng nếm thử cháo trắng rau xanh cũng khá hay ho. Quan trọng nhất là, vừa tới đã được nếm thử đầu tiên, điều này khiến hắn thấy thỏa mãn một cách khó hiểu.

Ly Ngộ Viễn cho rằng nàng nhất định sẽ bị bản thân thu phục, lại chẳng ngờ, vừa nói xong, Tô Lâm An vẫn đầy vẻ rối rắm. Chỉ cần song tu cùng hắn là có ngay linh vật cấp cao để sửa lại cân bằng ngũ hành trong cơ thể, sau đó một bước lên mây, sự dụ hoặc lớn thế này kết hợp với thuật Mị Hoặc của hắn, vậy mà nàng ta vẫn còn do dự được?

“Thế nào, ngươi không muốn?”

“Vì sao?” Giọng nói Ly Ngộ Viễn đột nhiên lạnh lùng hẳn đi.

Vẻ mặt Tô Lâm An đầy ghét bỏ, “Còn sao nữa? Đương nhiên là vì ngươi quá xấu xí!”

Thực sự nàng đã nhịn khổ lắm rồi!

“Ngươi…” Ly Ngộ Viễn chỉ kịp nói một chữ ngươi, sau đó cả người đứng chết trân như bị sét đánh trúng.

Vào khoảnh khắc thần thức nhảy ra ngoài, hắn ta có cảm giác như có một trận cuồng phong ập tới, phá tan lớp phòng ngự của bản thân, xâm nhập vào biển ý thức! Võ giả ngoại vực không tu luyện thần thức, nguyên thần luôn trong trạng thái phong bế, song thần thức lại khá là mẫn cảm. Phương pháp tu luyện thần thức của họ đã bị đứt đoạn, nhưng không ngờ Ly Ngộ Viễn này có thể đã đánh bậy đánh bạ rèn luyện được thần thức. Tuy thế, hắn ta không có công pháp tốt, phải dựa vào bản thân tự mình tìm tòi, cũng vì thế nguyên thần rơi vào trong trạng thái mở ra toang hoác, không hề phòng bị, tấn công vào đó cũng đơn giản hơn nhiều!

Chỉ là Tô Lâm An đã khống chế uy lực thần thức, trong nơi Loạn Vực này, nàng không dám tùy tiện đánh người khác bị thương.

Dựa theo cách nói của Sơn Thu Đường, có khả năng cao là đám người trong Loạn Vực chưa từng ra tay giết hại đồng loại, người như vậy sẽ được ấn Công Đức bảo vệ.

Vào lúc thần thức tập kích, Tô Lâm An cũng bất ngờ ra tay. Nàng dùng công kích thần thức để đánh lạc hướng, khiến hắn thất thần trong một chốc, tạo ra một cơ hội này.

Nàng khóa chặt cổ tay Ly Ngộ Viễn, kéo mạnh về phía trước, sau đó cúi đầu thè lưỡi, nhanh chóng cuốn lấy miếng tức nhưỡng nuốt vào miệng. Trước đây nàng đã từng thấy tinh mị hệ thổ, nhưng vừa chạm vào là nó đã biến mất, căn bản không thể cầm trong tay thế này. Hơn nữa, suốt chặng đường tới đây, nàng cũng phát hiện ra mình có tác dụng khắc chế pháp thuật hệ thổ, sau vài lần, Tô Lâm An đã thầm để ý.

.

Mộc khắc thổ.

Cây củ cải to như nàng đây, chẳng phải chính là một tinh mị cao cấp hệ mộc hay sao!

Không, nàng không phải hàng cao cấp, mà là vương giả!

Ly Ngộ Viễn có thể cầm tinh mị hệ thổ trong tay, nàng cướp lấy chưa chắc đã làm được, nghĩ vậy, Tô Lâm An liếm lấy luôn tinh mị thổ trong tay hắn, ực một tiếng nuốt vào bụng.

Nắm bùn ấy trơn trượt, vừa nuốt xuống nàng đã cảm giác được bụng mình phình lên, Tô Lâm An thoáng cái không khống chế được, ợ một tiếng rung trời.

“Ợ…”

Tiếng động này làm Ly Ngộ Viễn hoàn hồn, hắn nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình, mặt đầy vẻ kinh ngạc! Vừa rồi hắn bị gì vậy, sao bỗng nhiên lại ngẩn ra? Trong đầu cứ như đột nhiên trống rỗng, như thể ý thức trở nên mơ hồ do uống say, nhưng chỉ một thoáng lý trí đã trở lại.

Chỉ là một chớp mắt ngắn ngủi, lòng bàn tay của hắn đã trống không.

Tức nhưỡng được hắn nuôi dưỡng bằng tinh mị hệ thổ lâu như thế, vậy mà lại bị nàng ta ăn sạch mất?



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status