Ấn Công Đức

Chương 504 : Chương 504TRẮNG ĐẸP



Chương 504TRẮNG ĐẸP

Cơ thể Ly Kiên bị đâm thủng, nguyên tố hệ kim, cá Kim Lân được nuôi dưỡng trong cơ thể bị móc ra khiến nguyên khí gã bị tổn thương nặng nề, cả người thoáng chốc như bị hút sạch, trở nên gầy rộc cả đi.

Điểm chết người là miệng vết thương vẫn còn cảm giác nóng rực như bị lửa thiêu, cơn đau khiến gã nhíu chặt mày, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra.

Trong cổ họng Ly Kiên phát ra tiếng gào thét như một con thú hoang, một đôi mắt đầy tơ máu hung tợn nhìn chằm chằm Tô Lâm An, cứ như hận không thể cắn đứt một miếng thịt trên người nàng.

Nàng ta biết gã đã từng giết người.

Nàng ta nhắc tới người bị giết.

“Ngươi muốn báo thù cho Ly Tranh?”

Gã khẽ gầm lên: “Người nhà họ Đoạn?”

Nhắc tới nhà họ Đoạn, Tô Lâm An liền nghĩ tới Đoạn Lâm Lang trong hoàng tộc mà nàng đã từng gặp. Dù sao tên đó cũng là một trong ba người duy nhất có thiện ý với nàng trong số những người đi vào bí cảnh, đáng tiếc là nàng không cứu được. Lúc này nghe Ly Kiên nói vậy, nàng cũng không hề phủ nhận, chỉ có điều ngọn lửa trên đầu ngón tay càng cháy dữ dội hơn, làm gã đau đớn hét thảm một tiếng, cơ thể gã bị giữ chặt, da mặt đã đau tới phát run.

Trong cơn đau đớn cực độ, gã nhìn người phụ nữ trước mặt, lại nhớ tới kẻ đã chết trong tay gã.

Người nhà họ Đoạn đã tới báo thù, vậy gã, chắc chắn không thể sống sót!

“Con kỹ nữ đó, dám cướp đồ của ta, dù cho ả có nhìn thấy trước thì đã sao! Dù ả có lấy được vào tay nuốt được vào bụng thì đã sao…”

“Cho là thuộc họ Đoạn ở Hoàng thành thì sẽ không ai dám làm gì? Đại tế ti đã nói rồi, ở trong Loạn Vực này, không có phân biệt giàu nghèo hèn kém!”

“Ha ha ha ha…”

“Chẳng phải vẫn bị ta ăn luôn hay sao, máu thịt của hoàng tộc, đúng là đại bổ!” Gã nói tới đây, trong mắt chỉ còn sự điên cuồng. Gã thè lưỡi ra, liếm mép, lại lướt chậm rãi theo hàm răng, giống như đang nhớ lại mùi vị lúc đó.

Chìm trong ký ức, cứ như nơi răng môi vẫn còn lưu lại mùi thơm ngọt của máu thịt, dư vị còn đọng mãi, làm cơn đau đớn trên người gã cũng giảm đi không ít.

“Hương vị đúng là tươi ngon…” Gã lẩm bẩm, “Tiếng kêu của ả…”

Nghe tới đó, nụ cười trên mặt Tô Lâm An biến mất tăm, nàng đá thẳng vào miệng Ly Kiên khiến gã chảy đầy máu mồm, hàm răng ngứa mắt kia đã vỡ vụn hoàn toàn, đồng thời cũng ngăn gã tiếp tục hồi tưởng.

Nàng biết Ly Kiên từng giết người, biết từ Ly Ngộ Viễn, nhưng chi tiết cụ thể thì Ly Ngộ Viễn cũng không biết quá rõ ràng. Lúc này từ vài lời mà Ly Kiên để lộ ra khi rơi vào trong trạng thái sợ hãi lại làm ngay cả Tô Lâm An cũng thấy ghê tởm, buồn nôn.

Chắc là cô gái tên Ly Tranh kia đã phát hiện ra thứ bảo bối gì đó trước, đồng thời nuốt nó vào bụng, kết quả là cô ta đã bị Ly Kiên phát điên ăn thịt.

Trước kia, khi còn là một nữ ma đầu, Tô Lâm An còn chưa bao giờ làm chuyện như vậy. Trong tổng đàn Ma giáo của ông nội cũng có đủ loại người kỳ lạ, nàng cho là mấy người dùng người để luyện thuốc, nuôi sâu độc đã là quá kinh tởm rồi, chẳng ngờ còn có chuyện ăn thịt người nữa.

Sát khí lóe lên trong mắt nàng.

Sát ý như sắp hóa thành thực chất khiến Ly Kiên lại càng hoảng hốt.

Trong đầu gã, dáng vẻ của người phụ nữ mà gã cắn nuốt đã dần dần mờ đi, mà người bị ăn sống kia, lại biến thành chính gã.

Nàng ta thực sự muốn giết chết gã!

Nàng ta sẽ dùng cách y như thế để báo thù cho Ly Tranh!

“Trong điện Ngũ Hành có mệnh bài khí huyết của ta, ta chết thì người trong bộ lạc sẽ biết ngay, đại tế ti cũng sẽ biết…” Gã đau đớn đến run rẩy, giọng nói đứt quãng: “Ngươi cũng không sống được đâu, thân xác ngươi sẽ bị nghiền thành tro bụi, bị chế thành thuốc…”

“Ly Tranh đã chết từ lâu rồi, ngươi không cần vì một kẻ đã chết mà vứt bỏ tính mạng của mình!”

Ta là một củ cải, ta sống trong Loạn Vực này chắc chắn sẽ thoải mái hơn các ngươi rất nhiều, chẳng cần ngươi quan tâm.

Nàng khinh bỉ liếc nhìn Ly Kiên, theo cách nói của gã, người trong bộ lạc kia thật ra có thói quen sử dụng máu thịt làm thuốc?

Đám người ở nơi đây thành lập cân đối ngũ hành trong cơ thể, dùng cơ thể hấp thu tinh mị ngũ hành, thời gian lâu dần, người cũng sẽ biến thành linh vật ngũ hành cấp cao, còn là một linh vật có ngũ hành cân đối, ăn vào có thể đề cao sức mạnh ngũ hành trong cơ thể, đúng là có thể coi là thứ thập toàn đại bổ.

Tô Lâm An nghĩ vậy, lông mày càng nhíu chặt hơn. Nàng tạm thời ném cá Kim Lân cho Khoa Đẩu Hỏa, còn cảnh cáo nó không được ăn mất xong mới nhìn sang ấn Công Đức, “Nào nào, nạp năng lượng.”

Lâu rồi không giết ai, ngứa tay ghê.

Có lẽ là do căm ghét Ly Kiên, nên Tô Lâm An không hề vội vàng ra tay.

Nàng nhìn Ly Kiên bằng ánh mắt đầy âm trầm, lạnh lẽo, ánh mắt đó như lưỡi dao, chậm rãi cắt gã ra thành từng mảnh.

Chỉ dùng thần thức xem ra không đủ, nàng cần phải cẩn thận cảm nhận cơ thể đã được bí quyết luân chuyển ngũ hành cải tạo, cẩn thận nghiên cứu vòng tuần hoàn ngũ hành của gã. Sơn Thu Đường từng nói, vòng tuần hoàn ngũ hành là căn bản, mỗi một mảnh gỗ đều sẽ quyết định một chiếc thùng có thể đựng được bao nhiêu nước. Bí quyết tu luyện luân chuyển ngũ hành của bọn họ được tự mày mò ra trong vài trăm nghìn năm nay, Tô Lâm An chẳng mấy tin vào nó.

Mặc dù tổng thể thì không có vấn đề gì, nhưng còn nhiều nơi cần cải thiện thêm.

Trong lúc nàng đang quan sát, cũng rất tự nhiên thi triển ra trận pháp Càn Khôn. Lúc trước ở trong bí cảnh hồ Thiên, trong trạng thái huyền diệu, nàng đã nhìn thấy hết toàn bộ bí cảnh, chỉ là từ đó đến nay, nàng không tài nào rơi vào trạng thái có thể nhìn thấu hết thiên địa như thế được nữa. Tuy vậy, dù không thể nhìn được thiên địa, chỉ nhìn một người thì vẫn được.

Tạo ra ngũ hành cân đối trong cơ thể, chẳng phải có thể hiểu là bày trận trong cơ thể hay sao.

Nói tới trình độ trận pháp, ít ra đám người võ giả trong ngoại vực này có thúc ngựa cũng không đuổi kịp nàng.

Trong đôi mắt lạnh băng của nàng dần nổi lên ánh kim nhàn nhạt, người trước mặt không còn là một người, mà là vô số kinh mạch, đường nét, xương cốt. Máu đang chảy trong mạch máu cũng tựa như linh khí chảy xuôi trong trận pháp kinh mạch, là chúng nó, tạo nên trận bàn hình người nhỏ bé này.

Năm loại tinh mị nguyên tố tạo thành một vòng tròn, nằm trong đan điền của gã.

Ở giới tu chân, việc tĩnh tọa chú trọng dồn khí vào đan điền, giờ xem ra, cả hai bên đều có vài điểm tương đồng.

Nàng bình tĩnh phân tích trận bàn hình người trước mặt, cả người đắm chìm trong đó, cứ như đã quên đi tất thảy mọi thứ xung quanh mình. Đợi khi nàng đã nghiên cứu rõ ràng được ý nghĩa thâm sâu trong bí quyết luân chuyển ngũ hành từ người Ly Kiên rồi, đồng thời dự định thay đổi cải tiến nó, ánh sáng vàng kim trong mắt Tô Lâm An mới từ từ nhạt đi, nàng cúi đầu theo bản năng, vừa vặn thấy con ngươi Ly Kiên dại ra, mất đi hơi thở cuối cùng.

Một luồng nguyên thần bay ra từ trong thân xác gã, bay thẳng vào trong ấn Công Đức.

Tô Lâm An biết ấn Công Đức sẽ hấp thu nguyên thần của người mà nó phán định là kẻ ác, nên lần này cũng chẳng bất ngờ.

Nàng chỉ nhìn vào lòng bàn tay mình ngẩn ngơ.

Vừa rồi, hầu như trong trạng thái vô thức, nàng đã dùng tay giải phẫu Ly Kiên? Nhưng nàng đã hoàn toàn có thể khống chế tiết tấu, để gã sống tới khắc cuối cùng.

Nhưng trong khoảng thời gian đó, nàng như thể không hề nhìn thấy vẻ đau khổ, giãy giụa của Ly Kiên. Ly Kiên trong mắt nàng đã không phải là một người, mà là một trận pháp hình người, cũng giống như trong trời đất, núi không phải núi, mà nước cũng chẳng phải nước.

Chúng chỉ là một đường gân mạch, một ký hiệu cấu thành nên mảnh trời đất này.

Nàng nặng nề thở dài.

Bàn tay này, đúng là hơi bẩn.

Nếu là Mục Cẩm Vân, lúc này hắn nhất định sẽ sử dụng quyết Thanh Phong rửa tay cho nàng thật nhiều lần, còn phải dùng một chiếc khăn tay trắng tinh lau sạch từng ngón tay của nàng.

Nàng thi triển một pháp thuật hành thủy, rửa sạch tay, nhưng vẫn thấy không thoải mái. Nhưng xung quanh không có khăn lau, y phục trên người nàng thì đã rách nát, trông nàng chẳng khác gì một tên ăn mày. Mà lá cây trên người Ly Kiên thì đã bị lẫn lộn với máu thịt của gã thành một đống, nàng cau mày nhìn bàn tay mình, nhìn một lúc liền thấy có một cục bùn sáp lại gần, lăn vài vòng trên ngón tay nàng.

Đợi tới khi cục bùn đã lăn hết cả bàn tay nàng, Tô Lâm An cảm thấy tay mình như đã trắng hơn không ít.

Nàng không nhịn được, giơ hai bàn tay ra so sánh.

Da nàng đã rất trắng, mặc dù màu da bây giờ không khác biệt lắm với trước kia, nhưng bàn tay bị bùn lăn qua kia rõ ràng trắng sáng hơn một chút, như một lớp men tráng lên đồ sứ.

“Đám bùn các ngươi còn có tác dụng làm đẹp dưỡng da à?”

Hoán Nhan đan trong giới Tu Chân rất đắt, nhưng vẫn có thể khiến các nữ tu đổ xô đi mua. Không ngờ bùn đất nơi này lại có hiệu quả tốt như vậy, đúng là khiến người ta bất ngờ không thôi.

Nàng luôn cảm thấy mình đã rất đẹp.

Nhưng đâu có ai lại không thích mình đẹp hơn chứ?

Lúc này, sắc đẹp của nàng và Mục Cẩm Vân có thể coi là ngang cơ, biết đâu lần sau gặp lại, nàng có thể đẹp vượt mặt Mục Cẩm Vân. Nghĩ như vậy, Tô Lâm An liền híp mắt cười khen một tiếng: “Bùn nhỏ à, ngoan quá.”

Đám tinh mị hệ thổ: “Rõ ràng còn đang run rẩy thế kia, thế mà vẫn phải dỗ ngọt cho đại ma vương mau mau buông tha chúng tui, sao phải khen nữa chứ?”

Cứ khen tiếp thế này, nhỡ nàng không tha cho chúng thì làm sao bây giờ?

Hu hu, thật muốn khóc quá đi…

Loạn Vực lớn như vậy, sao mỗi chúng nó không thể biểu đạt ý nghĩ của mình. Một đám tinh mị hệ thổ xúm lại thương lượng một hồi, rốt cuộc nghĩ ra một cách.

Tô Lâm An chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một hàng chữ.

“Cầu xin ngài hãy buông tha cho chúng ta đi, Loạn Vực còn có loại bùn tốt hơn mà.”

Ơ…

Buông tha thế nào?

Có lẽ do khí tức hệ mộc trên người nàng nồng quá, nên đám tinh mị này chỉ có thể ở bên cạnh nàng?

Không thể xén mãi lông một con cừu. Khí tức đám tinh mị hệ thổ này đã yếu hơn trước rất nhiều.

Ngẫm nghĩ một hồi, Tô Lâm An thi triển thuật pháp che giấu khí tức.

Đợi khi khí tức quanh nàng biến mất, quả nhiên, tinh mị hệ thổ xung quanh đều tản đi, chẳng bao lâu đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Tuy rằng nàng vốn dĩ không nhìn thấy được chúng, nhưng lúc này nàng lại cảm nhận được, trên đất đã không còn linh khí lúc trước nữa, không khác gì loại đất bình thường.

Thực sự là chạy hết không còn một mống cơ à?

Nàng đáng sợ đến vậy sao?

Lẽ nào nàng không đủ đẹp? Không đủ đẹp để chúng vượt qua nỗi sợ hãi của bản năng?

Tô Lâm An cười thản nhiên, ôi chao, sức quyến rũ không đủ, còn cần phải cố gắng nhiều hơn.

Khoa Đẩu Hỏa: “Ta cứ cảm thấy đám bùn trong Loạn Vực thiệt quá xui xẻo!”

Chúng nó mà bị sắc đẹp của ngươi mê hoặc, còn lâu ta mới tin!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status