Ấn Công Đức

Chương 505 : Chương 505HỐI HẬN



Chương 505HỐI HẬN

Tế đàn ngũ hành.

Bát trên tế đàn không còn đựng nước nữa, mà là đựng năm viên ngọc ngũ hành to bằng nắm tay.

Bốn bề lặng gió, hạt châu trong bát lại chuyển động lộc cộc, liên tục va vào nhau, thỉnh thoảng còn ma sát tạo thành những tia lửa, phát ra những tiếng kêu lốp đốp.

Một người trung niên lớn tuổi mặc tấm áo choàng được làm từ lá cây màu nâu, bàn tay to lớn móc ra vài miếng lá trúc trong tay áo, nhẹ nhàng vung lên, lá trúc được ném vào bát, chạm vào những hạt châu bên trong, chẳng bao lâu, lá trúc đã bắt đầu héo úa, trên lá trúc xanh đậm xuất hiện từng đốm vàng nhỏ, lấm tấm không ngừng lan rộng. Lá trúc dần dần trở nên vừa khô vừa giòn, không còn chịu được va đập nữa.

Chẳng mấy chốc nó đã bị năm viên ngọc ngũ hành nghiền thành bột.

Cùng lúc đó, các tộc nhân trong bộ lạc đã đứng quây lại thành từng vòng ở dưới. Ban đầu tổng cộng một trăm năm mươi mốt người, nhưng chỉ trong vòng một hôm này, đã thiếu đi ba người.

Ly Hoan đã hy sinh trong lúc thuần phục tinh hoa Ly Hỏa, Ly Trạch thì bị Sơn Thu Đường bắt giữ, cùng với…

Người có thạch bài khí huyết bị vỡ tan, Ly Kiên, đã ngã xuống.

Ly Kiều đỏ ửng mắt, môi mím chặt, lo lắng nhìn lên trưởng tộc trên tế đàn. Bọn họ đã bẩm báo chuyện ở đây với đại tế ti, chỉ chờ đại tế ti hạ lệnh, tất cả bọn họ sẽ hành động, bắt lấy Tô Lâm An về luyện chế thành thuốc, bình ổn cơn giận của các tộc nhân.

Nàng ta đã cướp lấy tức nhưỡng trên người Ly Ngộ Viễn, giờ Ly Kiên lại chết, hung thủ nhất định là nàng ta. Nàng ta cướp lấy tức nhưỡng, rồi lại giết Ly Kiên cướp đi cá Kim Lân trên người gã, mà trên người nàng còn có tinh hoa Ly Hỏa, rõ ràng là muốn dùng sinh linh ngũ hành cấp cao để xây dựng cân bằng ngũ hành trong cơ thể. Bọn họ nhất định phải hành động sớm, không thể để nàng ta thành công!

“Loạn Vực lớn như vậy, nếu ả cố ý muốn trốn, e rằng rất khó tìm ra.”

Bên dưới, có người xì xào bàn tán.

“Dùng hai loại sinh linh thủy và mộc cấp cao làm mồi dụ, có thể dụ được nàng ta ra.”

Một người vóc dáng thấp bé, có thể coi là yếu ớt ở nơi ngoại vực, lên tiếng: “Tinh mị hệ thủy cấp cao ở trên người ta, vậy mục tiêu kế tiếp của nàng ta chính là ta sao?” Đôi mắt long lanh của cô ta chớp chớp, “Ta thấy hơi sợ rồi đó.”

“Vân muội đừng sợ, có ta che chở muội.” Phía sau, lập tức có nam tử vỗ ngực bảo đảm.

Mấy người đàn ông đều tỏ ý mình nhất định sẽ không rời nửa bước, che chở người sở hữu tinh mị hệ thủy là Ly Vân. Mấy người đó còn suýt nữa nhào vào đánh nhau, tiếng cãi nhau nhốn nháo ầm ĩ, khiến cho Ly Kiều đứng ở phía trước quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo bọn họ, bấy giờ đám tộc nhân kia mới lại an tĩnh lại.

Một hồi sau, người trung niên lấy từ trong bát ra một cuộn da thú.

Đầu tiên lão cúi gập người để bái lạy tế đàn, sau đó mới thật cẩn thận mở cuộn da thú ra. Khi đã nhìn rõ nội dung bên trong, lão không khỏi trợn to mắt, bàn tay cầm cuộn da đã không nén được mà run rẩy.

Sợ bị đám tộc nhân bên dưới nhìn ra sự bất thường, lão đóng cuộn da lại ngay lập tức, bóp chặt đến nỗi gân xanh trên mu bàn tay trồi cả lên, khớp xương cũng kêu răng rắc.

“Tộc trưởng, đại tế ti nói sao?”

“Kẻ mới tới có thân phận thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Đại tế ti có nói sẽ xử lý nàng ra sao không?”

Ly Kiều không kìm nén được tâm tình của mình, bước ra một bước, ngửa đầu hỏi liền một tràng.

Tộc trưởng lặng im một hồi, chậm rãi lắc đầu, rồi mới nói: “Đại tế ti nói, thân phận nàng ta đặc biệt, ngài cũng không tiện can thiệp. Sau này, nàng ta muốn làm gì thì cứ để nàng ấy làm, chúng ta không ai được động vào.”

Cái gì!

Một người xưa nay luôn sùng bái đại tế ti như Ly Kiều thật sự không thể ngờ rằng, đại tế ti sẽ trả lời như vậy.

Mà những người khác khi nghe thấy lời này thì đều tản cả đi. Trong mắt họ, tinh mị ngũ hành rõ ràng là đáng để tranh đoạt, nhưng mệnh lệnh của đại tế ti mới là quan trọng nhất. Nếu như đại tế ti đã nói vậy, bọn họ tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe theo, không xoắn xuýt gì thêm về chuyện này nữa.

“Thế nhưng…” Ly Kiều còn muốn nói gì đó, nhưng rồi lại bị ánh nhìn chòng chọc đầy lạnh lẽo của trưởng tộc làm cho giật mình, ả đành đáp một tiếng vâng rồi quay đầu đi mất.

Trên đài, trưởng tộc vẫn đứng yên bất động.

Đợi khi mọi người đã đi hết, gương mặt cứng ngắc của lão mới run lên khe khẽ, trên môi là một nụ cười vặn vẹo.

Lão châm lửa đốt cuốn da thú thành tro.

“Ngày Tế Thần đã gần đến, trong số bọn họ, sẽ có một người thức tỉnh huyết mạch Thần tộc, đó sẽ là ai đây…”

Lão tập trung nhìn vào bát đá trên tế đàn, một lúc lâu sau, nụ cười dần dần lớn hơn, khóe miệng gần như đã kéo tới mang tai, vài giọt chất lỏng màu ngọc bích dần xuất hiện trong bát, độc Thủy Linh Mị như một con cá bị lão thả vào trong bát, vừa chạm nước đã tỏa ra mùi hương thơm ngát.

“Là ta.” Lão dùng tay khuấy vài cái trong bát, trêu chọc con cá, sau đó xoay người đi xuống tế đàn.

Ngoại vực, phía trên bầu trời Hoàng thành, trong cung điện trên mây, đại tế ti đứng yên bất động.

Dưới chân hắn vẫn là gậy trúc, được tưới bằng máu tươi, lá trúc tươi tốt vô cùng.

Đôi mắt ông ta được che bằng một lớp vải trắng, trên vải có tơ máu thấm ra, thoạt trông vô cùng đáng sợ.

Bên chân ông ta, cạnh cây trúc có một con Toan Nghê đang nằm hấp hối. Bộ lông bóng mượt của nó thì đã như đống cỏ khô, chẳng còn sức sống, màu sắc tối sạm, đã vậy còn bết lại thành từng túm, trông vô cùng tả tơi.

Nó quỳ rạp trên mặt đất, đầu vùi vào giữa hai chân trước, sát rạt mặt đất, căn bản không thể nhìn rõ mặt, quanh thân còn có mùi máu tươi rất nồng, vết thương đang không ngừng rỉ ra máu.

Bỗng một đoạn gậy trúc đánh lên người Toan Nghê, nó run lên bần bật. Ngay sau đó nó ngẩng đầu, dùng con mắt còn sót lại nhìn về phía Ly Ngộ Thiên, con mắt ấy đã mất đi ánh sáng, chỉ còn sự lo âu thấp thỏm, ngay cả cơ thể nó cũng run rẩy, không tự chủ được mà lùi về phía sau.

“Ngươi đã thấy thật sao, thất bại?”

Gương mặt Ly Ngộ Thiên lạnh lẽo dọa người, cây gậy trúc do bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của hắn mà không ngừng lay động, như một thanh kiếm mềm quất vào người Toan Nghê, làm nó đau đớn rên lên ư ử, nhưng lại chẳng dám chạy lấy một bước.

“Hu hu, ta, ta chỉ thấy một màu tối đen.”

Nó đã mất một bên mắt, con ngươi hoàn toàn nổ tung, chỉ còn hốc mắt đen sì, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Lúc trước tại sao nó lại mắt mù, cho rằng đại tế ti này cũng có năng lực dự đoán tương lai như mình, cho nên tưởng rằng sẽ được trọng dụng chứ.

Ông ta chính là một tên điên, là một tên điên!

Nhưng nó hoàn toàn không đánh lại ông ta, có muốn chạy cũng chẳng nổi, chỉ đành rình coi mệnh trời theo lệnh của ông ta hết lần này tới lần khác, không ngừng tiêu hao sức sống, máu thịt, tinh lực, thậm chí cả một con mắt của nó cũng vì thế mà hỏng mất.

Dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, kết quả nó thấy đều giống nhau.

Một màu tối đen, bóng tối vô tận, đó không phải điềm tốt lành gì, có nghĩa rằng đại tế ti sẽ sa vào tuyệt vọng tột cùng, mọi âm mưu của hắn ta sẽ thất bại trong gang tấc. Nhưng nó cũng không dám nói dối, bởi, nó có thể nhìn thấy được, thì sao đại tế ti lại không thể tự thấy được.

“Ta sẽ thất bại?”

Ông ta khẽ thì thầm.

“Vì sao?”

“Hiện giờ tất cả vẫn đang phát triển theo chiều hướng tích cực.” Tìm được cây cầu gãy, còn tìm được cả Tô Lâm An có huyết mạch Thần tộc, thế lực ngầm cũng đã phát triển lớn mạnh đến mức khiến cho người ta phải e sợ. Ông ta nghĩ mãi mà vẫn chẳng thể hiểu nổi, sao có thể thất bại được.

“Có lẽ chậm thì sinh biến chăng?”

Ông ta đã chờ đợi rất lâu, nếu cây cầu đã xuất hiện, vậy ông ta cũng không cần phải chờ thêm nữa.

“Xác của một người quá ít, thì có thể dùng hai người, ba người, hàng ngàn hàng vạn người…” Ông ta mỉm cười, dốc hết sức mạnh của bảy thành, chẳng lẽ còn không thể đúc lại một cái cầu hay sao?

Ông ta đã tính toán cho việc này suốt cả ngàn năm, nhất định sẽ không để nó thất bại!

Ông ta tiếp tục dùng gậy trúc đánh lên Toan Nghê, hỏi: “Nhìn đi, sinh cơ ở đâu, a tỷ của ta, liệu có cứu được không.”

“Nếu còn nhìn nữa con mắt này của ta cũng sẽ mất đi nốt!” Năng lực nhìn trộm thiên mệnh của nó là trời sinh, tu luyện cũng không tăng lên được bao nhiêu, đây là món quà trời ban. Nó không ngừng đòi hỏi, đó là được nước lấn tới, ắt sẽ phải ăn quả đắng.

Nhưng nó vừa mở miệng gào khóc, gậy trúc đã đâm vào người nó như một lưỡi dao sắc, Toan Nghê không dám giãy giụa nữa, quyết tâm liều mạng, con mắt còn lại lóe lên ánh vàng kim yếu ớt như đom đóm, tầm nhìn của nó xuyên qua bầu trời điểm xuyết đầy sao, nhìn về nơi xa xăm.

Nhưng lần này, nó đã thấy gì đó!

Nó thấy được nữ vương của ngoại vực đứng ở nơi đó mỉm cười với nó, người mặc một chiếc váy dài, ngồi trên ghế đá. Chỉ có điều, bên dưới làn váy lại chỉ có một cái chân.

“Bụp” một tiếng vang lên, con mắt Toan Nghê vỡ tung, nhưng khuôn mặt nó lại vui sướng vô cùng, nó nói: “Cứu được, cứu được, ta nhìn thấy, nữ vương còn rất khỏe mạnh, người đang mỉm cười!”

Vì chứng minh mình không nói dối, nó còn la lên: “Chỉ gãy một cái chân, còn lại đều bình thường!”

Ly Ngộ Thiên ngẩn ra, sau đó mỉm cười, lẩm bẩm: “Đều bình thường? Vậy thì tốt rồi.”

Khi ông ta có dự định thực hiện kế hoạch sớm hơn, khiến trận chiến nơi Loạn Vực diễn ra, thì lập tức nhìn thấy a tỷ được cứu, nghĩ tới đây, Ly Ngộ Thiên đưa tay giật dải băng trắng trên mắt xuống, ông ta cũng muốn thấy tương lai, thấy a tỷ cười với ông ta.

Nhưng chỉ vừa mở ra, hai mắt của ông ta đã đau đớn không tả, khiến ông ta không thể không dừng việc rình coi thiên mệnh.

Toan Nghê sẽ không nói dối.

A tỷ nhất định sẽ được cứu. Nhưng tại sao lại bị gãy chân, a tỷ chính là Thần tộc cơ mà, vì sao lại thiếu mất một chân được?

Nhưng chỉ cần có thể cứu được rồi, ông ta nhất định sẽ nghĩ cách để chữa trị cho a tỷ.

A tỷ bị phân tách ra phong ấn, giờ có thể cứu được a tỷ thì đúng là chẳng còn chuyện gì có thể làm ông ta vui vẻ hơn được nữa. Ông ta giơ tay, ném một đống đan dược và đồ ăn bổ sung khí huyết thưởng cho Toan Nghê, còn mình thì khoan khoái rời đi..

Cuối cùng Toan Nghê cũng thở phào nhẹ nhõm, nó dùng móng vuốt cào lấy những thứ trên mặt đất, bắt được liền ngấu nghiến ăn, vết thương trên người lập tức khép lại nhanh tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, nhưng dù vết thương trên người nó có thể chữa lành thì đôi mắt của nó cũng sẽ không lấy lại được nữa.

Ăn ngấu ăn nghiến, Toan Nghê òa khóc, máu tươi chảy ào ra từ hốc mắt trống rỗng khiến nó trông càng thêm đáng sợ.

Nhưng chuyện đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng.

Nó bị nghẹn thịt, khi đang ho sù sụ, đôi mắt đã mù của nó lại lóe lên tia sáng.

Nó thấy người đứng trước mặt nữ vương.

Nữ vương, đang cười với Tô Lâm An.

Nhưng giờ tới nói cho đại tế ti sao? Không, nó không dám. Nó sợ kẻ điên đó từ tận đáy lòng, theo bản năng, nó thấy ông ta chết đi càng tốt.

Cứ vậy đi.

Nghĩ rồi, Toan Nghê tiếp tục vùi đầu vào đống thịt, nó không muốn nhúng mũi vào mấy chuyện trời ơi đất hỡi này nữa. Về phần Tô Lâm An đang ở Loạn Vực, xem ra nàng vẫn sống rất tốt, sau này nó lại đi ôm đùi nàng ta, chẳng biết nàng ta có chịu hay không?

Nó đã mù rồi, e là không được. Trước kia, nó cũng có cơ hội đi theo nàng ta, ít nhất là cũng có thể tạo mối quan hệ, dù sao, nó đã liều mình bảo vệ bạn của nàng như vậy cơ mà.

Đáng tiếc, nó đã chọn sai.

Hầy…

Nó thực sự hối hận quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status