Ấn Công Đức

Chương 516 : Chương 516LÔI KIẾP



Chương 516LÔI KIẾP

“Ta ầm ĩ?”

“Ngươi còn bị câm ấy!” Khoa Đẩu Hỏa đã có thực lực lớn mạnh, cho nên cũng đã có dũng khí, dám ăn nói hống hách hơn trước mặt ấn Công Đức. Nó bị trấn áp quá lâu, giờ mắng mấy câu cũng đâu thể coi là quá đáng chứ.

Có điều nó vẫn phải duy trì sự cảnh giác, xem ấn Công Đức liệu có lại trấn áp nó nữa hay không. Đợi đến khi nhận ra ấn Công Đức không hề phản ứng gì, nó lại càng vênh váo, vừa mắng vừa đổi màu, cực kỳ kiêu căng.

Ấn Công Đức mắng một câu ầm ĩ xong thì không lên tiếng nữa, cho dù là Khoa Đẩu Hỏa có khiêu khích thế nào, nó cũng bất động như núi.

Tô Lâm An cũng chẳng rảnh mà để tâm đến nó, nàng coi như đã hiểu, trừ phi ấn Công Đức tự mở miệng nói, còn đâu họ đừng có mơ cạy nổi miệng nó ra.

Hiện giờ, nàng phải chuyên tâm độ kiếp.

Tiếng sấm sét đánh cực lớn, mây đen cuồn cuộn bao phủ lấy cả Hoàng thành, dốc Hoan Hỉ cũng không ngoại lệ.

Đại tế ti Ly Ngộ Thiên cũng có phần khó mà tin được tất cả những thứ đang xảy ra trước mắt mình.

Trên bầu trời có hai Tô Lâm An!

Đó là bởi tốc độ của nàng quá nhanh, còn mắt của lão thì không kịp phản ứng lại, đợi đến khi nhìn thấy thiên lôi đánh xuống dốc Hoan Hỉ, tàn ảnh mà Tô Lâm An để lại mới biến mất. Ly Ngộ Thiên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mừng vui, chỉ là sau đó sắc mặt lão lại trở nên căng thẳng, khó đoán, tâm trạng thì lên xuống thất thường.

Tô Lâm An mạnh mẽ tới mức, hoàn toàn ngoài dự liệu, lão lo rằng sẽ khó mà khống chế được nàng. Giờ thần phạt bỗng nhiên xuất hiện, Ly Ngộ Thiên lại sợ rằng tất cả những mưu tính của mình sẽ đổ sông đổ bể. Nhưng Tô Lâm An trở nên mạnh hơn, chứng tỏ thực lực của nàng đã gần hơn với Thần Hoàng, sửa lại cây cầu càng dễ thành công hơn, bởi vậy Ly Ngộ Thiên hiện giờ vừa vui vừa buồn, nhất thời lão cũng không nghĩ ra được ý gì, không biết liệu có nên can thiệp vào thần phạt đó không.

Lão đành tạm thời đứng bên quan sát, xem Tô Lâm An có thể đón đỡ được thần lôi đầy trời tiếp sau đây không! Vào lúc cần thiết, lão sẽ ra tay cứu giúp.

“Oành! Oành! Oành!”

Ba tia thần lôi bổ xuống liên tiếp, tia sét hóa thành kim long dữ dằn giáng thẳng xuống, móng vuốt nhọn hoắt, lóe hàn quang, như muốn xé xác Tô Lâm An.

Chỉ là mắt của con rồng đó có vẻ không tốt cho lắm, hai phát đều cào trượt, tuy là có dư uy lan tới, nhưng uy lực đã bị giảm đi. Với mức độ da dày thịt béo hiện giờ của Tô Lâm An, cũng chẳng khác gì gãi ngứa.

Sau khi tạo nên tuần hoàn ngũ hành, vòng xoáy tựa như một cái hố đen, một cú đấm bất ngờ của nàng đã kéo con rồng ấy vào vòng xoáy, sấm sét màu vàng kim phát ra những tiếng xì xèo, tia lửa nổ đì đùng, sau đó, con rồng càng lúc càng nhỏ, bị hút vào trong từ móng rồng đến đuôi rồng, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Tô Lâm An dùng một quyền đánh tan sấm sét, nhưng nàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, chợt cảm nhận thấy đất dưới chân rung lên, mây đen trên đầu cuồn cuộn, tiếng gió rít gào, tựa như thiên quân vạn mã đang cùng hô vang!

“Ha ha ha, Thiên đạo nổi giận rồi.” Ấn Công Đức lại lên tiếng.

“Nó vốn dĩ đã sắp sụp đổ, tiếp tục thi triển sức mạnh thế này, chỉ chết nhanh hơn mà thôi.”

“Khi nó biến mất rồi, chính là lúc mà ta thoải mái ra tay.”

“Thiên đạo rốt cuộc là thứ gì?” Tô Lâm An lạnh lùng hỏi một câu.

Trước kia nàng chỉ cho rằng đó là quy luật tự nhiên tồn tại trong cõi đời này, là một khái niệm, giờ nghe giọng điệu của ấn Công Đức thì dường như đó là một cá thể tồn tại. Nếu không thì, nó cũng không thể nói ra những lời ấy.

Nhưng khi nàng hỏi vậy, ấn Công Đức lại im lặng. Đại thụ vốn đang đung đưa dường như bị trúng lời chú đóng băng, mặc ngươi thổi gió nam bắc đông tây, ta vẫn đứng yên bất động.

Tô Lâm An lạnh lùng lườm nó, ngoài mặt tuy rằng không có tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đã hận không thể đập vụn nó thành bụi.

Gió càng lúc càng mạnh, nhiệt độ cũng bỗng nhiên lạnh đi.

Trên mặt đất, vô số vết nứt xuất hiện, căn bản không có chỗ nào đứng được.

Cả con dốc Hoan Hỉ đều đã biến mất, tấm bia đá khắc tên những võ giả xuất sắc đã bị gió mài thành bột, bị cuốn trong mưa bão, tựa như ám khí đập về phía Tô Lâm An.

Nàng đứng ở trung tâm trận bão, căn bản không thể né đi đâu được.

Nàng cũng không định trốn!

Vừa khéo nàng cũng muốn thử sức mạnh ngũ hành trong cơ thể. Nghĩ vậy, Tô Lâm An vận chuyển pháp quyết luân chuyển ngũ hành, bắt đầu điều động sức mạnh ngũ hành trong trời đất, trên đầu nàng xuất hiện một Ngũ Hành Bàn được tạo thành từ tuần hoàn ngũ hành, bao kín lấy cả người nàng. Khi mưa bão sấm sét bên ngoài đánh vào nó, sức mạnh ấy bị Ngũ Hành Bàn liên tục làm yếu đi, hơn nữa những tinh mị ngũ hành kia lại bị Ngũ Hành Bàn hấp thụ, khiến cho nó không ngừng lớn hơn.

Nàng muốn lợi dụng sức mạnh ngũ hành trong trời đất để đối phó với lôi kiếp mà Thiên đạo giáng xuống!

Gió bão hoành hành, sấm sét rền vang, thế nhưng nàng ở giữa trung tâm cơn bão lại rất điềm tĩnh đứng dưới sự bao phủ của Ngũ Hành Bàn, tựa như cầm một chiếc ô bằng giấy dầu ngũ sắc, chậm rãi tản bộ giữa trời mưa.

Xa xa, Ly Ngộ Thiên trốn ở dưới cây cầu mà mí mắt liên tục nhảy.

Mắt lão đã mù, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chuyện đang xảy ra trên dốc Hoan Hỉ.

Thần phạt dữ dội như vậy, Ly Ngộ Thiên hiểu, lão hoàn toàn không thể đỡ nổi. Cuồng phong thổi mạnh đến mức lão không thể đứng vững, từng cơn gió chém qua khiến da lão cũng phải thấy đau, không khác gì lão đang phải chịu hình phạt phanh thây. Bởi vậy, lão chỉ có thể trốn xuống dưới cây cầu mới không bị ảnh hưởng bởi dư chấn của thần phạt.

Nếu như Tô Lâm An độ kiếp thành công, vậy thì chứng tỏ thực lực của nàng đã trên lão, thậm chí là gần chạm đến Thần Hoàng. Không lâu trước đó nàng còn yếu ớt như vậy, chỉ có thể nói, không hổ là con gái của a tỷ, cho dù là thực lực từ trước kém cỏi, chỉ cần trở lại mảnh đất mà nàng thuộc về là đã có thể tăng mạnh tu vi ngay lập tức, tỏa ánh hào quang.

Huyết mạch Thần tộc, không giống người phàm.

Nàng có thể ngoan ngoãn nghe lời hay không? Tình thân liệu có thể khiến nàng tình nguyện hy sinh?

Ly Ngộ Thiên không dám cược. Lão thấy có chút thấy may mắn vì mình đã để lại mạng của Tùng Trúc Kiếm. Nhìn Tùng Trúc Kiếm đang nằm cách đó không xa, Ly Ngộ Thiên nhíu chặt mày, lại di chuyển trên đầu nhọn của gậy trúc, gót chân bị đâm cho máu chảy đầm đìa cũng chẳng hề bận tâm.

Đám người Mộc Tường Vi cũng đã được đưa tới, thế nhưng dùng những người này để uy hiếp Tô Lâm An cũng chưa chắc có tác dụng.

Chỉ còn thiếu con trùng vương Huyết Duyên đáng chết kia, sao mãi vẫn chưa tìm thấy chứ? Nếu như có thể bắt được nó, chắc chắn có thể khiến Tô Lâm An ngoan ngoãn nghe lời. Lão không muốn đi đến tận bước này, nhưng lại không thể không chuẩn bị mọi sự kỹ càng.

Nếu như không phải thời cơ không cho phép, chắc chắn lão sẽ đợi cho đến khi bắt được con trùng vương Huyết Duyên ấy mới hành động tiếp.

Biết bao nhiêu võ giả sa đọa như vậy, không ngờ lại vô dụng đến thế, có tìm một con trùng vương Huyết Duyên cũng chẳng xong! Sắc mặt lão tái xanh, lão không ngừng đi lại trên đầu cây trúc, tâm trạng vô cùng bất an. Cũng vào đúng lúc này, phía xa bỗng có kim quang lóe ra tứ phía, rõ ràng hai mắt lão đã mù, nhưng vẫn có cảm giác đau nhói!

Bầu trời mịt mù mây đen đã giăng đầy tia sét vàng kim, những tia sét ấy như từng cây thương dài, đầu thương ngắm thẳng vào dốc Hoan Hỉ, sát khí bừng bừng.

Ly Ngộ Thiên: “…”

Thần phạt ở mức này, lão chưa bao giờ nhìn thấy! Lẽ nào, ông trời muốn biến nơi này thành một mảnh đất chết! Nếu như bị thần phạt đánh cho thi cốt cũng không còn thì sửa cầu thế nào được nữa! Ly Ngộ Thiên rùng mình, lão không thể do dự thêm được nữa, nhất định phải ra tay cứu Tô Lâm An ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status