Ấn Công Đức

Chương 523 : Chương 523KIẾM TRẬN



Chương 523KIẾM TRẬN

Tô Lâm An không biết trong mắt Sơn Thu Đường nàng đã trở thành một con lão thụ yêu.

Nàng đưa người rời khỏi cây cầu, lại nghĩ hết mọi cách khắc chế trùng Huyết Duyên, để võ giả ngoại vực có cơ hội lấy lại sức, coi như là đã giải quyết được vấn đề bên kia rồi, giờ nàng cần đối phó với nguy cơ trước mắt. Rừng trúc trải dài trong hư không đã bị một cơn lốc trong kẽ nứt phá hủy hoàn toàn.

Cây cầu dưới chân thoáng lắc lư như bị một bàn tay khổng lồ đè lại hai đầu rồi đột ngột ép mạnh một cái, máu thịt trên cầu nhấp nhô, dây leo phía trên như bị một ngọn lửa đốt cháy, chỉ trong chớp mắt đã khô héo.

Chỗ gãy ban đầu không cầm cự được đầu tiên, sau khi bị một lực lớn đè xuống, nó gãy rắc một tiếng, máu thịt văng tung tóe khắp nơi. Ngay sau đó, bắt đầu từ nơi ấy, cả cây cầu cứ thế sụp đổ dần, ngay cả nửa đoạn cầu đã từng đứng sừng sững ngàn năm hư không cũng không ngoại lệ, cứ thế gãy dần từng tấc sau đó bị gió lốc từ kẽ nứt thổi qua xoáy cho nát nhừ, trừ một vùng sương đỏ thình lình xuất hiện trong hư không thì chẳng còn thấy vết tích nào khác tồn tại.

Sau lưng, cây cầu nhanh chóng nứt vỡ, phía trước, vô vàn thanh kiếm được hóa thành từ ánh sáng vàng kim không ngừng chém xuống, như muốn diệt sạch toàn bộ những kẻ trong kiếm trận, tình thế lúc này đang cực kỳ nguy cấp.

Trong lòng Tô Lâm An nảy ra một ý.

Khoa Đẩu Hỏa bùng cháy, bao bọc Tô Lâm An bên trong.

Nó còn thảnh thơi nói giỡn: “Người ta hay nói cái gì mà phượng hoàng tắm lửa tái sinh, còn ngươi thì...”

“Ta hơi nhiều màu.” Lúc nói đến đây, trong giọng của nó còn có phần đắc ý, sắp về giới tu chân rồi, nó cũng có thể khoe màu sắc mới của mình cho Tiểu Bạch xem, đẹp thế này cơ mà.

“Ngươi đứng giữa ánh lửa rực rỡ, chói mắt của ta, trông cứ như một con gà cảnh ngũ sắc ấy.”

Tô Lâm An: “...”

Khoa Đẩu Hỏa nói giỡn xong với Tô Lâm An liền nhìn sang Mục Cẩm Vân, nhất thời cơn giận lại bùng lên, ngọn lửa lặng yên bay về phía Mục Cẩm Vân đang nhắm mắt.

Nó ghét Mục Cẩm Vân!

Chính hắn đã bóp nát nhóc chim lửa!

Nếu không nó còn có thể dẫn nhóc con đó về, nuôi cùng với Tiểu Bạch.

Tên súc sinh độc ác này.

Nó, nó, nó...

Không phải Mục Cẩm Vân thích dựa vào nhan sắc để mê hoặc Tô Lâm An, khiến nàng ta thần hồn điên đảo sao? Đã vậy, nó sẽ lén đốt trụi lông mày và tóc của hắn! Để xem, khi là một kẻ hói đầu rồi thì hắn còn làm dáng thế nào nữa.

Hừ!

Ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa lén lút bay qua, ngay khi nó sắp bén đến lông mày của Mục Cẩm Vân, hắn như đã phát hiện ra, lập tức mở mắt, đồng tử lạnh lẽo như có xoáy nước đang cuộn dòng. Khoa Đẩu Hỏa tức thì cảm thấy thần thức choáng váng, ngọn lửa như bàn tay vừa vươn ra ngoài đã bị cái liếc mắt của Mục Cẩm Vân dọa cho rụt lại ngay. Khi nhận ra mình đã bị một ánh mắt dọa cho sun lửa, Khoa Đẩu Hỏa định ác thêm một chút, đã nghe Tô Lâm An hô lên, “Đừng có ngây ra nữa, phá trận!”

Khoa Đẩu Hỏa vội điều chỉnh lại cảm xúc, khiến ngọn lửa bùng cháy đến mức cực hạn, nhuộm cho cả màn trời trở nên rực rỡ.

Cả người Tô Lâm An đều đang bốc lửa, đối mặt với kiếm trận, nàng không hề tránh né, biến mình thành một quả cầu lửa rồi đâm thẳng vào giữa kiếm trận. Có sự am hiểu về trận pháp thiên địa càn khôn, nàng rất dễ dàng tìm ra được mắt trận.

Bởi vậy, một quả cầu lửa này đã đập trúng vào vị trí then chốt nhất trong kiếm trận.

Trong kiếm trận có hơn một vạn thanh trường kiếm cổ xưa, kiếm trận tru tà cũng là do chính chúng tạo thành. Khi gặp phải kẻ địch, kiếm trận sẽ chủ động công kích, bắn ra những đường kiếm khí vô cùng mạnh mẽ. Mà thứ khiến cho những thanh kiếm này tấn công chính là một thanh kiếm được giấu trong ngàn vạn thanh kiếm, vẻ ngoài thì trông cũng giống hệt với những thanh kiếm khác

Thanh kiếm đó chính là mắt trận, một kiếm linh do Thiên Tiên nuôi ngày dưỡng đêm. Bởi vì được vô số niệm lực cung phụng nên kiếm linh càng ngày càng thông tuệ, cơ thể cũng từ từ hóa thành thực thể, có thể hiện hình trong một khoảng thời gian ngắn, nhìn qua không khác gì người thật.

Lúc này, nó đang núp trong trận pháp, chỉ huy những thanh phi kiếm tấn công. Bỗng nó thấy một quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, nhưng quả cầu lửa kia không phải màu đỏ, mà là một màu sắc rất quỷ dị, hơn nữa có được khí tức rất hùng hậu. Dù quả cầu lửa còn chưa tới gần nhưng kiếm linh cũng đã có thể cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ, ngay cả thân kiếm cũng như sắp bị nung chảy.

Rõ ràng còn cách xa như vậy, nó lại có cảm giác như một lần nữa bị quẳng vào lò luyện, lại phải trải qua nỗi khổ ngàn búa giáng xuống. Cho tới nay nó đều tu hành nhờ vào niệm lực, quá trình lên cấp cũng vô cùng dễ dàng, nỗi đau khổ bị ngàn búa rèn giũa khi xưa như thể đã bị nó quên đi từ lâu. Nhưng hôm nay, trong khoảnh khắc này, ký ức đó đã một lần nữa bị gợi nhớ lại, làm cả người nó cũng hơi run rẩy vì sợ hãi.

“Không thể nào!” Nó nghĩ, mình là kiếm linh, nắm trong tay ngàn vạn thanh kiếm tiên được thu thập trong cả lưỡng nghi tam giới bát hoang, ngay cả chủ nhân cũng không dám sơ ý bước vào trong trận này, không ai có thể gây tổn hại đến nó.

Trận pháp vạn kiếm vô cùng to lớn, chân thân của nó lại được giấu kín trong đó, không hề để lộ ra, quả cầu lửa sẽ không thể nào đập trúng người nó. Nó liên tục an ủi bản thân, đồng thời, lại một lần nữa ra kiếm, kiếm khí hóa thành bức tường, bao phủ toàn bộ bầu trời phía trên kiếm trận, có thể tấn công, cũng có thể phòng thủ, đó chính là điểm mạnh mẽ của trận pháp vạn kiếm này.

Tuy nhiên, nó vẫn đánh giá thấp uy lực của quả cầu lửa.

Vào khoảnh khắc quả cầu đụng vào bức tường kiếm khí, cả người kiếm linh đều run lên.

...

Ngay khoảnh khắc Tô Lâm An rơi vào trận pháp, kiếm tiên đã lao lên, phát ra một tiếng ngân dài. Nàng nhìn chằm chằm vào thực thể lờ mờ của kiếm linh, đó là một chàng thanh niên trẻ tuổi, tướng mạo bình thường. Khi nàng được Khoa Đẩu Hỏa bọc lấy đụng vào trên kiếm khí, bóng dáng thanh niên kia thoáng cái đã mờ đi, tựa như bị lửa đốt cháy, ngũ quan cũng trở nên vặn vẹo không rõ.

Tô Lâm An không chút do dự, vươn tay, tóm lấy một thanh kiếm trong số đó.

Ngọn lửa theo bàn tay nàng lan sang thanh kiếm, ngay sau đó cả thanh kiếm đã bị ngọn lửa bao trùm toàn bộ. Kiếm này được rèn nên từ kim loại, hỏa khắc kim, thanh kiếm nhanh chóng mềm nhũn trong tay nàng, bắt đầu có chất lỏng nhỏ xuống, nàng nhìn thấy vậy, không khỏi nhíu mày, “Kiếm này không phải vật phàm.”

Khoa Đẩu Hỏa đốt cho như vậy mà không bị vỡ vụn ngay tức khắc, chỉ bị tan chảy một tí ở chuôi kiếm, còn thân kiếm chỉ đỏ bừng lên.

Thấy là kiếm tốt, nàng nghĩ ngay đến Mục Cẩm Vân.

Rõ ràng Mục Cẩm Vân đã có kiếm, vậy mà nàng vẫn muốn kiếm một thanh cho hắn, cứ như là hắn có sở thích thu thập danh kiếm vậy.

Kiếm có thể giữ lại, nhưng kiếm linh thì nhất quyết không.

Không còn kiếm linh thì nuôi lại là được. Loại kiếm linh được niệm lực cung phụng này đã khó mà dứt bỏ quan hệ với chủ nhân. Một khí linh không nghe lời, cũng chẳng khác gì một Ấn Công Đức khác, nàng chắc chắn không muốn có thêm một thứ như vậy nữa, đỡ phải rước thêm phiền về cho Mục Cẩm Vân.

Nghĩ tới đây, Tô Lâm An liền tung một trảo về phía hư không, kiếm linh vốn đã bị lửa đốt thành một làn sương mù đã bị nàng bóp trong tay, cùng lúc đó, thần thức tỏa ra, uy áp phủ xuống, làn sương trong tay nàng càng lúc càng loãng hơn.

“Chủ nhân của ta, chính là...”

Lời còn chưa dứt, đã bị Tô Lâm An thô bạo ngắt ngang.

“Ta ghét nhất mấy tên cứ động tí là lôi ô dù ra.” Tô Lâm An cau mày chế giễu.

Khoa Đẩu Hỏa âm thầm nhớ kỹ, sau này nó có bị bắt nạt cũng không thể nói chủ nhân ta là Tô Lâm An rồi sao? Cái này hơi quá đáng rồi nha.

Dựa vào chủ nhân chẳng thà dựa vào chính mình!

Chỉ là khác với mọi khi, lần này Tô Lâm An vừa nói đã thấy mặt hơi nóng lên, nụ cười cũng cứng đờ trên môi.

Chỉ vì nàng bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như nàng gặp phải phiền phức, không chừng cũng có thể hô lên một câu, “Ta là con gái ruột của Thiên đạo đấy.”

“Khụ khụ.” Nàng ho khan hai tiếng, tay càng bóp mạnh hơn, cơn lốc thần thức cũng triệt để bao vây lấy kiếm linh, kéo nó vào trong cơn lốc tàn phá. Ngay phút chót, khi kiếm linh trút ra hơi tàn, một sức mạnh khổng lồ phóng thẳng lên trời, Mục Cẩm Vân ở bên cạnh đột ngột ra tay, kiếm trong tay chặn lấy kiếm khí do kiếm linh đột nhiên thả ra.

Cơ thể đã rất mờ nhạt của kiếm linh đột nhiên ngưng thực, đôi mắt nó đỏ bừng, khí tức trên người liên tiếp phóng lên, miệng lẩm nhẩm: “Thọ nguyên trăm năm, niệm lực hộ thân, tà ma ngoại vực, hãy nhận lấy cái chết đi!”

Tu sĩ trên thượng giới đều nuôi dưỡng tín đồ. Đây là phương thức chiến đấu đặc biệt của bọn họ, trong hạ giới hoặc ngoại vực đều không tồn tại. Bọn họ nắm trong tay một loại sức mạnh khác hẳn, đó là niệm lực.

Tô Lâm An cũng từng có lần chiến đấu dựa vào cung phụng của con dân trấn Thanh Thủy.

Bọn họ chủ động hiến tế, cung cấp sức mạnh cho nàng.

Mà giờ, kiếm linh này đã rút lấy tuổi thọ của tín đồ, tăng sức chiến đấu của bản thân nó lên.

Tính mạng của những người đó, không bằng một thanh kiếm. Nếu thứ nó thu nhận là tính mạng người phàm, vậy thì tuổi thọ trăm năm...

Đủ để quyết định sinh tử của bọn họ.

Kiếm khí cường đại đột ngột xuất hiện đã bị Mục Cẩm Vân chặn lại, đôi mắt đỏ cạch của kiếm linh lập tức nhìn thẳng về phía Mục Cẩm Vân, vẻ mặt nó trông rất tiếc rẻ: “Kiếm khí hùng hậu như vậy mà lại làm bạn với yêu nhân, hãy phân rõ giới hạn với ả, làm kiếm nô của ta, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!”

Vừa nói, kiếm bị thiêu trụi trong trận pháp cũng chậm rãi sống lại, vô số kiếm mới mọc ra từ đống sắt vụn, hết thanh này rồi lại đến thanh kia, cuồn cuộn không ngừng.

Ấn Công Đức: “Trong kiếm đó, ta cảm nhận được một lượng oán khí khổng lồ.”

Nói cách khác, đã có vô số tính mạng bị hy sinh, chỉ vì để đống kiếm này tái sinh.

“Vậy là, ngươi muốn ra tay rồi hở?” Tô Lâm An cũng không vội, nàng lúc này đã có thực lực bảo đảm. Tất cả trận pháp đều thấy được rõ ràng, kiếm linh có thủ đoạn độc ác nhưng nàng còn ứng phó được.

Hiếm khi Ấn Công Đức tự mở miệng, nàng phải quý trọng mới được...

Từng chút từng chút, lấy được nhiều bí mật hơn từ trong miệng nó.

Không ngờ Ấn Công Đức lại im lặng.

Trong mắt nó, chém giết đồng loại là kẻ ác.

Nhưng lúc này, kẻ giết người lại là kiếm linh. Cũng không có ai điều khiển kiếm linh đi giết người, mà kiếm linh giết là người, người không phải linh của vật. Quy tắc phán đoán của nó quá mức giản đơn, bởi vậy, chỉ thoáng suy nghĩ một chút, nó đã cảm thấy không nên ra tay, bèn không hỏi tới nữa.

Thấy Ấn Công Đức đã giả chết, Tô Lâm An chỉ đành ra tay, lúc này, nàng dốc hết toàn lực, tránh kiếm linh không chết rồi lại đi thu thập tính mệnh của tín đồ để sống lại tiếp.

Sức mạnh thần thức tăng mạnh, triệt để cắn nuốt hết kiếm linh, lực khí huyết chống lại niệm lực mênh mông, đè ép áp lực vô hình kia hoàn toàn. Ngay khi kiếm linh bị xóa đi, trên đỉnh đầu bỗng rung chuyển ầm ầm, sau đó, một uy áp mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nện thẳng lên người nàng.

Tô Lâm An đứng không vững, hai đầu gối khuỵu xuống đất.

“Lại là thiên kiếp?”

Mục Cẩm Vân quờ tay trảo một cái đã lấy được Tiên Sứ Lệnh từ trên người Tô Lâm An. Hắn không hề do dự, xóa đi liên hệ thần hồn bên trên Tiên Sứ Lệnh, sau đó dán thẳng lên đỉnh đầu nàng.

“Tu sĩ thượng giới chỉ có thể phân thân tới hạ giới, nếu không sẽ bị Thiên đạo nghiêm phạt.”

“Hiện giờ khí tức mà nàng tỏa ra là khí tức thuộc về ngoại vực.”

“Nữ vương mạnh như vậy, tại sao lại bị giới tu chân bao vây phong ấn được, đó là bởi đã bị quy tắc Thiên đạo trói buộc.”

Chẳng mấy chốc hắn đã ngộ ra vấn đề, bởi vậy giải thích thật nhanh cho nàng hiểu.

Tiên Sứ Lệnh vô chủ mới có thể có tác dụng bảo vệ Tô Lâm An. Tô Lâm An vừa mới cảm nhận được áp lực trên người thoáng buông lỏng, liền thấy khoảng không trên đỉnh đầu bỗng hiện ra ánh sáng vàng.

Mẹ ơi, lại bắt đầu đánh à?

Nàng lập tức gọi một tiếng cha rất to.

Nhưng gọi rồi cũng chẳng có tác dụng gì, thần lôi lại một lần nữa phủ xuống, lần này còn ác độc hơn cả lần trước.

Tô Lâm An: “...”

Đậu ông nội nhà ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status