Ấn Công Đức

Chương 524 : Chương 524KẺ ĐIÊN



Chương 524KẺ ĐIÊN

Không có mây đen làm đệm, thần phạt lần này tới cực kỳ hung mãnh, không để nàng có bất cứ thời gian chuẩn bị nào.

Từng tia sét đánh xuống không ngừng, song Tô Lâm An không thể nào cử động được, bởi vậy cũng không đưa ra ứng đối gì được.

Mặc dù không biết rốt cuộc nàng đã gặp phải những gì, nhưng Mục Cẩm Vân biết, hắn không thể cứ trơ mắt nhìn nàng bị sét đánh.

Mục Cẩm Vân nhào người về phía trước, định che chở cho Tô Lâm An, bên cạnh hắn là kiếm trận không chủ, tuy kiếm linh đã chết, nhưng phần lớn kiếm tiên vẫn còn nguyên vẹn, hắn có thể lợi dụng chúng. Hắn từng dùng kiếm để chém vỡ thiên lôi, hôm nay, càng sẽ không có chuyện lùi bước.

Mục Cẩm Vân phóng ra kiếm ý hùng hậu, tản ra bốn phía như một làn sóng khí, bên trong cơ thể hắn phát ra một tiếng hót khẽ, thanh âm kia không truyền ra từ cổ họng hắn mà là phát ra từ lồng ngực, tựa như kiếm ngân.

Người chính là kiếm, kiếm chính là người.

Tiếng kiếm ngân nga kéo theo chấn động nhỏ của kiếm tiên trong kiếm trận, chúng đã đáp lại lời kêu gọi của hắn.

Hắn muốn dùng kiếm trận chịu thiên lôi giúp Tô Lâm An.

Thế nhưng vừa mới kêu gọi được kiếm tiên, Mục Cẩm Vân đã cảm giác được cơ thể trầm xuống, ngay sau đó, một sóng khí đẩy hắn ra bên ngoài, trực tiếp văng khỏi kiếm trận. Hắn đang ở trong phong ấn của giới tu chân, trên một thiên thạch khổng lồ lơ lửng trong hư không. Viên thiên thạch này được giới tu chân gọi là sao Trấn Tà, trừ phong ấn do kiếm trận tạo thành thì nơi này không còn bất cứ thứ gì. Trên bề mặt thiên thạch khổng lồ chỉ toàn hố là hố, trong số đó, có những cái hố có lửa đang bùng cháy, trừ phi viên thiên thạch này bị gió lốc nuốt trọn, nếu không, lửa ở đây vẫn sẽ cháy mãi, vĩnh viễn không tắt.

Mục Cẩm Vân rơi vào một cái hố lửa.

Hắn đứng lên, vừa định vọt về phía dưới kiếm trận thì đã thấy một tia sét từ trên trời giáng xuống, vô số ánh sáng vàng kim bao phủ bên trên kiếm trận, trong khoảnh khắc, kiếm trận đã bị san thành bình địa.

Đó là một bàn tay bị sấm sét quấn lấy, vươn ra từ hư không vô tận. Bàn tay đó ấn mạnh xuống, xóa bỏ mọi vết tích tồn tại của sinh mệnh, chỉ còn một dấu tay khổng lồ in trên bề mặt thiên thạch.

Giống như năm đó, một chưởng đánh xuống Thập Vạn Đại Sơn ở châu Vân Lai, tuy cùng một loại, nhưng uy lực lại không giống nhau.

Một chưởng này vỗ xuống, kiên cố không gì địch nổi, ngay cả thiên thạch có thể tạo thành thần binh cũng không thể chịu đựng nổi, vô số những vết rạn từ chưởng ấn lan ra bề mặt đá, hình thành một mạng lưới khổng lồ, trải rộng cả bề mặt thiên thạch.

Ngọn lửa trong hố dưới chân hắn vẫn rực cháy, nhưng khi chưởng này đánh xuống, ánh lửa trong hố đã yếu bớt hẳn. Ngọn lửa bập bùng vài cái, quầng sáng như bị vết rạn bên dưới trực tiếp nuốt hết, chớp mắt đã biến mất.

Trên gương mặt Mục Cẩm Vân không lộ vẻ gì, hắn thẫn thờ bước về phía trước, uy áp thần phạt còn chưa tan hết. Mỗi bước một bước về phía trước, hắn có thể cảm nhận được thêm một phần uy áp mãnh liệt, không khí như cất giấu muôn vàn lưỡi dao, từng dao từng dao cứa vào mặt hắn.

Uy áp đó khiến thần thức của hắn cũng hỗn độn mơ hồ, nguyên thần phát đau, không thể dùng thần thức tra xét tình huống cụ thể trong chưởng ấn, vậy nên, hắn phải đi tới đó, tận mắt nhìn.

Càng gần hơn, hắn đã có thể thấy tàn lưu của thần phạt không ngừng bắn loạn trong không trung, sau đó ngưng tụ lại thành những chiếc roi, quất thẳng lên người hắn.

Nhưng hắn cứ như không cảm nhận thấy đau đớn, vẫn bước từng bước về phía trước. Trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm, nàng sống thì hắn cũng sẽ sống.

Nàng chết, hắn cũng sẽ không sống một mình.

Đi tới giữa chưởng ấn, cả người Mục Cẩm Vân đã đầy máu tươi, trong mắt hắn chỉ có thể nhìn thấy cả hố sâu đầy vết rạn nứt, vết rạn nhiều nhưng không rộng, tựa như chỉ tay trong lòng bàn tay. Hắn lẳng lặng quỳ xuống đất, dùng tay đào xuống những cái khe này. Mặc dù bề mặt đã bị nứt vỡ, nhưng thiên thạch không hổ là nguyên liệu luyện khí sắc bén bậc nhất, mỗi mảnh vụn của nó đều như một thứ vũ khí sắc bén, dù chưa từng được tôi rèn cũng có thể làm người ta bị thương.

Chẳng mấy chốc, đầu ngón tay của Mục Cẩm Vân cũng đầy máu.

Trong đất mang theo sức mạnh thiên phạt, dư uy còn có thể làm hắn bị thương lần nữa, huống chi, đó không phải mặt đất thông thường, mà là mảnh vụn từ thiên thạch.

Cơ thể của hắn có liên hệ với xác thịt thần hoàng, theo lý thuyết cũng sẽ phải chịu bài xích của Thiên đạo, nhưng có lẽ có thân phận trùng Huyết Duyên, nên lực bài xích không mãnh liệt bằng Tô Lâm An. Thần phạt không giáng xuống hắn, nhưng ít nhiều thì hắn vẫn bị ảnh hưởng, không chỉ là thân thể mà còn trên cả nguyên thần. Giờ phút này, đầu óc hắn như thể ngừng hoạt động, suy nghĩ như bị đông cứng, nét mặt đờ đẫn, những hoạt động đào bới chỉ diễn ra như một cái máy, cứ như một con rối không hề có linh trí của con người.

Ánh sáng trong mắt Mục Cẩm Vân đã tắt khi không nhìn thấy nàng.

Ngay khi tiếp tục đào bới, Mục Cẩm Vân bỗng mò được một thứ gì đó, mềm mại lại lạnh lẽo, nho nhỏ. Dưới sức mạnh thần phạt, sao có thể có sinh linh còn tồn tại. Đôi mắt vô hồn của hắn đã lại có sắc thái, hắn cúi đầu thì thấy tay mình vừa sờ tới một miếng lá cây khô vàng nho nhỏ.

Lá cây?

Hai tay hắn nâng lá cây lên, vô cùng cẩn thận hỏi thử: “An?”

Chỉ thấy lá cây thoáng rung lên, ngay sau đó, tiếng Tô Lâm An yếu ớt, vô lực vang lên: “Bổ xong rồi?”

Ôi chao, làm nàng sợ muốn chết.

Thần phạt lần này còn hung tàn hơn cả ngoài ngoại vực. Thực ra thì nàng vẫn chịu được lôi kiếp kiểu này, nhưng đáng sợ hơn là có một lực lượng vô hình luôn muốn xé rách nàng, cứ như nàng đã rơi vào cơn lốc hư không, bị vô số gió lốc bao vây, muốn xé tan nàng ra thành từng mảnh.

Nàng cảm giác được cơ thể mình không thể nhúc nhích, bị một sức mạnh khổng lồ giằng xé từ bốn phương tám hướng, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan.

Đây là nàng đã bị giới tu chân bài xích rồi!

Nàng không thuộc về nơi này, cưỡng chế xâm nhập sẽ phải chịu sự trấn áp từ quy tắc Thiên đạo, như tu sĩ thượng giới chỉ có thể phân thân tới hạ giới vậy. Nhưng cơ thể của nàng rõ ràng là Yên La bạch ngọc đặc hữu của giới tu chân cơ mà...

Tô Lâm An ý thức được nàng đã dẫn thiên phạt tới, rất có thể là bởi vì đã thi triển sức mạnh khí huyết, để lộ khí tức huyết mạch của thần tộc ngoại vực. Bởi vậy, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng đã cắn răng, gian nan ngăn cản cỗ sức mạnh kia, đồng thời đẩy Mục Cẩm Vân đang định giúp nàng ra ngoài. Sau đó, nàng điên cuồng vận chuyển linh khí quanh thân, trong lúc vừa nôn ra một ngụm máu tươi lẫn nước bọt, nàng còn cắt đứt cổ tay, lấy ra một ít máu, tìm cách phóng khí tức đặc biệt của Yên La bạch ngọc trong người mình ra ngoài.

Yên La bạch ngọc là con cưng của Thiên đạo ở giới tu chân mà, cơ thể này của nàng là củ cải, sao có thể bị Thiên đạo bài xích được chứ! Cha Thiên đạo à, người nói chuyện có lý lẽ tí đi, linh động cho con gái rượu một chút nào...

Sau khi trút máu ra ngoài liên tục, Tô Lâm An cảm nhận được lực giằng xé bài xích đã giảm bớt vài phần, chỉ tiếc uy lực thiên phạt quá mức cường hãn, một bàn tay vừa đè xuống, nàng đã bị ấn chặt vào đất bất tỉnh nhân sự, chờ khi tỉnh táo lại rồi, cả người đã biến thành một cái mầm non, đây là bị một chưởng đánh về nguyên hình đấy à?

Cũng may nàng phát hiện mình chỉ bị thương nặng, chứ không phải cảnh giới tu vi bị tổn thất, cẩn thận tu dưỡng một thời gian là có thể hồi phục được. Gặp phải tình hình hiện giờ là bởi sức mạnh trong người nàng hình như đang bị một tầng vật chất mỏng bao vây lại, sức mạnh không thuộc về giới này cũng bị cách ly trong tầng màng mỏng đó, có thể giúp nàng tạm thời tránh thoát được con mắt của Thiên đạo.

Tầng màng mỏng này là do linh khí của Yên La bạch ngọc biến hóa ra, là do ban nãy nàng điên cuồng nhổ nước miếng nên đã tạo được một cái bong bóng bao trùm bên ngoài.

Không thể ngờ, Yên La bạch ngọc còn có khả năng này.

Lúc này Tô Lâm An đang trong trạng thái mầm non nên gần như không thể cảm nhận được lực bài xích từ Thiên đạo, bởi vậy, nàng liền dự định tạm thời thu sức mạnh lại, an tâm làm một mầm củ cải.

“Ngươi không sao chứ.” Tô Lâm An hỏi Mục Cẩm Vân.

.

Cả người hắn đều là máu, vẻ mặt cứng ngắc, trên mặt từ từ toát ra một nụ cười, trông có vài phần dữ tợn.

“Trùng Huyết Duyên chắc mới là con cưng ông trời, bổ ta mà lại không bổ ngươi!” Tô Lâm An bất mãn nói tiếp, “Viên thiên thạch này e là chẳng chịu đựng được bao lâu nữa.”

“Nói lại thì, nơi này là kẽ nứt liên tiếp giữa giới tu chân và ngoại vực, kiếm trận hủy rồi sao vẫn không có Thiên Tiên tới đây kiểm tra chứ?”

Theo lý thuyết, phong ấn này liên quan tới sinh tử tồn vong của giới tu chân, không được phép có chuyện bất trắc xảy ra. Khi phong ấn vừa bị chạm tới, hẳn là phải có người tới đây kiểm tra mới đúng. Giờ thì kiếm trận cũng bị phá rồi, thiên thạch cơ hồ cũng bị bổ vỡ, vậy mà vẫn không có đại năng Thiên Tiên xuất hiện, bọn họ đâu hết rồi?

Hai vị nghi chủ đều đi đâu biệt tích rồi?

“Tại sao không ai tới đây kiểm tra vậy?”

Đang nghĩ ngợi, lại chợt phát hiện Mục Cẩm Vân nãy giờ vẫn lặng im không nói gì, hắn cứ thế, thật cẩn thận cầm lấy mầm cây cải củ nhỏ, từng chút từng chút nhẹ nhàng vuốt những sợi rễ, sợ hãi làm nàng bị thương dù chỉ một chút.

Những vấn đề thắc mắc và lo lắng ban nãy của nàng, hắn cứ như chẳng hề nghe thấy.

“Ngươi...”

“Chờ một lát đã.” Mục Cẩm Vân nói.

Thần thức hắn bây giờ rất khó chịu, không cách nào dùng thần thức để quan sát được, chỉ có thể dùng mắt nhìn, bởi vậy hắn phải đào rất cẩn thận, chỉ sợ lại làm nàng bị thương.

Thiên thạch sắp vỡ ra, nàng không thể cắm rễ sinh trưởng ở chỗ này. Loại đá này mặc dù là nguyên liệu luyện khí thượng đẳng, nhưng bên trong không có chất dinh dưỡng, lại quá cứng, không tốt cho rễ của nàng.

Hắn phải đào nàng ra, ôm vào lòng, tìm một mảnh linh điền cẩn thận nuôi dưỡng, thế mới có thể nuôi nàng trắng trắng mập mập lại như cũ.

Với những chuyện khác hắn đều có thể thờ ơ, bởi trong mắt hắn chỉ có nàng. Dù cho mùi hương lúc này của nàng cực kỳ làm hắn khó chịu, làm hắn váng đầu hoa mắt, hắn cũng không muốn buông tay, không muốn dừng động tác trên tay lại.

Tô Lâm An: “...”

Nàng bỗng nhiên nhớ tới một người.

Đại tế ti Ly Ngộ Thiên.

Trong mắt Ly Ngộ Thiên chỉ có a tỷ của lão, vì cứu a tỷ mà lão có thể hiến tế tất cả võ giả trong thành Thất Tinh. Tô Lâm An luôn cho rằng Ly Ngộ Thiên là một kẻ điên, song nàng đã suýt quên, Mục Cẩm Vân chẳng phải cũng là một người như vậy hay sao.

Hắn...

Cách suy nghĩ của hắn, sợ rằng cũng chẳng khác gì với đại tế ti Ly Ngộ Thiên. Tình yêu như thế dù nhiệt tình như lửa, nhưng cũng quá điên cuồng đến mức khiến người ta phải e sợ, sợ rằng chỉ sơ ý một chút sẽ hồn phi phách tán.

Lòng Tô Lâm An khẽ trầm xuống.

Nương ơi, sao hai chúng ta đều hấp dẫn phải biến thái cơ chứ?

Quả nhiên, người đẹp quá sẽ dễ khiến kẻ điên nhớ thương. Nhưng nàng ghét Ly Ngộ Thiên, lại chẳng nỡ ghét Mục Cẩm Vân, quả nhiên vẫn là vì Mục Cẩm Vân trông đẹp hơn.

Khoa Đẩu Hỏa: “Ngươi chắc chắn không phải vì sợ một ngày nào đó mình thay lòng đổi dạ, sẽ bị Mục Cẩm Vân nhốt lại, quất roi, phanh thây chứ...”

Tô Lâm An: “...”

Những lời lải nhải trong lòng nàng đều bị Khoa Đẩu Hỏa này nghe hết rồi. Nhưng lúc này, dù Khoa Đẩu Hỏa có ngứa da thì nàng cũng lười đi dạy dỗ nó.

Lúc này, nàng phải trao đổi rõ ràng với Mục Cẩm Vân mới được.

Việc điều trị tâm lý cho cái tên khốn kiếp này, chắc chắn phải được thực thi.

Trên đời này còn nhiều sắc màu xán lạn, rực rỡ chói mắt, trên đường đời còn biết bao phong cảnh như thơ như họa, hắn không nên chỉ nhìn chằm chằm mỗi nàng. Trong mắt hắn, cần phải toát ra những tia sáng lóng lánh khác nữa.

Yêu một người tất nhiên quan trọng.

Nhưng yêu chính mình, càng quan trọng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status