Ấn Công Đức

Chương 525 : Chương 525NGUYỆN VỌNG



Chương 525NGUYỆN VỌNG

Trước đây Tô Lâm An bị gọi là nữ ma đầu, danh tiếng rất vang dội.

Quãng thời gian ấy xa xôi như đã có từ kiếp trước, những người từng mất mạng trong tay nàng quả thực không ít, nhưng đó đều là những kẻ truy sát nàng nên mới bị nàng giết ngược lại. Nàng còn chưa làm được chuyện, tùy ý thu gặt mạng sống kẻ khác như giẫm chết một con kiến.

Bất kể là người, hay là thứ khác.

Bởi thời thiếu nữ của nàng, thực sự quá mức an nhàn, đẹp đẽ.

Nàng thích những hoa cỏ, những linh thú xinh đẹp, tất cả những thứ đẹp đẽ, nàng đều nguyện ý đi bảo vệ, che chở chúng, mà không phải phá nát, hủy diệt.

Mục Cẩm Vân vừa khéo trái ngược với nàng. Ngay từ đầu, hắn chỉ là một phân thân.

Hắn thực sự tồn tại có lẽ là từ trong Thập Vạn Đại Sơn, nhưng khi đó, hắn quá yếu ớt, bị bắt nhốt trong mật thất tối tăm, chém giết với những đứa nhỏ khác giống như kiểu nuôi cổ trùng. Vì muốn trở nên mạnh mẽ, hắn đã chủ động ký kết khế ước với cổ Phệ Tâm, làm một kẻ vô tâm vô tình.

Khi còn bé, hắn chưa bao giờ được tiếp xúc đến những điều tốt đẹp, chỉ biết giãy giụa cầu sinh trong bóng tối, tất nhiên không thể hiểu được thế nào là bảo vệ và quý trọng.

Nghĩ như vậy, nàng lại thấy nhóc biến thái này cũng thật đáng thương. Tô Lâm An lắc lư lá cây, nói: “Ngươi biết trong lưỡng nghi tam giới bát hoang này, nơi nào có phong cảnh đẹp nhất không?”

Đúng vậy, nàng tính sau khi cứu được nương ra, sẽ dẫn Mục Cẩm Vân đi khắp nơi thăm thú nhìn ngắm, để hắn ngắm hết toàn bộ phong cảnh trên thế gian, để trong mắt hắn có thêm nhiều màu sắc.

Nhưng Mục Cẩm Vân còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ thâm tình nhìn nàng, nghiêm trang nói: “Nơi có nàng.”

Khoa Đẩu Hỏa: “Ọe.”

Tô Lâm An: “Ngươi có thể sửa cái thói quen mở miệng là buông lời tán tỉnh này không?”

Khoảng thời gian ở châu Vân Lai đó, rốt cuộc hắn đã đọc bao nhiêu sách vở vậy?

Tô Lâm An do dự một hồi, hỏi tiếp: “Bây giờ ngươi có nguyện vọng gì?”

Ánh mắt Mục Cẩm Vân lóe lên, hắn khẽ nói: “Nguyện vọng sao?”

“Có.”

Trong lòng Tô Lâm An thoáng vui mừng, chợt nghe hắn nói tiếp: “Ngủ với nàng.”

Nguyện vọng này, đúng là quá khó thực hiện, dù sao có hôn một cái thôi mà hắn cũng đã không chịu nổi, có thể nôn đến tối tăm trời đất, càng khỏi nói tới những cái khác. Đương nhiên, Tô Lâm An đã biến thành một mầm cây cải củ, nguyện vọng của hắn lại càng thêm xa vời.

Sao cứ luôn không cho hắn được toại nguyện? Rõ ràng thích hết thuốc chữa, lại cứ phải bị hết nguyên nhân này tới nguyên nhân khác cản trở, mãi không được như ý nguyện. Nghĩ tới đây, sắc mặt Mục Cẩm Vân thoáng cái đã trở nên khó coi.

Tâm tình âm u không chút nào che giấu hiện lên trong mắt hắn, như có mây đen ngưng tụ trong đó, như thể mưa giông sắp ập tới.

Tô Lâm An nghe thấy đáp án này lại thấy đau đầu, mặt cũng ửng hồng, cũng may bây giờ nàng đang là một mầm cây, người khác không thể nhìn ra.

Ngủ ngủ ngủ...

Được rồi, kỳ thực nàng cũng hơi muốn. Nhiều bí tịch tu luyện giữa nam nữ như thế, nàng còn chưa được tự mình nếm thử lần nào. Có người nói nó sẽ có ích với việc tu hành, càng làm cho người ta sảng khoái tâm thần. Không được, dừng lại dừng lại, không thể nghĩ linh tinh thêm nữa. Tô Lâm An vội vàng nói: “Trừ cái này ra, còn gì nữa không?”

Hắn lắc đầu, tỏ vẻ đã không có.

“Những hứng thú khác thì sao?” Trong giọng nói của nàng tựa hồ có chút thất vọng.

Mục Cẩm Vân vẫn muốn nói không có như trước.

Nhưng chẳng biết tại sao, dù không nhìn thấy được mặt nàng, hắn vẫn cảm nhận được nàng không quá vui vẻ, thật giống như, mỗi lá cây đều cuộn lại một chút, mềm oặt không còn sức lực gì, trông nàng lúc này cứ như bị mặt trời hong khô, khiến hơi nước trong người bay hơi hết vậy.

Hắn không muốn để nàng thất vọng. Vì vậy, cố gắng ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng hắn cũng moi được một hứng thú ra.

“Ngăn nắp?”

Khi còn bé bò ra từ vũng máu, toàn thân đều là mùi tanh tưởi và bẩn thỉu, hắn có một sự chấp nhất lạ thường với màu trắng và sự sạch sẽ. Hắn muốn được ngăn nắp, sạch sẽ, nếu mầm củ cải trước mặt không phải Tô Lâm An, hắn nhìn lâu rồi, không khéo sẽ giẫm bẹp luôn.

Bởi vì, hai cái lá cây của nàng không đối xứng, một lớn một nhỏ.

Đối với những thứ nhìn không vừa mắt, hắn đều thấy không vui, tiện tay hủy diệt cũng là chuyện thường.

Tô Lâm An: “Đây là cái hứng thú quái quỷ gì chứ.” Nàng nhớ tới năm đó Mục Cẩm Vân đã vuốt hết những mảnh vảy trên người Tiểu Khôi về một hướng, tức thì cả thân mầm căng thẳng, lá cây cũng run rẩy.

Chính nàng cũng biết, hai cái lá trên thân mầm của nàng không hề cân xứng.

“Lý tưởng!” Tô Lâm An lại cất tiếng lần nữa.

Hắn yếu ớt thở dài, “Trở thành người đẹp nhất trên thế gian.”

Khi mầm cây nhỏ đang định run rẩy, Mục Cẩm Vân nhanh chóng bổ sung: “Đàn ông.”

Rõ ràng muốn dẫn đường cho hắn đi lên chính đồ, song Tô Lâm An lại có cảm giác mình không tài nào ra tay nổi. Hắn không lừa nàng, nhưng chính bởi không lừa nên nàng mới thấy cạn lời, rồi lại thấy đau lòng.

Nàng hơi uể oải.

Vì vậy, lá nhỏ càng mềm rũ hơn, tuy biến hóa rất nhỏ nhưng bởi Mục Cẩm Vân quan sát vô cùng tỉ mỉ, trong mắt chỉ luôn có nàng, cho nên dù là một tí thay đổi, và dù cho thần thức hắn đau đớn tạm thời không thể thi triển, hắn vẫn có thể nhận ra được ngay.

Vì vậy, hắn rất nghiêm túc ngồi suy tư một thoáng.

Hắn là một phân thân, có được ý thức của mình đồng thời thành công thoát khỏi sự kiềm chế của bản tôn, cũng là bởi vì nàng.

Có thể nói, hắn vì nàng mà sinh.

Vậy nên, tất cả mọi hành vi mà hắn làm sau khi thức tỉnh, đều là vì tìm kiếm nàng.

Tìm được rồi, cũng chỉ muốn vĩnh viễn được ở bên nàng.



Mỗi kế hoạch trong cuộc đời hắn cho đến hiện giờ, đều liên quan tới nàng, mà Tô Lâm An muốn biết, không chỉ có những thứ đó. Mục Cẩm Vân rất mẫn cảm, hắn suy đoán Tô Lâm An là bởi vì tất cả những gì mà đại tế ti Ly Ngộ Thiên đã làm nên mới có ý nghĩ như vậy. Thật lòng mà nói, Mục Cẩm Vân cũng không cảm thấy Ly Ngộ Thiên làm sai điều gì.

Nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy. Mà hắn như vậy, lại làm nàng không yên tâm.

Trái tim nàng không hề độc ác.

Suy nghĩ của Mục Cẩm Vân đã bay tới rất xa, trong trí nhớ hắn xuất hiện một số hình ảnh vụn vặt, trừ Tô Lâm An, còn có một căn nhà nho nhỏ, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt từ ái. Gương mặt người đàn ông đó đã mơ hồ, nhưng hắn còn nhớ rõ, thân phận của ông ấy.

Hắn không giết ông ấy.

Nhưng cũng không cứu.

Là bởi vì, Mục Cẩm Vân khi đó muốn chặt đứt ràng buộc trong lòng.

Đã muốn chặt đứt, vậy chứng tỏ, vốn dĩ đã có một chút liên quan rồi.

Ông ta là chưởng môn Tàng Kiếm Sơn, một người nhỏ yếu lại luôn muốn bảo vệ bọn họ. Đó là người tốt đầu tiên hắn gặp được, để hắn thu lại chút lệ khí trong lòng, giả bộ thành một thiếu niên nhiệt tình lại tốt bụng.

Đại sư huynh Tàng Kiếm Sơn.

Ý nghĩ ngừng lại.

Vẻ mặt Mục Cẩm Vân bình tĩnh, nói: “Tàng Kiếm Sơn.”

Không phải là Tàng Kiếm Sơn mà Khương Chỉ Khanh đã phi thăng.

Cũng không phải Danh Kiếm Sơn nơi hắn đã từng ở sau đó, mà là Tàng Kiếm Sơn, nơi chỉ có một chưởng môn cùng mấy đệ tử trong căn nhà cũ nát. Những sư đệ sư muội của hắn...

Đều đã chết.

Mà hắn, thấy chết không cứu.

Chắc quan tài đã sắp không đè được chưởng môn nữa rồi. Nghĩ đến đây, rốt cuộc hắn có thêm một cảm xúc khác, điều này làm hắn có chút khó chịu, bèn ngậm miệng không nói nữa.

“Xây dựng lại Tàng Kiếm Sơn?” Mục tiêu này cũng khá hay ho.

Mục Cẩm Vân không đáp lại nữa, hắn chỉ tập trung tinh thần, cẩn thận đào từng cái rễ của Tô Lâm An ra, sau đó thi triển một pháp quyết hệ thủy, tạo ra một bóng nước trong lòng bàn tay.

Sau đó, hắn thả những sợi rễ của Tô Lâm An vào trong bong bóng nước đó.

Khi nhìn thấy lá cây của Tô Lâm An dính máu của mình, Mục Cẩm Vân hơi nhăn mày, hỏi: “Có cần ta tắm cho nàng không?”

Đem cả mầm củ cải đều nhúng xuống nước lăn một vòng, nàng cứ có cảm giác như là bị ném vào trong nước chuẩn bị nấu chín rồi bị ăn vậy. Tô Lâm An lắc lắc lá cây ý bảo không cần, nàng cũng biết nhìn sắc mặt Mục Cẩm Vân, biết hắn tạm thời không muốn tiếp tục đề tài này, bèn nói sang chuyện khác, “Nơi này sắp nổ tung rồi, chúng ta phải rời đi trước đã.”

Cứ thoát khỏi hiểm cảnh đã rồi nói sau.

“Trước khi rời đi, tốt nhất nhớ lấy một ít mảnh vụn thiên thạch.” Thiên thạch dưới chân vô cùng đặc biệt, nếu chỉ dựa vào sức mạnh của chính bọn họ, e rằng muốn cạy lấy một mảnh nhỏ cũng khó. Nhưng một cái tát của ông trời đã đánh nát cả tảng đá, bọn họ mới có thể kiếm được món hời thế này, đây là thứ rất quý hiếm, vô giá ở giới tu chân đấy.

Đương nhiên, suy nghĩ của Tô Lâm An là, mấy mảnh thiên thạch này có thể dùng làm nguyên liệu luyện kiếm. Nàng có thể chế tạo cho Mục Cẩm Vân rất nhiều kiếm, có khi còn làm được kiếm trận vạn kiếm tiên như thế kia nữa.

Trừ nàng, chắc hẳn Mục Cẩm Vân tương đối quan tâm tới kiếm nhỉ? Muốn trọng chấn Tàng Kiếm Sơn thì sẽ cần một số lượng kiếm không hề ít! Đến lúc đó, mỗi đệ tử đều cầm một thanh kiếm do thiên thạch chế tạo mà thành, còn sợ không thể phát triển lớn mạnh được chắc?

Đáng tiếc trên người nàng lúc này không có pháp bảo trữ vật nào, hơn nữa nàng tạm thời cũng không dám thi triển sức mạnh của bản thân, miễn cho lại một lần nữa bị Thiên đạo ghé mắt.

Mục Cẩm Vân cũng không có, nhưng trong tay hắn vẫn nắm thật chắc một viên thiên thạch.

Hắn một tay cầm thiên thạch, một tay ôm lấy bong bóng nước, sau đó cơ thể nhảy ngay lên, ngay lập tức, dưới chân hắn xuất hiện một thanh phi kiếm.

Nơi này vẫn đang trong kẽ nứt hư không, nhưng cách địa vực giới tu chân đã rất gần, gió lốc kiểu này thì hắn vẫn có thể chịu đựng được. Mục Cẩm Vân mang theo Tô Lâm An bay chẳng bao lâu, đã thấy một hòn đảo. Một hòn đảo tựa như đang di động trong biển sâu, vừa vắng vẻ lại thần bí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status