Ấn Công Đức

Chương 527 : Chương 527TRẢI QUA



Chương 527TRẢI QUA

Trong mảnh vụn ký ức của phân thân, Tô Lâm An đã nhìn thấy người nàng nhớ nhung suốt bao nhiêu năm nay.

Ông nội của nàng, người luôn đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, luôn bảo vệ nàng, thậm chí một ngàn năm sau, khi con rối phân thân xảy ra chuyện vẫn muốn báo thù cho nàng, người đã vì nàng mà đi tìm cơ thể thích hợp để cho nàng sống lại, vậy mà lần này xuất hiện lại đứng ở phe tấn công nàng.

Cuối cùng, tinh huyết phân thân của nàng cũng là do Tô Tiễn cắn nuốt. Cảnh tượng ấy quá tàn nhẫn đối với nàng, nó đột ngột xuất hiện trong đống ký ức vụn vặt, khiến lòng nàng giống như bị người khác không hề nể tình siết chặt, hung hăng bóp vỡ.

“Ông nội...”

“Ta thấy ông nội rồi.” Trên chiếc lá khô cuộn lại của Tô Lâm An có một giọt nước lăn xuống. Mục Cẩm Vân nhìn mà thấy đau lòng, nhưng vẫn nói: “Nàng là con cưng của Thiên đạo, phân thân ở bên cạnh nàng cũng có thể phát sinh ra biến hóa đặc biệt, có tình cảm của mình. Nhưng bọn họ chưa chắc đã có cơ duyên được như của ta.”

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lá, hạ thấp giọng nói: “Cho nên, Tô Tiễn là Tô Tiễn, Tô Thừa Vận là Tô Thừa Vận, nàng đừng đau buồn.”

Cơ duyên của hắn là khi Khương Chỉ Khanh luyện chế phân thân đã sử dụng một giọt máu Thiên Ma. Mà Thiên Ma đó lại là hoàng tộc của Thiên Ma ở ngoại vực, thân xác bất tử bất diệt chỉ có thể phanh thây phong ấn lại. Điều này dẫn tới việc, sau khi Mục Cẩm Vân chết vẫn có thể ngưng tụ thân xác để sống lại.

Lúc Tô Lâm An gọi tên ông nội một cách bi thương tới vậy, Mục Cẩm Vân biết ngay đã xảy ra chuyện gì, cho dù nàng chưa từng lên tiếng giải thích.

Ở biển Vô Cấm, tổng đàn Ma giáo, châu Vân Lai, hắn đã thấy pho tượng của Ma quân Phệ Hồn, cũng đã gặp con rối giống y hệt chân thân của Tô Lâm An. Ông ta muốn tụ hồn cho Tô Lâm An, muốn báo thù cho nàng. Chấp niệm mạnh mẽ như vậy, dù chết cũng không quên, bởi vậy đã ảnh hưởng trực tiếp tới những phân thân khác.

Chỉ có phân thân mới có thể xuống hạ giới, nói cách khác, thứ xuất hiện ở châu Vân Lai chẳng qua chỉ là phân thân của Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn. Tên của nó là Tô Thừa Vận, nhờ vào vận mệnh của Thiên đạo mà có ý thức của riêng mình, ông ta không phải bản tôn.

Ông ta thương yêu Tô Lâm An.

Còn ông nội mà Tô Lâm An vừa nhìn thấy, chắc chắn là bản tôn.

“Ừ.”

Tô Lâm An đáp lại rất khẽ, giọt nước trên phiến lá biến mất, bị chính bản thân nàng nuốt lại.

Dù có đau đớn khổ sở, nhưng trong tình huống này nàng vẫn luôn nhớ rõ một chuyện, đó là không được lãng phí.

Bây giờ cơ thể của nàng quá yếu ớt.

Phân thân đã chết hẳn, vốn dĩ cũng sẽ tổn thương tới bản tôn, cộng thêm việc nàng vừa mới chịu thần phạt, thân xác biến thành mầm củ cải, dường như chỉ một cơn gió thôi cũng có thể thổi ngã.

Cũng may có một đôi tay chăm chút, cẩn thận bao bọc, bảo vệ nàng.

Kìm nén cảm giác khổ sở trong lòng, Tô Lâm An một lần nữa sắp xếp lại những mảnh vụn ký ức mới nhận được.

Dưới sự vây hãm tấn công của rất nhiều đại năng thượng giới, phân thân của nàng và Khương Chỉ Khanh không có cửa thắng. Kết quả là phong ấn đầu Thiên Ma phát huy tác dụng nhất định, huyết khí điên cuồng trào ra ngoài, cái đầu Thiên Ma lão hóa nhanh chóng, cuối cùng xé ra một kẽ hở trên kết giới phong ấn ở bên trên.

Đồng thời, sát khí Thiên Ma đã ảnh hưởng tới Tô Tiễn, khiến ông ta nổi điên, quay ngược lại tấn công giới chủ Huyết Nguyệt. Khương Chỉ Khanh cùng phân thân của nàng mang theo Vũ Thương, cũng chính là người dân trấn Thanh Thủy, cùng với nhà tổ của Nam Ly Nguyệt thông qua kẽ hở tiến vào khe nứt, đồng thời sử dụng một cánh hoa Tam Lang, gọi tới thú Phệ Căn to lớn ở trong khe nứt.

Năm đó Tô Lâm An lấy được ba cánh hoa từ chỗ thú Phệ Căn, lấy được ba cơ hội được thú Phệ Căn giúp đỡ. Trong tình huống ấy, phân thân của Tô Lâm An không hề do dự sử dụng hết ba cánh hoa Tam Lang.

Nhưng mà đúng lúc này, hai vị nghi chủ đồng loạt xuất hiện, phong ấn bị phá gây ra động tĩnh quá lớn, khiến cho Thiên Tiên tột đỉnh cũng lập tức chạy tới, một người trong đó không lập tức đi gia cố lại phong ấn mà ra tay tóm được nhà tổ của Nam Ly gia.

Vũ Thương cũng sắp rơi vào tay kẻ đó, nhưng phân thân của Tô Lâm An liều mạng ngăn cản, ném Vũ Thương vào trong hư không. Đương nhiên, phân thân của nàng không cầm cự được bao lâu trước Thiên Tiên đó, bị Thiên Tiên tột đỉnh đánh một chưởng tan xác, máu tươi bắn trong không trung lại bị huyết ảnh sau lưng Tô Tiễn điên cuồng cắn nuốt luôn.

Trước khi phân thân chết, Tô Tiễn đang bị giới chủ giới Huyết Nguyệt Lăng Nguyệt cùng với Trương Thu Nguyệt vây công, nàng còn nghe thấy Tô Tiễn mắng, “Đồ phản bội!”

Thân phận thật sự của Trương Thu Nguyệt là người của Ma đạo. Mục đích của ả không phải là báo thù cho đệ đệ của mình.

Người ả muốn giết chính là Tô Tiễn.

Lúc Thiên Tiên sử dụng sát chiêu, Khương Chỉ Khanh liều mạng nhào tới chắn trước phân thân của nàng, nhưng mà vẫn chậm một bước. Trong ký ức, đồng tử của Khương Chỉ Khanh co lại, sắc mặt hoảng hốt. Kiếm tiên cao cao tại thượng, không hề có biểu tình tựa như đeo mặt nạ quanh năm, cuối cùng cũng có vết nứt.

Đây, chính là tất cả những gì mà nàng biết được cho đến hiện giờ.

Thượng giới có lưỡng nghi, tam giới, bát hoang trăm triệu thành, không ngờ lần này phân thân của nàng cùng lúc gặp ngay phải hai nghi chủ, hai giới chủ và một hoang chủ. Phân thân không thể trốn thoát được cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Thảo nào động tĩnh ở đây lớn như vậy lại chẳng có nghi chủ nào tới.

Tiên tôn của bọn họ đang phong ấn lại đầu của Thiên Ma ở đồng bằng Cổ Tỉnh, đang lúc quan trọng đương nhiên không có thời gian để phân tâm tới đây. Nên bọn họ từ ngoại vực tới chỉ gặp phải trận kiếm và phong ấn, không hề gặp phải Thiên Tiên.

“Đợi bên kia xong việc, bọn họ chắc chắn sẽ tới thôi.” Tô Lâm An nhìn cái lá nhỏ của mình, liếc nhìn Mục Cẩm Vân sau đó quả quyết nói: “Chúng ta vẫn nên đi vào hư không thì hơn, tìm thấy Vũ Thương với Tiểu Bạch rồi tính tiếp.” Trong ký ức, đám Vũ Thương đã được đưa ra khỏi kết giới, tiến vào trong hư không. Nếu như bọn họ mà chết thì chủ nhân là Tô Lâm An đương nhiên sẽ có cảm ứng, bây giờ không có cũng có nghĩa là chúng tạm thời an toàn.

Lúc trước, do bản thể của Vũ Thương và Tiểu Bạch ở ngoài, không kịp theo nàng tới ngoại vực nên nằm trong tay phân thân của nàng. Còn lúc này nàng đã quay lại, chỉ cần cách bọn họ gần một chút là có thể đưa chúng quay lại biển ý thức.

Nàng và Mục Cẩm Vân đều bị thương.

Mục Cẩm Vân bị tổn thương nguyên thần, còn nguyên thần và thể xác của nàng đều chịu tổn thương. Tuy nói không tổn thương căn cơ nên có thể khôi phục được, nhưng phải cần thời gian. Nàng lại bị quy tắc Thiên đạo hạn chế, trước mắt không dám bỏ ra quá nhiều sức mạnh, tình huống bây giờ không thích hợp đều liều mạng với Thiên Tiên tột đỉnh và nghi chủ ở đây.

“Được!” Mục Cẩm Vân nói.

Hắn nhẹ nhàng vuốt chiếc lá của Tô Lâm An, nói: “Nàng nghỉ ngơi trước đi.”

“Mọi chuyện đã có ta rồi.”

“Ta đưa nàng qua đó.” Thân xác hắn không bị sao cả, nguyên thần ấy à, hắn đã từng bị thương nặng hơn nhiều, như thế này thì đã nhằm nhò gì.

“Ngủ đi.”

Dứt lời, khi ngón tay vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lá nhỏ, Mục Cẩm Vân đọc một đoạn Thanh Tâm chú. Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại như tiếng đàn vang vọng trong sơn cốc, Thanh Tâm chú nhàm chán đã biến thành một khúc hát uyển chuyển khiến cho nguyên thần bị thương của Tô Lâm An dần bình tĩnh lại.

Nàng bị thương là do thần phạt, cộng thêm việc phân thân đã chết, nguyên thần lại càng yếu ớt hơn. Sự buồn bực mà Tô Tiễn mang tới cho nàng khiến cả người nàng mỏi mệt, dưới tác dụng của Thanh Tâm chú, Tô Lâm An mơ màng chìm vào giấc ngủ. Có điều lúc nàng ngủ, chiếc lá nhỏ của của cải còn quấn lấy ngón tay của Mục Cẩm Vân.

Mục Cẩm Vân không rút ngón tay lại.

Hắn nhìn chiếc lá nhỏ quấn lấy ngón tay mình, ánh mắt rất dịu dàng, nhưng một khắc sau, lúc hắn ngẩng đầu nhìn về phía hồ kiếm, ánh mắt đã lạnh lẽo như băng.

Mục Cẩm Vân bay thẳng lên trời, khoảnh khắc hai người trốn vào trong hư không, một luồng kiếm khí chém thẳng từ trên trời xuống, nháy mắt đã phá hỏng kết giới trên bầu trời của đảo. Lúc ánh kiếm rơi xuống, một luồng ánh sáng bạc đã đóng băng cả hòn đảo, khiến cả bầu trời chỉ còn một màu trắng xóa chói mắt.

Ngay khi Mục Cẩm Vân hoàn toàn biến mất, cả hòn đảo khẽ chấn động, sau đó bị gió bão từ khe nứt quật tới mấy cái, cả tảng băng ầm ầm nổ tung. Những khối băng bị gió chém thành hoa tuyết, lả tả rơi xuống, tạo nên một trận tuyết trắng xóa.

Từ đó, tất cả sinh linh trên đảo đều đã bị chém chết, không ai có thể tránh khỏi.

“Họ là tín đồ.” Mục Cẩm Vân nhìn lá nhỏ ở trong tay, môi mấp máy nhưng không thật sự phát ra tiếng. Hắn muốn giải thích cho nàng nghe, nhưng lại cảm thấy chẳng cần thiết.

Tín đồ, sẽ cung cấp sức mạnh cho kẻ mà họ thờ phụng.

Những thứ này cũng là sức mạnh của kẻ địch.

Vì thế Mục Cẩm Vân tuyệt đối sẽ không để họ sống, bởi họ cũng không có thời gian để thay đổi suy nghĩ của những tín đồ này. Khác với niệm châu, điều kiện để hiến tế thọ nguyên hà khắc hơn rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn hắn không có cách nào biến tất cả những người này trở thành sức mạnh của bản thân. Nếu đã như vậy, chỉ có thể giết hết toàn bộ, làm suy yếu sức mạnh hậu phương của đối phương.

Tuy đối với kẻ địch thì đám tín đồ ít ỏi này không đáng nhắc tới.

Không chỉ riêng hắn mà rất nhiều kẻ trên thượng giới cũng sẽ làm như vậy. Tín đồ đã không thể chuyển hóa thì chỉ có một kết cục, chết.

“Ta biết nàng không thể giết người.”

Ánh mắt hắn hơi sáng lên, “Không sao, ta có thể.”

Nàng chỉ cần xinh đẹp như hoa, còn việc giết người cứ để ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status