Ấn Công Đức

Chương 536 : Chương 536GIỚI CHỦ



Chẳng mấy chốc mọi người đã thống nhất, phải tranh thủ lúc này mà giết chết Ma quân Phệ Hồn.

Trữ Tần còn muốn nói gì đó, mấp máy môi mấy cái, cuối cùng đành ngậm miệng sau cái nhìn đầy tính ám chỉ của gia chủ Trữ gia.

Bọn họ nói cũng đúng.

Sát khí trên người kẻ này quá nồng nặc, thực lực lại mạnh đến mức họ không thể tưởng tượng nổi, bọn họ hoàn toàn không thể khống chế được. Nếu không giết ông ta, hậu quả sẽ khó mà lường được.

Không ai muốn chết cả.

Hắn cũng không muốn. Hắn nhắm chặt hai mắt lại rồi lập tức mở ra, trong lòng đã thầm quyết định!

Giết chết ông ta!

“Ra tay!”

Lệnh vừa ra, chỉ thấy đủ mọi công kích đã rơi xuống người Tô Tiễn đang nằm dưới đất, ánh sáng chói lòa đến mức hoa cả mắt. Nhưng điều khiến họ kinh sợ là, công kích của bọn họ căn bản không thể phá nổi lớp phòng ngự của Tô Tiễn.

Trên tấm áo choàng đen của ông ta hiện lên ánh sáng mờ mờ, ánh sáng này vừa xuất hiện đã có thể hóa giải hết tất cả mọi sát chiêu.

Ngay cả Hồng Phù và Lục Ý đều là cảnh giới Thiên Tiên mà cũng rất gian nan mới lưu lại được vài vết nhăn trên quần áo của ông ta, song chỉ trong chớp mắt, những dấu vết đó cũng tự mình khôi phục…

Chỉ có bà Vương rút giày ra đập là trúng được mặt ông ta!

Vì bà Vương mặc dù là tu vi Nguyên Anh kỳ, nhưng bình thường rất ít sử dụng linh khí hay phép thuật. Cái chiêu rút giày ra quất đó cũng không hề dùng đến linh khí, cho nên cũng không kích hoạt kết giới phòng ngự trên chiếc áo choàng, lúc này mới có thể đập trúng lên người Tô Tiễn.

Bà dùng lực cũng mạnh lắm, thế nhưng mặt ông ta vẫn cứ trắng bệch chẳng khác gì trước đó, ngay cả một vết đỏ cũng không. Nói cách khác, bọn họ không chỉ không phá được phòng ngự trên quần áo của Tô Tiễn, mà ngay cả phòng ngự trên cơ thể ông ta cũng phải bó tay!

“Vậy phải làm sao bây giờ.” Bà Vương sốt ruột đến độ nước mắt túa ra, giày trong tay bà vả lên mặt Tô Tiễn đôm đốp, bà vừa vả vừa kêu la, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?” Năm đó bán đồ ăn, gặp phải khách khứa không nói lý, bà cũng ngồi dưới đất kêu khóc y như thế.

Hồng Phù nói: “Hay là, đổ độc dược vào miệng ông ta?”

Lục Ý lắc đầu, “Ông ta cũng giỏi về dùng độc, thân thể của ông ta càng là đã được tôi luyện trong độc dược. Độc của chúng ta chẳng làm gì được ông ta đâu.”

Đây chính là chênh lệch giữa bọn họ ư?

Người nằm yên ở nơi đó mặc bọn họ giết, bọn họ cũng không thể giết nổi.

Sở Tài Nguyên nhanh mồm nhanh miệng: “Các ngươi chẳng phải là cảnh giới Thiên Tiên rồi sao, lúc trước còn nói cảnh giới Thiên Tiên là cảnh giới tu vi cao nhất thượng giới, sao giờ…” Bỗng hắn thấy vẻ mặt Hồng Phù và Lục Ý đanh lại, bởi vậy cũng ý thức mình đã đắc tội đến người ta, ngượng ngùng ngừng lại không nói tiếp nữa.

Cũng chẳng biết vì sao, lúc này nhìn Hồng Phù, trong lòng hắn luôn thấy có chút gì đó là lạ, cũng không dám nhìn thẳng vào mặt của Hồng Phù.

“Chúng ta vừa mới đột phá Thiên Tiên.” Hồng Phù giải thích, mặt lạnh tanh. “Ma quân Phệ Hồn, đã đột phá cảnh giới Thiên Tiên sáu ngàn năm trước rồi.”

“Giới chủ nắm trong tay cả một giới, tín đồ dưới tay đông đúc, ngàn ngàn vạn vạn, niệm lực hùng hậu giúp ông ta càng mạnh hơn.”

“Chúng ta tuy đều là cảnh giới Thiên Tiên giống ông ta, nhưng chênh lệch trong đó…” Nàng dừng một lát, “Chẳng khác gì ngươi với Mục Cẩm Vân, ở giữa cách một trăm Tô Lâm An.”

Hồng Phù biết về Mục Cẩm Vân cũng là do Sở Tài Nguyên nói lúc đã uống say khướt. Ban đầu giữa hắn và Mục Cẩm Vân không chênh lệch nhau là mấy, nhưng chỉ sau một thời gian ngắn ngủi đã bỏ lại hắn rất xa, tuổi còn trẻ đã đứng đầu châu Vân Lai, thủ đoạn độc ác, là kẻ thù lớn nhất của hắn.

Hắn muốn báo thù.

Nhưng Mục Cẩm Vân đã chết.

Nhưng dù Mục Cẩm Vân đã chết, thì vẫn là ác mộng của Sở Tài Nguyên. Mỗi lần nhớ lại, hắn đều lạnh hết cả người, chỉ có khi rượu say gan lớn, mới dám mắng một hai câu.

Lời so sánh của Hồng Phù đã gợi ra nỗi đau trong lòng Sở Tài Nguyên. Nếu là lúc trước, hắn đã cãi nhau với Hồng Phù luôn rồi, nhưng lúc này vừa mở miệng, chú ý tới vẻ mặt âm trầm của Hồng Phù, Sở Tài Nguyên ngơ ra không dám nói nữa. Hắn không biết mình chột dạ cái gì, chỉ có thể hừ một tiếng rồi thôi.

Trữ Tần nói: “Vậy mang ông ta đến miếu đi.”

“Mùi hương trong miếu có thể an thần, hy vọng có chút tác dụng.”

Quan trọng nhất là trong miếu khắp nơi đều treo tranh vẽ, vật trang sức, vật trang trí linh tinh của Củ cải đại tiên.

Mong rằng mấy thứ đó có thể kích thích được đầu óc ông ta, để ông ta mãi chỉ là Tô Thừa Vận.

“Được.”

Bọn họ muốn đưa ông ta vào trong miếu, nhưng cũng không nâng lên nổi, cuối cùng, chỉ có thể để mọi người vào nhà đem tất cả mấy thứ tranh vẽ, vật linh tinh đều lấy ra hết, treo bên người Tô Tiễn, đủ được cả một vòng tròn, vây luôn ông ta vào giữa những bức họa.

Vừa treo xong, mọi người đã thấy người bên trong khẽ động đậy.

Ma quân Phệ Hồn mở mắt ra, sau đó, ánh mắt như bị dính chặt vào bức tranh treo trước mặt.

Ông ta đứng dậy, chạm tay vào bức tranh, miệng gọi: “An An.”

Sau một khắc, ông ta vung tay lên, dùng tay làm đao, chém rơi bức tranh trước mặt, tay cũng xuyên thủng qua cuốn tranh.

Trong lòng Trữ Tần giật thót, thầm kêu một tiếng “Không ổn!”

Ông ta hủy đi bức tranh, ngay cả những bức tranh đó cũng không ngăn được ông ta, vậy thì kẻ thức tỉnh chính là Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn, không phải Tô Thừa Vận!

Nhưng đúng lúc này, Ma quân Phệ Hồn đã mắng: “Tranh vẽ, tranh vẽ, lại là tranh vẽ!”

“An An nhà ta đâu, đi đâu rồi?”

Ông ta giơ tay lên vươn ra, vạch giữa hư không lấy ra một màn ảo ảnh đầy trời lông chim trắng xóa, sau đó quát về phía ảo ảnh: “Vũ Thương, chủ nhân ngươi đâu?”

Vũ Thương, là món quà được chính Tô Thừa Vận tự tay luyện chế, đưa tặng cháu gái yêu Tô Lâm An làm quà sinh nhật.

Nhưng thứ mà ông ta bắt lấy cũng không phải bản thể của Vũ Thương.

Bản thể của Vũ Thương còn đang chở cả trấn Thanh Thủy, mà ông ta cũng không phải chủ nhân của Vũ Thương, lúc này mọi người còn đang ở ngoài trấn Thanh Thủy. Nếu cứ cưỡng chế bắt đến, trấn Thanh Thủy có thể sẽ bị hủy diệt. Thứ ông ta bắt là linh hồn của pháp khí.

Tay không mà bắt được linh hồn của pháp bảo, lại còn không làm tổn thương đến bản thân pháp bảo, đó là bởi vì pháp bảo đó do ông ta luyện chế, ông ta vô cùng quen thuộc với nó, mà chính ông ta cũng có phép thần thông Diệu Pháp Chi Cố.

Linh hồn của pháp bảo Vũ Thương là một chiếc lông vũ, nom vẻ ngoài cũng giống những lông chim màu vàng kim trên tấm áo choàng đen của Ma quân Phệ Hồn, nó rùng mình, làm một động tác lắc đầu, sau đó nói: “Không biết.”

Chủ nhân ở nơi nào, nó không biết.

Lúc trước nó đi theo phân thân của chủ nhân, mà trên người người trước mặt này, cũng có một chút hơi thở của phân thân chủ nhân.

Nhưng chủ nhân thực sự đã đi đâu, Vũ Thương và Sơn Hà Long Linh đều không biết, nó gọi cả Tiểu Bạch tới đây, nói: “Chúng ta đều không biết.”

Tuy rằng Tiểu Bạch không thích khí tức trên người Ma quân Phệ Hồn, nhưng nghĩ đến chuyện ông ta dù sao cũng là ông của chủ nhân nên cũng có vài phần thân cận, cố gắng khắc chế nỗi chán ghét của bản thân với hơi thở đầy tanh tưởi của người trước mắt, mắt long lanh nhìn Ma quân Phệ Hồn: “Ông ơi, ông biết chủ nhân ở nơi nào không?”

Tô Thừa Vận cả giận: “Hỏi thừa, ta mà biết thì còn phải hỏi các ngươi!” An An của ông ta đã phải chịu biết bao đau khổ, sao đám thuộc hạ mà con bé thu phục được đều là một đám phế vật thế nào, không đứa nào dựa được vào hết. Nếu chỉ dựa vào vài cái pháp bảo này, liệu có đủ để bảo vệ an toàn cho An An của ông ta không?

Vừa quát xong, Tô Thừa Vận lại tự cười, “Còn sống, An An vẫn còn sống!” Những lời này càng nói, vẻ mặt ông ta lại càng điên cuồng hơn, trông càng lúc càng bất thường. Nhưng cũng may ông ta không biến trở lại thành Ma quân Phệ Hồn, mà chỉ đứng đó thì thào, “Phải báo thù cho An An, tụ hồn, không chết, nó không chết…”

Ông ta bước lảo đảo vào cổng trấn Thanh Thủy, sắc mặt đã khôi phục như thường. Ông ta cầm lấy một chiếc lông chim vàng kim thêu trên y phục của mình, vẩy một cái, giũ ra một ít mảnh bạch ngọc vụn, sau đó quay ngoắt lại, quát đám người trong trấn Thanh Thủy, “Các ngươi, ai là quản sự?”

Quả thực trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Gia chủ Sở gia cố trấn định lại, chậm rãi bước ra.

Giao tiếp với kẻ điên điên khùng khùng này quá nguy hiểm, ông không thể để cho những người khác đi mạo hiểm.

Tuổi ông đã cao, dù sao cũng phải làm gì đó cho mọi người.

“Chính là tại hạ.”

Tô Thừa Vận lạnh lùng nói: “Phế vật.”

Tu vi kém như thế, không phải phế vật thì là gì.

“Dựng tượng trước cửa làm cái gì? Việc tốt theo đôi!”

“Bên trái dựng của ta, bên phải dựng của An An, cần phải dùng thứ đá cao cấp nhất, mời thợ thủ công giỏi nhất!”

“Còn đứng ngớ ra đấy làm gì, không mau đi làm đi!” Thủ hạ của ông ta không có ai vụng về đến như thế, nếu đây mà là thủ hạ của ông ta, ông ta đã sớm tát cho một cái chết tươi rồi.

Đáng tiếc, đây là người của An An, ông ta không thể xử lý được, miễn cho chọc con bé không vui, sau này lại giận dỗi với ông.

Tô Thừa Vận thầm nghĩ, “Chờ An An về rồi lại xử lý ngươi, nhất định phải chỉnh đốn đám này một phen tử tế, nhìn xem toàn là một lũ thế nào chứ! Phế vật, toàn là lũ phế vật, để nó xem, chẳng có một kẻ nào là dùng được!”

Chẳng qua nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, có niệm lực tồn tại ở nơi này, đầu óc ông ta lại trở nên bế tắc rồi, châu Vân Lai cũng có niệm lực?

Nơi này là nơi nào? Không phải châu Vân Lai sao?

Không, ta không muốn rời khỏi châu Vân Lai. Ta chỉ muốn trốn ở nơi này…

Trong lúc ông ta tự lẩm bẩm, vẻ mặt vẫn thay đổi liên tục, một tay lại đưa lên túm tóc, hung tợn vò vò.

“Tiền bối tiền bối, chỗ này của ta có một pháp bảo do tự tay đại sư tỷ luyện chế!” Trữ Tần móc ra một pháp bảo, dâng lên như hiến vật quý.

Tô Thừa Vận ngẩng đầu liếc mắt một cái, con ngươi đỏ au đảo qua, sau đó giơ tay cầm lấy pháp bảo đó, “Ừ, là tay nghề của An An.”

Trữ Tần thở phào một hơi.

Hắn đại khái đã biết phải đối phó với Ma quân Phệ Hồn trước mặt thế nào.

Cứ dùng danh đại sư tỷ dụ dỗ ông ta là được.

Nhưng rồi sẽ có lúc mọi thứ dùng hết, mà ông ta cũng sẽ dần dần đỡ hơn, đến lúc đó sẽ không thể nào dỗ được nữa.

Trữ Tần thầm lo nghĩ.

“Đại sư tỷ, ngươi chừng nào mới có thể trở về, ngươi rốt cuộc đã đi đâu?”

“Đám người Nam Ly đại sư giờ thế nào rồi?”

“Hiện giờ Khương kiếm tiên cũng không rõ sống chết.”

Rõ ràng mới trước đó không lâu, tất cả mọi người còn bình yên sống chung một chỗ, giờ mới qua bao lâu mà đã tan tác mỗi người một nơi.

Đúng thật là, thế sự khó lường.

Kẻ có thực lực yếu kém, căn bản không thể nắm giữ vận mệnh của mình trong tay. Dù có ẩn nấp kỹ đến mấy, rời xa khỏi phân tranh thế tục, cũng vẫn không thể có được an bình.

Thời buổi loạn lạc này, căn bản không cho người ta cơ hội sống nào.

Bọn họ sinh nơi hạ giới, có thể đến được đây đã không dễ dàng gì.

Bây giờ, cũng chỉ đành đi được bước nào hay bước ấy mà thôi.

Cùng lúc đó, Ma quân Phệ Hồn ra lệnh cho dựng hai pho tượng xong cũng đuổi luôn gia chủ nhà họ Sở đi. Ông ta cầm pháp bảo do cháu gái ngoan luyện chế, mỉm cười bước vào trấn Thanh Thủy.

Ông ta dạo bước trên đường, rõ ràng chỉ có một tay, mà khí thế vẫn uy nghiêm đáng sợ, áo bào đen không gió tự động phất phơ, những hoa văn vàng kim đầy sống động, lượn lờ trên vạt áo đen của ông ta. Giờ phút này, trông ông ta như một quân vương đang đi thị sát lãnh địa của mình vậy.

Đi được một đoạn, vẻ mặt Tô Thừa Vận lại càng kém hơn. Sắc mặt vốn nhợt nhạt đã hơi tái xanh, cả mặt đều âm u, hai chân mày nhăn chặt, như sắp thắt luôn lại với nhau.

“Ta là kẻ đứng đầu một giới, cháu gái ngoan lại chỉ là một trưởng trấn?”

“Đã vậy còn là một trấn nhỏ như thế này?”

Nói xong, trong đầu lại nổ cái ầm, “Giới chủ? Ta là giới chủ sao?”

“À, Tô sư tỷ từng nói, chờ ông của tỷ về, sẽ cai quản viện Giới Luật trong trấn Thanh Thủy của chúng ta, sau đó tôn ngài làm giới chủ, để ngài quản chúng ta.” Trữ Tần theo ngay sau bịa chuyện đầy trời, không ngờ lời chém gió như thế cũng lừa được Ma quân Phệ Hồn thật.

Ông ta gật đầu, “Coi như nó có hiếu tâm.”

Tô Thừa Vận chỉ là thuận miệng khen một câu bâng quơ, ngữ khí cũng không tính là tốt, nhưng trong đầu thì sung sướng lắm, còn ngọt hơn cả ăn mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status