Ấn Công Đức

Chương 537 : Chương 537THÀNH HỌA



Tô Thừa Vận bước trên con đường chính trong trấn Thanh Thủy.

Trữ Tần và Trữ Huy theo sát phía sau, cứ như hai cái đuôi nhỏ.

“Đây là món mà Tô sư tỷ thích ăn, lúc trước tỷ ấy thường nói, để lại cho ngài một ít đó.” Cái này tất nhiên là giả, nhưng lời nói dối đã chém ra thì không thể dừng được, chỉ có thể tiếp tục bịa. Trữ Huy móc món ngon đã chuẩn bị sẵn ra, cung cung kính kính dâng lên cho Ma quân Phệ Hồn.

“Ừ, mặc dù nó đã ích cốc nhưng vẫn luôn tham ăn.” Ông ta nuông chiều con bé là vậy, luôn không nỡ quản giáo nghiêm khắc, thỉnh thoảng tham ăn một chút thì đã sao, dù trong cơ thể có sinh ra chút tạp chất thì ông ta cũng có hàng tá các thể loại phương pháp phạt cốt tẩy tủy cho nó.

“Đây là cái gương mà sư tỷ bình thường vẫn soi.”

Nó rất tự kiêu về sắc đẹp của mình, thích nhất là soi gương bằng đủ các kiểu tư thế, ông ta còn từng tự tay mài rất nhiều cái gương nhỏ xinh cho nó. Đáng tiếc cuối cùng, nó thường dùng thủy kính nhất, chỉ cần thi triển một phép thuật ra, lúc nào cũng có thể thấy được chính mình trong gương nước.

“Ngài coi, hoa này đẹp biết bao, sư tỷ cũng rất thích đó…”

Cứ vậy, tần suất Ma quân Phệ Hồn nổi điên giảm đi nhiều, khiến cả Trữ Tần và Trữ Huy đều thở phào, chỉ không ngờ lúc tới đại viện nhà họ Sở, Ma quân Phệ Hồn đột nhiên trở mặt.

Ông ta giơ tay ra trảo một cái, trảo được một bức họa treo trên cành cây trong viện lấy ra.

“Năm đó An An đã thả thằng nhóc này đi!” Thực ra Tô Thừa Vận cũng có biết, chỉ là Tô Lâm An muốn thả người, ông ta không thể mà cũng không muốn ngăn cản, nên cứ kệ.

“Sao còn có bức họa của hắn!”

Thấy Tô Thừa Vận nổi giận, trái tim Trữ Tần nhảy lên bình bịch như nổi trống, hắn sợ người này không khống chế được cảm xúc, rồi lại ra tay giết người. Ánh mắt Trữ Huy vừa nhìn xuống bức tranh, trong lòng thầm sợ hãi hô, “Đây là sư gia mà Sở Tài Nguyên cung phụng mà.”

“Rau cải trắng nhà ta nuôi, chẳng lẽ lại bị hắn gặm mất?”

Làm sao bây giờ, có nên nói sự thật ra không! Trữ Huy và Trữ Tần liếc nhìn nhau, trong lòng cả hai đều vô cùng thấp thỏm.

Người giữ đại sư tỷ không phải sư gia Khương Chỉ Khanh, mà là Mục Cẩm Vân. Mục Cẩm Vân đã chết.

“Ta đánh chết hắn!” Ma quân Phệ Hồn nhìn ngó khắp nơi, “Nó đâu, chạy đâu rồi, lăn ra đây cho ta!” Thần thức của ông ta thả ra, không tìm được người bèn chạy quẩn quanh như con kiến bò trên chảo nóng, đến cuối cùng, lại ôm đầu kêu đau, rồi lại ngất đi…

Trữ Huy và Trữ Tần hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cùng thở dài một hơi: “Mệt mỏi thật đấy.”

Cái gọi là ngàn cân treo sợi tóc, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Trời được phân làm lưỡng nghi, Thái Âm Thái Dương.

Thực lực hai vị nghi chủ tương đương nhau, dùng một dòng sông làm ranh giới, chia thiên hạ thành hai. Phía nam dòng sông là Thái Dương, phía bắc là Thái Âm. Mà giới Huyết Nguyệt giữa tam giới thì bị chia thành hai, mỗi bên thuộc một phương.

Đối với giới chủ giới Huyết Nguyệt thì đây cũng không phải vấn đề khó khăn gì, tín đồ niệm châu phía nam giao cho Nam Cung Ly, phía bắc thì giao cho Thiệu Lưu Tiên là được. Chuyện lớn nhỏ trên đời này đều không gạt được hai vị nghi chủ, về mặt này, giới chủ giới Huyết Nguyệt cũng sẽ không giở trò gian trá.

Trừ phi có một ngày nào đó hai nghi chủ có thể thật sự phân chia cao thấp, cục diện thiên hạ này mới có thể thay đổi. Chỉ tiếc, hai người bọn họ đều có tâm ma, đều chưa thể đột phá bước cuối cùng, đạt tới cảnh giới Nhập Thần.

Tâm ma của Nghi chủ Thái Âm Thiệu Lưu Tiên thì ngay cả người qua đường cũng biết.

Thuở thiếu thời, bà ta từng bị hối hôn, nhận hết bao nhục nhã. Dù sau này đã tự tay hành hạ gã nam nhân phụ bạc năm đó đến chết, nhưng vẫn không thể khiến bà ta tiêu tan. Đợi đến khi đạt được cảnh giới Thiên Tiên tột cùng rồi, tâm ma ẩn sâu dưới đáy lòng bắt đầu vươn ra những móng vuốt sắc nhọn, nhiễu loạn cảnh giới của bà ta, làm bà ta bị vây khốn trong bình cảnh, mãi vẫn không thể tiến thêm một bước.

Thiện Lưu Tiên dừng chân ở cảnh giới Thiên Tiên tột cùng đã tròn một vạn năm. Mà một vạn năm này, bà ta đã cưới tổng cộng một trăm lẻ bảy vị phu quân, nửa năm sau, điện Lưu Tiên sẽ nghênh cưới vị phu quân thứ một trăm lẻ tám, y cũng là một vị kiếm tu, tên là Khương Chỉ Khanh.

Thành Họa.

Thành Họa do chính tay Thiệu Lưu Tiên xây nên, mỗi một viên gạch viên ngói đều do bà ta luyện chế ra. Trong thành Họa đều là những tín đồ thành tín nhất của Thiệu Lưu Tiên, niệm lực của bọn họ đều rất tinh thuần, những người này là nguồn cung cấp kiên định nhất cho niệm lực trong người Thiệu Lưu Tiên.

Những người này không phải ngày ngày đều nhốt mình trong phòng minh tưởng, mà bọn họ đều sống rất nhàn nhã, rời xa giới tu chân tàn khốc, sống dưới sự che chở của Thiệu Lưu Tiên, sinh con dưỡng cái, hạnh phúc đến già.

Nửa năm nữa Thiệu Lưu Tiên sẽ cưới phu quân mới, tất cả mọi người trong thành đều đang tất bật chuẩn bị.



Hỉ phục được tú nương giỏi nhất trong thành Họa làm, vải tơ sử dụng là do lũ tằm được mỗi nhà trong thành Họa tỉ mỉ nuôi dưỡng nhả ra. Mũ phi phượng bằng vàng, vòng tay bằng vàng xoắn, còn có các loại vật biểu tượng, đều là do những cư dân trong thành chủ động hoàn thành. Nghi chủ nắm trong tay nửa thiên hạ, có vật quý hiếm nào mà không có, bà ta cần không phải những thiên tài địa bảo kia, mà là sự chúc phúc chân thành nhất của mọi người.

Bởi vậy, bọn họ muốn dâng lên mũ phượng đặc biệt nhất.

Trên mũ phượng được khảm không phải châu báu phổ thông, mà là những niệm châu, nhà nhà đều phải dâng ra một viên niệm châu sạch sẽ, thành tín nhất, đến lúc đó sẽ được khảm lên mũ phượng, bày tỏ lòng biết ơn và chúc phúc đầy ắp của họ.

“Nghe nói tân lang lần này cũng là một vị kiếm tu.” Cô gái nói chuyện cầm một tấm giấy đỏ trong tay, nàng đang bọc kẹo bằng gói giấy. Những chiếc kẹo này đều là tiên đan có vị ngọt ngào, đồ đệ nghi chủ mới phát xuống hôm qua, đến lúc đó bọn họ sẽ tung những phần kẹo cưới được đóng gói kỹ này ra, để những người tới xem lễ này đều được dính ít không khí vui mừng.

Nghi chủ đối xử với người của mình cực kỳ ôn hòa, bởi vậy những người trong thành Họa mới có thể lấy chuyện này ra để bàn tán mà không lo làm Thiệu Lưu Tiên không vui.

“Mong cho hắn có thể hầu hạ tốt Nghi chủ, để Nghi chủ vui vẻ lâu chút.”

“Nửa năm sau mới thành thân mà, chắc Nghi chủ thích hắn lắm.”

“Thích hắn, thích hắn, thích hắn…” Nói lời này là một con chim nhỏ màu vàng đậu trên bệ cửa sổ, đôi mắt đen láy của nó chuyển động linh hoạt, miệng không ngừng kêu lên mấy tiếng này, chọc cho mấy cô nương gói kẹo đều cười khanh khách.

Một người trong số đó còn nhặt một viên kẹo ném về phía con chim nhỏ: “Này, cho mi.”

Chim nhỏ lập tức bay lên, há mỏ nuốt lấy viên kẹo, rồi lại kêu lên: “Nghi chủ vui vẻ, vui vẻ!”

Kêu xong, nó mới cúi đầu, dùng mỏ chim của nó chải vuốt những chiếc lông mềm mại trên ngực.

“Mi thông minh thật đấy.” Cô gái cười nói.

“Đây là đan dược do đại cô nương đưa tới, cho con chim này như vậy có được không?” Một cô gái lớn tuổi hơn chút hơi lo lắng hỏi.

“Sợ gì chứ, Nghi chủ từ tâm như vậy, đại cô nương lại là đồ đệ duy nhất của Nghi chủ, đã từng thông qua vô số khảo nghiệm của nghi chủ, tư chất lẫn phẩm tính đều vô cùng tốt. Chẳng lẽ đại cô nương lại trách mắng chúng ta vì chút chuyện cỏn con này chắc?”

Đại cô nương mà bọn họ vừa nhắc đến là đồ đệ duy nhất của Nghi chủ thì giọng nói của cô gái này còn chua chua, hiển nhiên có chút đố kỵ trong đó.

Cô gái nhặt một viên kẹo lên ăn, nói tiếp, “Yên tâm đi.” Cô ta cười hì hì, “Nhưng mà nếu đại cô nương thực sự truy cứu trách nhiệm, ngươi có thể tới trước điện Lưu Tiên sau núi Tiên Âm đánh trống cho ta.” Cô ta còn muốn tố cáo tội trạng của đại cô nương ấy chứ!

Nói xong còn quay đầu lại nhìn con chim, “Đừng chỉ biết xỉa lông, mi cũng phải đi đấy.”

Con chim vàng nhỏ bị nàng chỉ tay, như thể bị dọa nên phịch cánh bay đi thẳng, làm cô gái kia lại cười mắng: “Đúng là loài súc sinh toàn lông! Lúc ăn thì có mặt nhan lắm, vừa nói đến trách nhiệm thì đã chạy mất dạng rồi.”

“Mau gói nốt đi, nói ít thôi.” Tuy nói dùng phép thuật có thể làm xong rất nhanh, nhưng các nàng đều chọn cách tự tay gói từng gói kẹo thuốc này, đó là chúc phúc cho Nghi chủ, tuyệt đối không thể qua loa nửa phần.

“Biết rồi, biết rồi.” Tay cô gái càng nhanh hơn, nhưng miệng thì vẫn nói không ngừng, “Vị Khương kiếm tiên này lúc nào có thể đi qua kính Vấn Tâm, thực sự thích Nghi chủ của chúng ta đây?”

Nghi chủ cho thời gian nửa năm, thực sự cần lâu như vậy sao? Cô ta cũng chưa dám tin tưởng.

Người đàn ông được Nghi chủ coi trọng, cho dù trước đây có đạo lữ, tối đa nửa tháng, cũng sẽ thích Nghi chủ thôi. Nửa năm, khả năng không lớn lắm.

“Cứ chờ là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status