Ấn Công Đức

Chương 539 : Chương 539THÚ VỊ



Trong lòng Tiểu Thiền lặp đi lặp lại những tiếng kêu gào, một lát sau, nàng rốt cuộc đã bình tĩnh trở lại, trái tim nhảy lên thình thịch cũng đã từ từ bình ổn.

“Sư phụ, không phát hiện ra sự khác thường của mình đâu nhỉ?”

Sư phụ là một người thần cơ diệu toán, có lẽ bà ta đã phát hiện ra điều gì đó bất thường, nàng có nên chủ động báo cáo không đây? Tiểu Thiền rối rắm trong lòng, cuối cùng, tâm lý cầu may vẫn chiếm phần thắng. Nếu đến thú tội, sư phụ không cho nàng tới đây nữa, vậy nàng cũng sẽ không được nhìn thấy ca ca nữa.

Vất vả lắm nàng mới có thể gặp lại hắn…

Tiểu Thiền lại nhìn sang Khương Chỉ Khanh, sau đó tự an ủi: “Ca ca thông minh như vậy, chắc chắn cũng đã biết tình hình hiện giờ ra sao, nên mới không dám nhận mặt mình.”

Nghĩ như vậy, trong lòng nàng cũng dễ chịu hơn đôi chút. Nàng cố ý xụ mặt, móc một lọ đan dược trong tay áo ra, “Đây là thuốc sư phụ đưa cho ngươi.”

Thấy Khương Chỉ Khanh không thèm nâng nửa mí mắt, trong lòng nàng khó chịu, nhưng vẻ mặt không hiện ra, chỉ tỏ vẻ không vui đặt bình thuốc trong tay xuống mặt đất trước mặt Khương Chỉ Khanh, nhìn tay hắn vẫn đang đặt trong vũng máu, Tiểu Thiền nháy mắt đã cảm thấy khó có thể thở nổi.

Ca ca của nàng ghét máu lắm, người thích sạch sẽ như vậy, thế mà lúc này cả người đều ngâm trong máu…

“Sư phụ không thích nam nhân có vẻ ngoài bẩn thỉu như thế đâu.”

Tiểu Thiền lấy một bộ đồ trắng tinh ra, “Ngươi mau thay đi.”

Nàng xử lý vết máu dưới chân sạch sẽ xong, cắn môi, nói: “Sư phụ đang dạy kiếm pháp cho ta, chúng ta có thể luận bàn đôi chút. Nếu ngươi cần người đấu tập, vậy có thể dùng vật này gọi ta.”

Việc này do sư phụ sắp xếp, Tiểu Thiền cũng không dám nói lung tung. Lúc trước cho dù nàng không muốn, nhưng vì lệnh sư phụ khó cãi, lúc này phát hiện người kia là ca ca thì trong lòng lại nhộn nhạo vô cùng.

Tiểu Thiền đặt một chiếc lá nhỏ trông như lá khô đưa tới trước mặt Khương Chỉ Khanh, “Thổi nó là được.”

Thấy Khương Chỉ Khanh không hề có ý định cầm lấy, Tiểu Thiền nhẹ búng đầu ngón tay, chiếc lá liền rơi xuống ngay chỗ cách đầu ngón tay Khương Chỉ Khanh chừng một tấc, hắn chỉ hơi giơ tay lên là có thể bắt được.

Chờ làm xong hết rồi, Tiểu Thiền mới lạnh mặt rời đi, tựa hồ chẳng thèm để ý xem Khương Chỉ Khanh có cầm lấy hay không.

Nàng rời khỏi mật thất rồi liền trở lại điện Lưu Tiên phục mệnh, đem hết thảy những gì vừa xảy ra thuật lại một lần.

Thiệu Lưu Tiên đeo một chiếc mặt nạ, nửa mặt bên trái bị che đi, lộ ra nửa mặt bên phải. Bên nửa má trái dùng thuốc màu sặc sỡ vẽ kín, môi đỏ như vừa uống máu. Bên phải lại là mặt thật của bà ta, ánh mắt ấm áp, môi cũng đỏ hồng.

Đôi môi bà ta căng mọng.

Môi hơi nhếch lên, khiến bà ta trông chỉ như một thiếu nữ, hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ diễm lệ rực rỡ của bên trái.

Nghe Tiểu Thiền nói, Thiệu Lưu Tiên nhếch môi cười, “Hắn không nói chuyện với ngươi?”

“Hắn không để ý tới con.”

“Cũng không quan tâm đến ngươi sao.”

“Vậy hắn thích nữ nhân thế nào?” Nói tới câu này, giọng bà ta đột nhiên lạnh đi, mỗi chữ phun ra đều như có kiếm khí ra khỏi vỏ, phát ra những tiếng ong ong như kiếm phá hư không.

Thanh âm kia, tựa như xé rách cả không gian trước mặt. Kiếm khí rõ ràng không rơi xuống người nàng, lại như đâm vào tận sâu trong lòng nàng, làm trái tim Tiểu Thiền rét run.

“Con…” Nàng định nói mình không biết, trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt.

Hắn thích, Tô Lâm An.

Vì nàng ấy, mà hắn chấp nhận hy sinh chính mình.

Vẻ mặt Tiểu Thiền ngẩn ngơ một thoáng, nhưng nàng đã tỉnh táo lại ngay. Song, trong lòng nàng lại càng thấp thỏm bất an, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn sư phụ.

“À, ta biết rồi.” Thiệu Lưu Tiên gỡ chiếc mặt nạ xuống, bên dưới chiếc mặt nạ, gương mặt bà ta giống hệt như bên phải, nhìn không có chút sắc bén nào, tựa như một cô bé nhà bên. Chỉ có điều ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo, dù chỉ là một ánh mắt, đã ẩn chứa kiếm ý vô thượng.

Dùng ánh mắt để giết người, với bà ta mà nói là một chuyện rất dễ dàng.

“Hắn thích kiếm.” Có thể còn thích chủ nhân của cái phân thân kia, nhưng chẳng sao, bà ta có kiên nhẫn.

“Chỉ cần có thứ yêu thích là được rồi, Tiểu Thiền, ngươi nói, có đúng không?”

Tiểu Thiền cúi thấp đầu, bất chấp đáp một tiếng, “Vâng.”

“Ngươi đi xuống đi.” Phất tay để Tiểu Thiền đi ra rồi, Thiệu Lưu Tiên mới nhìn về phía chiếc lồng chim trên đầu giường.

“Một con linh thú như nó, không phải nên thích sâu sao? Vậy mà lại coi trọng Khương Chỉ Khanh!” Thiệu Lưu Tiên cười lên khanh khách, “Thật thú vị.”

Trong lồng chim là một con chim hoàng yến, lúc này, tròng mắt hoàng yến xám xịt vô hồn.

“Ta trước đây chưa từng tranh thắng ngươi.”

“Ngươi nói liệu ta có thể bị con nhóc này đào góc tường hay không nhỉ.” Đưa tay ra chộp một cái, Thiệu Lưu Tiên bắt con chim hoàng yến ra, nhổ từng cọng lông của nó, con hoàng yến đau đến mức run lên, nhưng lại không kêu một tiếng nào.

“Vậy chắc chắn là không rồi, ta không phải ta của ngày trước, mà nó cũng không phải là ngươi. Dù cho mặc quần áo đỏ tươi thì vẫn chỉ trông nhạt nhẽo vô vị, dáng người cũng phẳng đét, làm sao quyến rũ đàn ông cho được.” Nói tới đây, ánh mắt Thiệu Lưu Tiên toát ra sự độc ác. Nói Tiểu Thiền như vậy, bà ta thì có khác gì.

Chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, bà ta vẫn luôn có sự cố chấp của mình. Tuy rằng trong giới tu chân, dựa vào năng lực của bà ta, muốn thay đổi dáng người rất dễ, nhưng bà ta không muốn làm vậy.

Trong lòng bàn tay Thiệu Lưu Tiên xuất hiện một thanh kiếm, ánh kiếm vừa lóe lên, chim hoàng yến đã bị cạo trọc lông, như là bị lột sạch y phục, trông vô cùng xấu xí. Khi trước nó còn run lên bất an, dùng cánh che đi thân thể, nhưng giờ thì nó đã chết lặng, trừ việc run lên vì đau đớn theo phản xạ, còn những lúc khác nó không hề nhúc nhích.

Nguyên thần ẩn trong thân chim kia, mặc dù còn sống, nhưng đã sớm vỡ nát.

Thiệu Lưu Tiên thấy chẳng còn gì thú vị nữa, liền ném con chim lại về lồng sắt.

“Ngươi thích quyến rũ đàn ông, để hắn cam tâm tình nguyện nuôi ngươi, ta giết hắn, thỏa mãn ngươi, cho ngươi cả đời làm một con chim hoàng yến, ngươi đã thỏa mãn chưa?”

Thiệu Lưu Tiên giết tên đàn ông phụ bạc đã từ hôn bà ta.

Nhưng bà ta không giết người đàn bà kia. Bà ta móc lấy nguyên thần người đàn bà đó, cho vào thân xác một con chim, nhốt lại trong lồng, thoáng cái đã nhốt mấy vạn năm.

Bà ta giày vò ả, nhưng lại không để cho ả chết.

Ném con chim về lồng rồi, Thiệu Lưu Tiên liền chẳng thấy hào hứng gì nữa. Bà ta ra khỏi đại điện, tới trước một cọc gỗ, rút ra một thanh kiếm gỗ bình thường nhất, áp chế toàn bộ tu vi, bắt đầu luyện kiếm. Từng kiếm từng kiếm một chém xuống cọc gỗ, những tiếng lộc cộc và những vụn gỗ văng lên, làm ánh mắt bà ta thoáng trầm tĩnh lại.

Những năm này, trong lòng bà ta càng lúc càng không bình lặng.

Bà ta cho rằng mình có thể buông bỏ, lại không ngờ, đã qua nhiều năm như vậy, nhưng cái gai trong lòng vẫn cứ không ngừng đeo bám bà ta bằng đủ mọi hình dạng.

Thì ra vết thương chưa bao giờ từng khép lại, dù cho kẻ đàn ông phụ bạc kia đã chết, người đàn bà lăng loàn kia cũng đã điên rồi.

Tâm ma.

Rõ ràng mấy năm nay, bà ta làm bạn cùng kiếm, đêm lạnh cũng không cô độc.

Thực lực càng ngày càng mạnh, đã giết chết hết những kẻ đã từng vứt bỏ bà ta, cười nhạo bà ta, từ đó về sau một đường hân hoan, leo thẳng lên đỉnh mây, bễ nghễ chúng sinh.

Chuyện bà ta mãi vẫn không đột phá được Thiên Tiên tột cùng như đã bón thêm đất dung dưỡng cho cái gai trong lòng, để cái gai ấy trở thành lồng giam vây khốn lấy bà ta.

Ôi, tâm ma.

Chỉ có vung kiếm lên hết lần này tới lần khác, bà ta mới có thể ngăn chặn được tâm ma, ngăn chặn được bản ngã điên cuồng trong lòng mình.

Vậy nên, kẻ cùng yêu kiếm như Khương Chỉ Khanh, rốt cuộc sẽ đem đến được cho bà ta bao nhiêu bất ngờ thú vị đây? Đối với hắn, là kiếm quan trọng hơn, hay người đàn bà kia quan trọng hơn? Hắn phải mất bao lâu mới thay lòng đổi dạ?

Hừ, thật thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status