Ấn Công Đức

Chương 538 : Chương 538NÚI TIÊN ÂM



Núi Tiên Âm.

Cái tên núi Tiên Âm rất hay, cả ngọn núi đều là do kiếm tạo thành, vô số những mũi phi kiếm đâm thẳng lên trời, tạo thành một ngọn núi kiếm nguy nga, sắc bén. Ngọn núi do vô số phi kiếm tạo nên này tọa lạc trên một thanh kiếm khổng lồ màu đen, treo cao phía sau thành Họa.

Trường kiếm đen kịt, như một áng mây đen mãi mãi không thay đổi. Vốn phải là áp lực vạn phần, nhưng tua kiếm màu đỏ trên thân kiếm lại rủ xuống như sợi tơ, trải xuống tận tòa lầu cao trong thành Họa, làm nơi này trông như thơ như họa, tựa tiên cảnh trong mơ.

Những luồng gió núi phất qua những hướng khác nhau trên núi Tiên Âm, đều sẽ phát ra những tiếng kiếm ngân khác nhau, hoặc dịu dàng tựa tình nhân đang thủ thỉ, hoặc sắc nhọn như tiếng đao kiếm chạm vào nhau, khi gió thổi mạnh thì lại tựa tiếng chớp giật sấm rung, lại như cự long rít gào.

Đối với Thiệu Lưu Tiên chí tôn kiếm đạo, tiếng kiếm ngân cũng là nhạc tiên, nên núi Tiên Âm đã được đặt tên như vậy.

Đại cô nương trong lời người thành Họa là đồ đệ do Thiệu Lưu Tiên thu nhận vào ba năm trước.

Thiệu Lưu Tiên trước giờ cũng chỉ có một nữ đồ đệ đó, bà ta để mọi người gọi nàng là đại cô nương, tựa như nàng là con gái lớn của nhà Thiệu Lưu Tiên vậy. Không phải quan hệ thầy trò, mà là mẹ con, như vậy đủ nói rõ, đại cô nương này được Thiệu Lưu Tiên coi trọng thế nào.

Lúc này, đại cô nương đang đi chân chần trên những mũi kiếm trên núi.

Bởi nàng đã được kiếm trận công nhận, nên những mũi kiếm vô cùng sắc bén đó đều trở nên nghe lời, dịu dàng, chân trần của nàng dẫm trên mũi kiếm tựa như đang đi bộ trên bờ cát mềm. Những tia sáng lạnh băng lóe lên tựa cát vàng lấp lánh trên bãi biển, bị nước biển tẩm ướt, mềm mại, thỉnh thoảng còn vang lên những tiếng lạo xạo.

Kiếm khí mềm dịu như những làn gió nhẹ, thổi phất qua gò má nàng, làm rối tung những lọn tóc rơi hai bên mái đầu. Nàng nghỉ chân, khẽ vuốt gọn những lọn tóc mai ra sau tai, tư thế ưu nhã, khóe môi mỉm cười linh động, chỉ là trong đôi mắt đen láy, ý cười không hề chạm tới được.

“Ngươi xem, nhiều kiếm như vậy, đếm còn chẳng xuể.”

“Ngọc giản ghi chép kiếm thuật lợi hại đâu đâu cũng có thể thấy.”

“Nơi này tuyệt vời biết bao, trước đây chúng ta có tưởng tượng cũng chẳng nổi.”

“Tại sao phải chết nhỉ? Sống mới thấy được những gì ngươi thích chứ.”

“Không, ta biết, ngươi còn sống.” Nàng nhỏ giọng nỉ non, đứng yên tại chỗ đó chừng thời gian một nén hương, mới tiếp tục leo lên đỉnh núi Tiên Âm.

Một đường đi lên, lúc gần đến đỉnh núi, nàng bước theo bộ pháp mà sư phụ quy định, mũi chân dùng linh khí, đạp lên những thanh kiếm đặc thù.

Thân thể nàng nhẹ nhàng, bước chân linh hoạt, nơi mắt cá chân còn có một con bướm nho nhỏ không ngừng phất phơ theo nhịp bước của nàng, trông như đang vẫy cánh muốn bay.

Đợi đến khi bước xong theo bộ pháp, mấy thanh kiếm trước mặt mới tách ra hai bên, nhường đường cho nàng, con đường đi thông tới một mật thất trong núi Tiên Âm, cũng là một đạo trường luyện kiếm.

Tiếp tục đi một lúc nữa, nàng đã thấy một bãi đất trống hình tròn xuất hiện trước mắt. Một người đàn ông bị thương khắp người nằm ngã ở giữa khu đất trống, máu tươi chảy ra đầy đất.

Hắn bị kiếm khí gây thương tích. Sư phụ nói người này thích kiếm, nên, để mặc cho hắn ở đây lĩnh ngộ kiếm ý.

Ngày nào kiếm thuật của hắn có thể thắng được sư phụ khi đã áp chế tu vi xuống ngang bằng hắn, vậy sư phụ sẽ để hắn rời đi.

Mặt nàng không lộ biểu cảm gì, đáy mắt đầy vẻ trào phúng.

Trên đời này, không có bất cứ ai có kiếm thuật có thể thắng được sư phụ, trừ hắn.

Đại cô nương chậm rãi đi qua, đầu ngón chân đứng lại ngay trước biên giới chạm tới vũng máu, nàng nói: “Sư phụ bảo ta tới đưa thuốc cho ngươi.”

Thấy người trên đất vẫn không nhúc nhích, đại cô nương nhướng mày, kiếm khí trên núi Tiên Âm quá mạnh mẽ, mạnh đến mức nàng không dám thả thần thức ra ngoài, chỉ cần thả ra thì sẽ bị kiếm khí chém bị thương ngay. Bởi vậy lúc này, nàng cũng không thể dùng thần thức đến kiểm tra vết thương của hắn. Nàng thấy gọi mãi mà kẻ này không tỉnh, không khỏi mím môi nói một tiếng đắc tội, liền khom lưng nhẹ nhàng lật người hắn lại, đến khi lật được người rồi, tay nàng liền cứng đờ, cả người suýt ngã ngồi trên mặt đất.

“Ca!” Một tiếng la suýt nữa thốt ra khỏi miệng, nhưng nàng đã mím chặt môi nhịn xuống, phòng ngừa mình lại thốt ra bất cứ thanh âm nào. Nàng không thể để lộ bất cứ dị thường nào, mọi cử động của nàng đều nằm trong lòng bàn tay sư phụ…

Bàn tay run rẩy dần vững vàng, gương mặt Tiểu Thiền khôi phục như thường, nàng cau mày nhìn người đang ngã giữa đống máu, sau đó lạnh mặt nói: “Y phục đều dính chặt vào thịt rồi, ta còn phải làm sạch giúp ngươi trước đã.”

Ngón tay vừa chạm đến cánh tay Khương Chỉ Khanh thì đầu ngón tay của Tiểu Thiền bỗng rụt phắt lại như bị bỏng.

“Tốt nhất là ngươi tỉnh lại, tự mình làm đi.”

Đây là đạo lữ mà nửa năm sau sư phụ muốn thành thân.

Nàng không thể đụng vào thân thể hắn! Sư phụ chỉ bảo nàng tới đưa thuốc, nàng không thể tỏ ra quá mức quan tâm, miễn cho sư phụ hoài nghi.

Tiểu Thiền bây giờ đã không còn đơn thuần như thuở trước, nàng cũng có tâm cơ, biết cái gọi là lòng người, lại càng hiểu dục vọng muốn khống chế và chiếm hữu những người đàn ông này của sư phụ lớn đến thế nào.

Năm đó vị hôn phu của sư phụ là thanh mai trúc mã của người, nhưng gã lại coi trọng người đàn bà khác, từ hôn với sư phụ, đó là vết thương vĩnh viễn không lành được trong lòng sư phụ. Bởi vậy với những chuyện liên quan, bà ta cực kỳ để ý.

Nàng suýt đã để lộ kẽ hở. Tiểu Thiền hít thở thật sâu, đưa tay đặt trên trước trán Khương Chỉ Khanh, khi cách mi tâm hắn chừng một tấc thì dừng lại.

Linh khí trong lòng bàn tay tuôn ra, chui vào trong cơ thể Khương Chỉ Khanh.

Một lát sau, Khương Chỉ Khanh mơ màng chuyển tỉnh, ánh mắt hắn chậm rãi mở ra, lập tức thấy trước mặt có một thiếu nữ dáng người xinh đẹp ngồi xổm trước mặt, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy lạnh lẽo.

Ánh mắt mặc dù lạnh tanh nhưng trong con ngươi lại ẩn giấu một tình cảm mãnh liệt không thể che giấu được, thứ tình cảm đó nóng cháy như dung nham, làm cho người ta có cảm giác nóng rát.

Thứ cảm xúc đó chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay, Khương Chỉ Khanh trầm mặc nhìn nàng chằm chằm, nhưng không chủ động nói chuyện. Gương mặt nàng rất tươi tắn, còn phúng phính như trẻ con, nhưng rồi lại trang điểm rất đậm. Trên người mặc quần áo màu đỏ, lộ ra đầu vai trắng như tuyết, quần đỏ sát người, thắt đáy lưng ong, ngực cũng rất phẳng, cứ như một đứa nhỏ lén trộm mặc quần áo của người lớn vậy.

Muốn trở nên xinh đẹp động lòng người, nhưng căn bản lại không khống chế được sắc thái mỹ lệ như vậy.

Chẳng biết tại sao, hắn cứ cảm thấy trang điểm của người trước mặt, thậm chí dáng quần đỏ này, đều hết sức quen thuộc, cực giống Tô Lâm An.

Nghĩ đến Tô Lâm An, ánh mắt Khương Chỉ Khanh lập tức trầm xuống.

Phân thân của nàng đã chết.

Mà bản tôn, còn không biết ở nơi nào.

Nghĩ tới đây, Khương Chỉ Khanh nhắm mắt lại, hắn còn quá yếu ớt, phải cẩn thận dưỡng thương.

Thấy Khương Chỉ Khanh không tỏ vẻ gì cả, chỉ cụp mắt nằm im trên đất, Tiểu Thiền chỉ cảm thấy trái tim như bị người ta bóp nghẹt. Sao ca ca trông như không nhận ra nàng vậy? Khi nàng lên thượng giới, càng hiểu rõ phân thân và bản tôn hơn.

Trong lúc ca ca đang tu hành ở Vạn Tượng Tông, nguyên thần đã từng đến rất nhiều nơi, cũng đã nghe thấy rất nhiều lời triệu hoán thần bí. Khi đó, nguyên thần của ca ca đã có mối liên hệ chặt chẽ với một luồng khí tức không tên nào đó. Quan hệ của Tiểu Thiền với ca ca là nguyên thần nhận chủ, thần hồn nối liền, cho nên nàng có thể cảm nhận được lúc ấy nguyên thần của ca ca giống như còn kết nối với một thứ gì đó khác.

Nàng vẫn tin tưởng vững chắc rằng ca ca không chết.

Mà hôm nay nhìn thấy Khương Chỉ Khanh, rõ ràng tướng mạo khác biệt, nhưng Tiểu Thiền vẫn có thể ngửi thấy khí tức giống nhau của họ.



Đúng, không phải nhìn bằng mắt, không phải nhìn bằng thần thức, mà là ngửi. Nàng là linh thú, có thể nhớ kỹ mùi của hắn.

Đây là ca ca của nàng.

Dù cho dung mạo thay đổi, nàng vẫn có thể nhận ra được hắn, nhưng ca ca, lại không nhận ra nàng sao?

Ánh mắt của hắn nhìn nàng, như đang nhìn một người xa lạ vậy, hiểu được việc này, trái tim Tiểu Thiền như bị dao cắt. Nàng thật ra đã sớm biết được tâm ý của mình đối với ca ca, chỉ là nàng trước đây quá ngây thơ nên không biết, sau này biết rồi, hắn lại không có ở đây nữa. Giờ thì hắn đã ở đây, nàng lại không dám nói ra khỏi miệng.

Đủ mọi cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng, rối như tơ vò, khiến nàng gần như không thở nổi, suýt nữa đã ôm ca ca nức nở nghẹn ngào.

Nhưng nàng không thể làm như vậy.

Không thể!

Nàng có thể khống chế được biểu cảm trên mặt, tựa như Tô Lâm An, có thể biến sắc mặt bất cứ đâu bất cứ lúc nào.

Nàng có thể làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status