Ấn Công Đức

Chương 541 : Chương 541ĂN MÌ



Không thể dùng thần thức phán đoán cường độ thật sự của gió bão đúng là phiền phức.

Sau khi Tô Lâm An bị đứt tóc vẫn không chết tâm.

Nàng lại lén lút giơ ngón tay ra.

Nhục thân của nàng mạnh hơn tóc một chút, thử thò ngón tay vào xem sao, mức độ bị thương sẽ như thế nào. Dù sao thì với thể chất hiện giờ của nàng, bị chút ngoại thương thì khôi phục cũng cực kỳ nhanh. Tóc bị xoắn lấy còn có thể kéo cả người vào trong, còn đầu ngón tay thì, đứt là đứt, hơi đau tí thôi.

Đã từng trải qua sự đau đớn khi thể xác tan biến thành tro bụi, nguyên thần tan vỡ, những vết thương khác đều chẳng là gì, ít nhất trong lòng nàng cũng không hề có áp lực. Không bất ngờ không sợ hãi, cực kỳ bình tĩnh.

Nhưng vừa mới lén lút thò tay qua đã bị Mục Cẩm Vân nắm chặt lại.

“Đừng có trẻ con nữa.” Mục Cẩm Vân nắm chặt lấy đầu ngón tay trắng nõn của nàng, nhíu mày nói.

Tô Lâm An: “Ta không mà.” Nguyên thần của nàng không thể dùng, nguyên thần của Mục Cẩm Vân cũng đang yếu ớt, muốn dùng thần thức để kiểm tra là không thể nào, nhưng cũng chẳng thể manh động xông thẳng vào, lại càng không thể bỏ cuộc ở nơi đây.

Thăm dò một chút uy lực của gió bão mà bảo là giở trò trẻ con? Nếu như có thể, nàng còn muốn ném ấn Công Đức vào thử ấy, chỉ tiếc rằng không lôi nó ra ngoài được.

Mục Cẩm Vân cũng không nói nữa, chỉ bóp nhẹ đầu ngón tay nàng, sau đó nắm chặt lấy, bao bọc trong bàn tay của mình.

Ngay sau đó, linh khí quanh người bùng nổ, bao trùm lên hai người, cũng vào lúc này, vô vàn thanh kiếm nhỏ xoay vòng ngang thân, bao lấy hắn và Tô Lâm An vào giữa.

Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể Mục Cẩm Vân dường như đã hoà vào với gió bão kẽ nứt, tay trái hắn cầm kiếm, tay phải nắm lấy Tô Lâm An, chỉ trong nháy mắt đã xông vào gió bão kẽ nứt. Kiếm ảnh vạn năm cùng phóng ra, mạnh mẽ bổ ra một con đường.



Trấn Thanh Thủy.

Ma quân Phệ Hồn Tô Thừa Vận đang ngồi trên vai tượng đá, tay cầm một chiếc bát xì xụp húp mì. Bỗng ông ta đứng phắt dậy, ánh mắt âm trầm ngẩng đầu nhìn trời.

Động tác của ông ta hơi mạnh, khi đứng dậy còn đạp bay cái cốc để bên đùi xuống, đó là băng ẩm mà Trữ Tần làm, hương vị cực tuyệt. Uống cùng với mì cay đầy dầu mỡ là hợp nhất. Sắc mặt đang âm trầm cũng bởi cốc băng ẩm bị đổ mà lại càng u ám hơn, ánh mắt ông ta như ngọn đuốc nhìn chằm chằm lên trời, hai bàn tay siết chặt.

Sắc môi bình thường đã đỏ ửng của ông ta, giờ vừa ăn cay xong trông lại càng đỏ rực, tựa như vừa mới uống máu tươi, khiến cho sắc mặt ông lại càng trắng hơn.

“Kiếm khí.”

Ông ta cảm nhận được một kiếm khí mạnh mẽ đang nhanh chóng lại gần.

Những ngày tháng tốt đẹp này e là đã sắp hết.

Cúi đầu nhìn cái bát đang cầm trong tay, khóe miệng Tô Thừa Vận giật nhẹ, trong lòng có vài phần không nỡ. Ông ta dứt khoát thả lỏng tay, tiếp tục cầm đũa gắp mì, tốc độ ăn còn nhanh hơn lúc nãy.

Bưng bát lên, ngay cả nước mì cũng húp sạch, có tiếng sụt soạt phát ra từ cổ họng ông.

Ở cách đó không xa, trên quảng trường nhỏ ở trung tâm trấn Thanh Thủy còn treo một cái nồi lớn.

Trong nồi đang đun nước, bong bóng nổi lục bục.

Đó không phải là nước bình thường, là nước trong con suối linh của trấn Thanh Thủy, sau khi múc ra cho vào nồi, Tiểu Bạch còn đang ngâm trong đó.

Linh tuyền lại thêm canh xương đã hầm kỹ, nước lèo trắng đục, từ xa đã có thể ngửi thấy hương thơm. Ở bên nồi sắt còn có hai cái chậu, một chậu là dầu ớt đỏ tươi, là loại ớt đỏ mà người trấn Thanh Thủy tự mình trồng. Trữ Tần dùng dầu sôi tưới qua một lượt, lại cho thêm vào rất nhiều thứ vừa sặc mũi lại vừa khó ngửi đến nỗi hắn cho rằng có thể làm thuốc độc, chẳng ngờ sau khi làm xong lại cực kỳ thơm, ai ai cũng thích, đến ngay cả hắn, vốn ban đầu ghét giờ cũng thấy thơm.

Chậu còn lại là thịt heo nhà nuôi. Thịt được rán vàng ươm, giòn rụm ngon lành, cho vào ăn cùng mì, đúng thật là dư vị vô cùng.

Hôm nay là ngày sinh nhật Củ cải đại tiên trong lòng tu sĩ trấn Thanh Thủy, lại được họ coi làm ngày tế tiên. Nghe nói vào đúng ngày này, Củ cải đại tiên từ trời cao giáng xuống, chỉ vài quyền đã đánh cho kẻ địch chạy té khói, bảo vệ trấn Thanh Thủy.

Người khác thờ phụng đại tiên, tế phẩm thường là linh quả tiên quả thượng đẳng, các loại linh vậy quý báu, hoặc là đồng nam đồng nữ, thiếu niên tuấn tú tư chất bất phàm. Còn bọn họ thì…

Bọn họ bày trước tranh chân dung Củ cải đại tiên mấy chiếc màn thấu chay to đùng, sau đó thì tự nấu mì ăn. Nói theo cách của họ, những thứ ngon đợi bao giờ đại tiên về làm cho người là được, bày vẽ làm cái gì chứ.

“Vậy sao phải bày?”

“Theo như ta nhớ thì hình như những nơi khác cũng đều bày cả, nếu không bày thì không hay cho lắm…”

Thân làm ông nội của Tô Lâm An, Tô Thừa Vận có vinh hạnh được là người đầu tiên ăn mì trong nồi, cho nên, đừng lãng phí thì hơn, mì này không chỉ cay ngon khoái khẩu, mà bên trong, còn có niệm lực nữa đấy!

Rõ ràng thờ cúng đơn giản như vậy, nom cũng chẳng có mấy thật tâm, thế nhưng mì mà họ làm ra còn có cả niệm lực, không hề ít hơn những niệm châu kia, đúng là khiến cho ông phải kinh ngạc. Nơi đây chính là thế ngoại đào viên, quả đúng là khiến người ta đi vào mà chỉ muốn quên lối về.

Nhanh chóng đổ mì vào miệng, Tô Thừa Vận lại nhìn lên trời, cái bát trong tay bị hắc khí tản ra từ lòng bàn tay ông ta ăn mòn sạch, bát sứ trắng nõn dần dần biến thành màu đen, giống như tờ giấy trắng bị lửa đốt, bắt đầu đen sì từ một góc rồi lan ra chung quanh, cuối cùng hủy diệt cả một vùng màu trắng sạch sẽ.

Chỉ là khi ông ta nhón nhẹ mũi chân, sắp bay vọt lên cao, Tô Thừa Vận kinh ngạc nhíu mày, sau đó cơ thể bỗng thả lỏng, cứ như đã bị mất đi tất cả sức mạnh. Cơ thể vốn căng chặt bỗng nhiên mềm nhũn, ngồi bịch về chỗ cũ, còn nhấc hai chân lên, nhàn nhã rung đùi.

Ánh mắt ông ta cũng mê mang thêm mấy phần, mất đi sự âm trầm, sắc bén lúc trước, như mặt trời ló rạng khỏi lớp sương mù, tỏa ra ánh sáng phá tan sự tối tăm, khiến đôi mắt ông rực rỡ chói loà.

Kiếm khí kia, không phải là từ Thiệu Lưu Tiên. Nếu đã vậy thì chẳng có gì phải sợ.

Ăn uống vẫn quan trọng hơn.

Tô Thừa Vận quát xuống dưới: “Trữ Tần, băng ẩm của ta rơi rồi.”

Trữ Tần đang nấu mì, khi nấu mì chẳng khác nào làm phép, từng sợi mì bay múa giữa không trung, bị gió cắt thành từng sợi mảnh, có thể xuyên qua được cả lỗ kim.

Ông ta lại gào lên: “Băng ẩm của ông đây bị rơi rồi.”

Trữ Huy hiểu rõ tính tình của Tô Thừa Vận, ông mắng thì mắng vậy, nhưng lại rất ít khi động thủ, bởi bậy giờ cũng dám vuốt râu hùm, “Rơi thì thôi. Cái thứ chua chua ngọt chọt ấy, lại còn thêm ống hút ẻo lả kia nữa, chẳng phải người không thích uống hay sao.”

“Khốn kiếp!” Tô Thừa Vận lười đôi co với thằng nhóc ngồi dưới, chỉ quát lên: “Đưa thêm một bình đây!”

Trữ Huy tuy rằng dám đấu võ miệng với ông ta, nhưng dù sao thì cũng không dám làm trái ý ông, vẫn cầm một bình băng ẩm tới, đang định đưa qua thì thấy mì chín rồi, bèn hỏi thêm một câu, “Có ăn mì thọ nữa không?” Kết quả Tô Thừa Vận còn chưa trả lời, người ở dưới đã nhốn nháo ríu rít.

“Ta còn chưa được ăn đây này!”

“Ông ấy đã ăn ba bát rồi!”

“Đợi thêm nữa thì không đủ phần đâu.”

“Đừng cho ông ta ăn!”

Tô Thừa Vận: “…”

Chắc chắn là tính nết ông đây quá hiền lành rồi, lũ kiến hôi này vậy mà lại không hề sợ ông? Ông ta chỉ muốn ăn bát mì mà họ cũng dám từ chối ư?

Tô Thừa Vận lạnh lùng lườm xuống dưới, vốn định tản ra chút khí tức bá vương, kết quả nhận ra đám người kia căn bản chẳng ai thèm để ý tới mình, tất cả đều vây quanh nồi. Ông ta sững lại một chốc, sau đó đưa tay vuốt ve mặt mình…

Ông ta đang cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status