Ấn Công Đức

Chương 542 : Chương 542LÀM NŨNG



Tô Thừa Vận còn chưa ý thức được rằng mình đang cười. Bởi vì mỉm cười nên cơ thịt trên mặt ông ta ụ lại thành một đống, đã hơi cứng đờ. Điều này chứng tỏ ông ta đã mỉm cười khá lâu.

Ông ta thoáng ngẫm nghĩ, dùng tay chộp một cái, bưng cả cái nồi lên. Đám đông đang đứng vây quanh chỉ có thể trơ mắt nhìn cả một nồi mì bay lên bả vai của bức tượng đặt ngoài trấn Thanh Thủy, có muốn ngăn cũng chẳng nồi!

“Quá quắt lắm rồi nha!”

“Đúng là cái đồ ăn mảnh!”

Cả lũ trẻ con đang nhìn cái nồi bự thèm thuồng cũng phải òa khóc.

Thế nhưng Tô Thừa Vận lại cảm thấy tiếng khóc của lũ trẻ này rất đưa cơm, còn cố tình húp mì xì xụp, dùng cả diệu pháp truyền âm.

Tô Thừa Vận: “Sảng khoái!”

Ông ta cũng không thèm dùng đũa nữa, thi triển pháp thuật, mì đã tự động bay vào miệng, đúng là quá ngon.

Tô Lâm An vừa đi vào Vũ Thương đã nhìn thấy ngay cảnh này.

Một người đứng trên bả vai của bức tượng, đầu sắp vục cả vào miệng chiếc nồi to đùng. Người dân trấn Thanh Thủy thì đều ngẩng đầu nhìn người đó, mấy đứa trẻ con thì oa oa khóc, nước mắt rơi như mưa, mũi còn xì ra bong bóng. Trong những tiếng khóc rưng rức đó, đều để lộ ra một ý, “Hu hu, mì, mì.”

Một lát sau, cái người đó ăn một mình hết cả nồi mì bự rồi ngẩng đầu lên. Sau khi nhìn thấy nàng, người đó giật nảy người, sau đó hô lên: “An An, con về rồi, mau tới ăn mì nào!”

Tô Lâm An: “…”

Pho tượng, là ông nội của nàng, Tô Thừa Vận.

Còn người đang đứng trên vai bức tượng gọi nàng tới ăn mì, thì lại có vẻ ngoài là thời trẻ của ông nội nàng.

Khi người đó nhìn nàng, vẻ mặt trông vui mừng như điên.

Rõ ràng biết sự khác nhau giữa bản tôn và phân thân, biết rằng người ở trước mắt này, không phải là ông nội thương nàng đến tận xương tủy Tô Thừa Vận, mắt của Tô Lâm An vẫn rơm rớm.

Nàng cảm thấy có chút bối rối, tựa như đã nhìn thấy một người khác qua người đàn ông có gương mặt tái nhợt vô cùng trẻ trung kia. Người đó đã từng đưa tất cả châu báu của thế gian này ra trước mặt nàng, cho nàng lựa chọn tùy ý, người đó đã từng dùng bàn tay to lớn khẽ xoa đầu nàng gọi nàng là cháu gái ngoan.

“Ma quân Phệ Hồn, Tô Tiễn.” Giọng nói lạnh lùng của Mục Cẩm Vân kéo nàng ra khỏi hồi ức khi ở tổng đàn Ma giáo trên núi Phượng Tê, quay trở lại với hiện thực.

Cả người ông ta tràn đầy mùi máu tanh và sát khí, ngay cả hương thơm từ nồi mì kia cũng chẳng thể che lấp. Trong cái bóng dưới chân ông ta đầy những oan hồn quanh quẩn, Ma quân Phệ Hồn nuốt trọn nguyên thần không phải là hư danh.

Vậy hiện giờ ông ta đang làm sao đây? Ý thức của phân thân đã chiếm lấy bản tôn rồi sao?

Lúc này, ánh mắt của Tô Tiễn đã lướt sang Mục Cẩm Vân, nói một cách chính xác, mục tiêu là bàn tay đang ôm lấy Tô Lâm An của Mục Cẩm Vân.

Ông ta cũng không thèm ăn mì nữa, mặt đen như đít nồi, một tay chắp sau lưng trông cực kỳ trầm ổn. Tiếp đó, ông ta bước một chân ra, không cần dùng bất cứ ngoại vật nào, cứ vậy mà giẫm giữa không trung, vậy mà mũi chân lại như giẫm trên đất bằng, còn phát ra một tiếng uỳnh vang dội.

Cứ như ông ta không phải đang bước đi giữa không trung, mà là trên những bậc thang làm từ đá, mỗi một bước đi qua là bậc thang dưới chân lại bị vỡ vụn hoàn toàn, khiến cho trời long đất lở.

Khoa Đẩu Hỏa: “Ầy, ông nội ngươi còn làm trò màu hơn cả ngươi.”

“Lên đài còn tự kèm theo hiệu ứng âm thanh ánh sáng, ngươi học từ ông nội ngươi hả?” Lúc nào cũng tạo gió nhẹ thổi bay mái tóc, sau đó còn cố tình làm bộ chỉnh lại tóc mai, trên đầu là ánh trăng mông lung, hoặc là tay cầm đèn, rải hoa mọi chỗ.

“Ta đi tìm Tiểu Bạch đây!” Sau khi móc mỉa xong, Khoa Đẩu Hỏa bay vèo tới quảng trường, mà lúc này, Ma quân Phệ Hồn đã móc ra một ám khí, ném thẳng về phía mặt của Mục Cẩm Vân.

Vừa ném vừa quát: “Thằng nhóc khốn kiếp kia ở đâu ra vậy, dám nắm tay của An An nhà chúng ta!” Trước đó là Khương Chỉ Khanh, giờ lại lòi đâu ra một tên nữa, mà thằng nhóc này vừa nhìn qua đã thấy không ổn, tóm lại là không phải hạng tốt lành gì!

Tô Lâm An: “…”

Ám khí mà Ma quân Phệ Hồn cầm trong tay, lại là???

Một cái bót đi giày(*)!!!

(*) Chú thích: 鞋拔子 Bót đi giày: Dụng cụ để đi giày.

Động tác của Ma quân Phệ Hồn mạnh mẽ như hổ, hoàn toàn nắm bắt được chân truyền của bà Vương bán rau. Tu vi của ông ta lại cao hơn Mục Cẩm Vân, Mục Cẩm Vân tuy rằng né kịp, nhưng vẫn bị đập trúng mặt. Đối với Mục Cẩm Vân, cho dù là hiện giờ hắn giả bộ thật hay là nguyên thần thật sự có vấn đề đi chăng nữa, thì bị đánh vào mặt là không thể nhịn được.

Rút ngay kiếm ra nghênh chiến!

“Ồ, ngươi còn dám né sao?” Vốn chỉ là định dùng bót giày dạy dỗ con lợn hoang dám củng mất cây cải trắng xinh xắn mọng nước nhà mình một phen, giờ Ma quân Phệ Hồn cũng nổi giận thật sự. Cái bóng dưới chân ông ta vọt lên khỏi mặt đất, móng quỷ dữ dằn tóm lấy đầu Mục Cẩm Vân, “Còn dám phản kháng nữa thì ta sẽ kéo ngươi vào quỷ vực U Diêm, khiến nguyên thần của ngươi bị thiêu đốt ngày đêm, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Quỷ vực U Diêm, tất nhiên chính là một trong những đạo pháp lãnh vực của Ma quân Phệ Hồn, uy lực lớn mạnh, khiến cho vô số người kinh hồn táng đảm.

Nàng nghiêng người về trước, có hơi do dự gọi một tiếng, “Ông nội?”

Sau đó bót đi giày trong tay Ma quân Phệ Hồn bỗng chuyển hướng, vỗ bộp một cái vào trán của Tô Lâm An. Giơ thật cao, đánh thật khẽ.

“Con nhóc vô tâm, ông nội là để gọi như vậy đó hả?” Ngữ khí còn chẳng chắc chắn, ngươi do dự cái gì?

Ông phẫn nộ quát, “Đến ngay cả ông nội mà cũng không nhận ra sao?”

Sau khi gào xong, hừ một tiếng, ông ta quay đầu đi không nhìn Tô Lâm An nữa, đến ngay cả Mục Cẩm Vân cũng lười đánh, cứ như một đứa trẻ đang dỗi hờn, tức đến nỗi đầu vai cũng khẽ run lên.

Động tác quay lưng vào mặt người khác rồi run ray hai vai chỉ biểu đạt một ý nghĩa duy nhất.

Ma quân Phệ Hồn, “Ta không vui, cần cháu gái ngoan dỗ dành.”

Tô Lâm An tiến lên một bước.

Mục Cẩm Vân vẫn kéo lấy tay nàng, mày nhíu chặt. Người này không bình thường, đây không phải phân thân, mà là bản tôn. Tuy rằng phân thân và bản tôn rất khó để phân biệt, nhưng Mục Cẩm Vân chính là một phân thân, thực lực đã đạt đến cảnh giới Thiên Tiên, dù gì cũng được coi là đồng cấp, lại thêm việc đối phương bị thương rất nặng cũng không cố ý che giấu, khí tức toát ra đã nói rõ lên tất cả.

Rõ ràng là bản tôn, nhưng biểu hiện ra lại là ý thức của phân thân, sao có thể khiến người ta không đề phòng cho được.

Nàng vỗ lên mu bàn tay hắn để trấn an, sau đó rút tay ra, tiến lên một bước, vỗ nhẹ lên vai phải Ma quân Phệ Hồn, sau đó, cười híp mắt nhảy sang phía bên trái của ông.

Khi nàng không thi triển bất cứ bộ pháp nào, mũi chân vừa khẽ chạm đất, Ma quân Phệ Hồn đã quay mặt qua phía trái, làm bộ giận giữ quát: “Lớn thế rồi còn chơi trò trẻ con nữa?”

Rõ ràng dung mạo cực kỳ trẻ, khác xa với ông nội trong ký ức, nhưng mắt Tô Lâm An vẫn rơm rớm, nụ cười đã có hơi miễn cưỡng.

“Đã lâu không gặp.” Nàng nghĩ vậy trong lòng, mắt lại càng cay xè.

Cho dù có là Tô Thừa Vận hay Tô Tiễn, hai cái tên này đều khắc sâu trong ký ức của nàng, lớn lên cùng nàng.

Nào ngờ Ma quân Phệ Hồn đột ngột thay đổi sắc mặt, vừa rồi là giả bộ giận giữ, giờ là giận thật, “Bĩu môi làm cái gì! Phải chịu uất ức rồi hả? Ai bắt nạt con?” Nói rồi ông bỗng quay sang nhìn Mục Cẩm Vân, “Có phải là thứ khốn kiếp kia không!”

Nói đoạn, thân hình ông đã nhảy dựng lên nhanh như chớp, ông thò tay ra như móc câu, nhấc Mục Cẩm Vân lên giữa trời.

Chỉ là khi ông nhấc hắn lên, Ma quân Phệ Hồn nhận ra người ở trong tay lại chỉ là một ảo ảnh. Rõ ràng khoảnh khắc ông bắt lấy là nhục thân thật sự, nhưng khi nhấc lên thì lại nhận ra mình đã túm vào khoảng không, thằng nhãi này, Thiên Tiên sơ kỳ mà lại có thủ đoạn mê hoặc ngũ giác của ông?

Tuy rằng vừa rồi ông mới chỉ dùng hai phần thực lực, nguyên thần bị thương nặng nên cũng không phát huy được sức mạnh vốn có, nhưng bị một thằng nhãi Thiên Tiên sơ kỳ lừa gạt đúng thật là khiến Ma quân Phệ Hồn hơi kinh ngạc.

Ông vồ vào khoảng không, lập tức lại tức giận quát, “Ông đây dạy dỗ ngươi, ngươi còn dám né?”

Tô Lâm An ở sau lưng ông cất lời, “Ông ơi, hắn không bắt nạt con.”

“Không ai bắt nạt con cả, chỉ là vì con nhớ ông thôi.” Một bàn tay mềm mại nắm chặt lấy ống tay áo ông.

Ma quân Phệ Hồn sững lại, cả người như quả bóng bị xì hơi, cả bụng lửa giận tan biến ngay tức khắc.

Ông quay đầu đã thấy An An mắt đỏ bừng đứng ở đó, uất ức như một con thỏ mắt đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status