Ấn Công Đức

Chương 543 : Chương 543ĐỊA VỊ



Trái tim Ma quân Phệ Hồn thoáng run rẩy, một vài cảm xúc không rõ thoáng qua khiến mặt ông khẽ cau lại, sau đó, nét cứng đờ trên gương mặt dần biến mất, thay vào đó là một nụ cười nhạt.

Nhắc đến thỏ, Ma quân Phệ Hồn nhớ ra, trên ngọn núi phía sau trấn Thanh Thủy còn có con thỏ mập, bởi vậy ông nói: “Về là được rồi.”

Nói xong lại tỏ ra không có việc gì vuốt bộ râu vốn không hề tồn tại, “Đợi lát nữa bảo Trữ Tần giết thỏ hầm thịt ăn, làm tiệc tẩy trần cho con.”

Ba người ở bên này chào hỏi xong xuôi, những người ngóng nhìn ở phía xa mới dám tới gần nói chuyện, Ma quân Phệ Hồn gọi Trữ Tần, “Đã nghe thấy chưa, muốn ăn thịt thỏ, cay!”

Trữ Tần vừa gọi một tiếng đại sư tỷ xong, mặt đã xoắn xuýt, “Trấn Thanh Thủy không có nhà nào nuôi thỏ mà.” Chó, gà, vịt, cá, lợn thì nuôi không ít. Cả một trấn ai nấy đều tu tiên, đã thoát khỏi phàm trần, vậy mà vẫn còn nuôi không ít gia súc gia cầm.

Người ta nuôi linh thú tăng cường thực lực bản thân.

Bọn họ nuôi gia súc gia cầm, nhưng chỉ vì một mục đích duy nhất, ăn.

Đừng nói trên trấn chẳng ai nuôi thỏ, sau núi cũng không có, đến thỏ hoang cũng không, lẽ nào hắn phải biến ra thỏ hay sao.

Trữ Tần dùng tay chỉ vào đầu mình, ý bảo đại sư tỷ, có phải não Ma quân Phệ Hồn bị làm sao không.

Tô Lâm An thầm nói: “Ngươi không cần ám chỉ ta cũng nhìn ra được.”

Chỉ là rốt cuộc thật hay giả, hoặc nguyên thần bị thương nặng đến mức nào, lúc này vẫn chưa phán đoán ra được.

“Trên núi có cái con mập mập đó thôi?” Như thể không chú ý tới động tác nhỏ của Trữ Tần, Ma quân Phệ Hồn hỏi lại.

Trữ Tần nghĩ mãi vẫn không ra, ông quyết đoán ra tay.

Chỉ nháy mắt, Tô Thỏ trốn trên đỉnh núi đã rơi vào tay ông.

Dạo gần đây Tô Thỏ không hề xuống dưới trấn vì nó cực kỳ sợ chết, lại càng sợ Ma quân Phệ Hồn sáng nắng chiều mưa này. Tuy rằng mấy hôm nay ông ta không lên cơn, nhưng Tô Thỏ vẫn cảm thấy bất an, cho nên quyết định giảm bớt tiếp xúc thì hơn.

Lại thêm lúc trước chiến đấu, nó cũng trốn đi không ra giúp đỡ, chắc chắn là không dám ra ngoài để bị ăn mắng.

Tô Lâm An về là chuyện tốt, nhưng dù là vậy, Tô Thỏ vẫn không dám lộ mặt.

Cũng chẳng biết đám Tô Lâm An có đánh lại được Ma quân Phệ Hồn hay không, nếu như không đánh được, nó cũng không muốn ra mặt đâu.

Nào ngờ Ma quân Phệ Hồn đã phát hiện ra nó từ lâu, còn lôi nó ra khỏi cái hang trên đỉnh núi! Chẳng trách mấy ngày nay nó cứ cảm thấy có một ánh mắt âm u, lạnh lùng nhìn mình trừng trừng. Hóa ra nó tưởng rằng mình đã trốn rất kỹ, nhưng chẳng ngờ, nó đã bị Ma quân Phệ Hồn để ý tới từ lâu rồi.

“Chủ nhân, cứu ta!” Tô Thỏ hô chớp chớp mắt nhìn Tô Lâm An.

Tô Lâm An: “…”

Nàng nhìn Tô Thỏ bị ông nội tóm trong tay vẫn đang liều mạng giãy giụa, khóe miệng không khỏi giật nhẹ, bèn nói: “Ông, con thỏ này già lắm rồi, thịt không mềm đâu, trong sông có rất nhiều cá, ăn ngon hơn đó.”

Ma quân Phệ Hồn nhìn Tô Lâm An một cái, rồi cúi đầu ngắm nghía con thỏ trong tay.

Cái nơi bé tẹo này chỉ có đúng một con thỏ, cho nên ông mới không bảo Trữ Tần nướng nó ăn luôn, định chờ An An về rồi hai ông cháu cùng ăn. Dù sao cũng có con thỏ cái nào ở đây đâu mà để con này lại để để thỏ con, ăn là hết luôn, đương nhiên phải chờ An An về rồi.

Vậy mà giờ cháu gái lại không đồng ý. Có trời mới biết, ông đã nhớ mong món ngon này bao lâu rồi.

Không cho thì thôi, còn lý do lý trấu, đúng là quá đáng!

Ma quân Phệ Hồn làm bộ đường hoàng nói: “Gà mái già hầm canh mới gọi là ngon.” Ông lại chỉ về phía Trữ Tần, “Hắn nói vậy.”

“An An, cháu đừng có tưởng là ông không biết. Hừ!”

Tuy rằng trước kia đúng là không hiểu gì thật, tu sĩ ích cốc có ai mà ngày nào cũng ăn chứ, nhưng ông nội tư chất tốt, không hiểu thì học thôi.

“Con nói xem, con thỏ này quan trọng hơn, hay là ông nội quan trọng hơn?” Vẻ mặt ông trông rất nghiêm túc, uy thế trên người cũng lặng lẽ giải phóng ra, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Lâm An, có vẻ ông đã quyết tâm phải phân cao thấp với con thỏ này.

Tô Lâm An: “…”

Đây đúng thật là ông nội rồi.

“Tất nhiên ông nội quan trọng rồi.” Tô Lâm An tuyệt không do dự đáp ngay, nàng tự nhiên mà khoác lấy tay Ma quân Phệ Hồn, còn khẽ lắc nhẹ, “Ông nội à, con thỏ này là linh thú trước kia của con.”

“Trước khi sống lại.” Nàng híp mắt, “Khi đó bị người truy sát, may mà có nó giúp đỡ.”

Trên thực tế, Tô Thỏ chẳng giúp được nàng chuyện gì, chỉ có điều nó đúng thật là bạn cũ ngàn năm trước của nàng. Nhìn thấy Tô Thỏ, nàng nhớ ngay đến thú Phiên Vân - Vân Đàn, nó đã hy sinh chính mình, bảo vệ châu Vân Lai.

Đó là quá khứ của ngàn năm trước, là dấu vết chứng minh nàng đã từng tồn tại trên thế gian. Giờ để mặc ông nội cứ vậy mà giết nó làm thịt, đúng là cũng hơi khó nói.

Ma quân Phệ Hồn cười hề hề nhìn Tô Lâm An khoác tay mình, còn khẽ vỗ về hai cái. Động tác này khiến cho Mục Cẩm Vân đứng bên ánh mắt rét lạnh, sắc nhọn như đao. Ma quân Phệ Hồn thần thức lớn mạnh, động tác nhỏ này sao có thể giấu được ông, bởi vậy ông quay phắt đầu qua, thoáng suy tư rồi nói: “An An.”

“Giả dụ như có một ngày ông và nó cùng bị trúng độc, chỉ còn đúng một viên thuốc giải, con sẽ chọn cứu ai trước?”

Bốn bề bỗng tĩnh lặng, tựa như có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi, đến ngay cả tiếng khóc của lũ trẻ cũng chẳng hiểu vì sao mà biến mất.

Hai nam nhân nhìn chằm chằm vào nhau, ánh mắt hai bên chạm vào nhau một cái, lập tức tựa như có tia chớp xẹt qua nổ đì đùng.

Tô Lâm An: “…” Cái vấn đề thiểu năng này, được chủ nhân của một giới hỏi ra, thật sự ổn sao?

Vả lại, Mục Cẩm Vân, ngươi liếc trộm ta là ý gì, lẽ nào ngươi cũng muốn điên cùng ông sao, muốn biết đáp án?

Tô Lâm An ho khẽ một tiếng.

Hai nam nhân cùng liếc trộm nàng rồi lại cùng quay đầu lại, mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.

Ma quân Phệ Hồn còn nắm chặt lấy bót đi giày trong tay mình.

Tô Lâm An cười gượng, “Con sẽ không để tình huống như vậy xảy ra.”

“Ông à, con có thể giải độc rồi. Trên người con cũng không phải chỉ có một viên thuốc giải mà.” Còn về Mục Cẩm Vân, hắn biết chân thân hiện giờ của mình là Yên La bạch ngọc, bách độc bất xâm.

Đáp án này nào có thể khiến Ma quân Phệ Hồn vừa lòng được, ông hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Vậy ta và hắn cùng tẩu hỏa nhập ma, nguyên thần sụp đổ, con chỉ có một đóa hoa Vận Thần, con cho ai!”

Hiện giờ, nguyên thần của cả hai đúng là đều bị thương, vấn đề này đúng là hơi nhói lòng.

“Chỉ dùng hoa Vận Thần không có tác dụng tốt như luyện chế thành đan dược.” Tô Lâm An cứng cổ nói: “Với trình độ luyện đan hiện giờ của con, luyện một lò chắc chắn ra được nhiều viên, ông cứ yên tâm.”

“Con con con…” Ma quân Phệ Hồn tức đến mức run rẩy cả ngón tay, còn đang định nói tiếp, chợt nghe thấy Trữ Tần ở bên cạnh nói: “Đại sư tỷ có khát không, uống chút gì nhé?”

Một bình băng ẩm được đưa tới, Tô Lâm An lập tức nhận lấy, cảm kích chớp mắt với Trữ Tần, nàng còn nói: “Thơm quá, mấy năm nay có làm ra món gì mới không, mang cho ta nếm thử trước nào.”

Lúc này, uy áp quanh thân Ma quân Phệ Hồn mới hoàn toàn tán biến sạch.

Âm thanh trên trấn Thanh Thủy lại vang lên, Tô Lâm An còn nghe thấy lũ trẻ con đang tố cáo, “Củ cải đại tiên, ông nội ăn hết mì rồi, hức hức.”

Trên gương mặt tái nhợt của Ma quân Phệ Hồn cuối cùng cũng có chút ửng đỏ, ông vứt Tô Thỏ xuống đất, nói: “Nếu như con đã không thích, vậy thì không ăn thỏ nữa.”

Sau đó ông liếc xéo Trữ Tần một cái, “Trên núi kia chẳng phải còn có một con chim mập hay sao, mang tới hầm canh đi, chắc chắn là tươi ngon hơn gà mái già.”

Ông nắm lấy cổ tay Tô Lâm An, “Ngươi nhìn An An nhà ta đi, gầy đến mức này rồi cơ mà.”

Trữ Tần Trữ Huy: “…”

Ngài là đang trợn mắt nói mò hả?

Đại sư tỷ nom có vẻ đã cao hơn trước nhiều, đứng sóng vai mới Mục Cẩm Vân cũng không thấp hơn hắn là mấy, phải biết rằng, đại sư tỷ trước kia lùn chỉ có một mẩu thôi.

“À đúng rồi, chim!” Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh sợ trong mắt đối phương.

Con chim mập mà Ma quân nói, lẽ nào là Xích Ngân Tiêu đang bế quan tu hành!

Gia à, khẩu vị của ngài cũng kén quá đó, cả trấn Thanh Thủy chẳng có mấy con linh thú, đều bị ngài nhắm kỹ cả rồi, đến ngay cả con chim đang bế quan cũng không tha nữa.

“Xích Ngân Tiêu.” Khóe miệng Trữ Tần giật nhẹ, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Đúng rồi, hình như con chim đó chính là Xích Ngân Tiêu.” Ma quân Phệ Hồn gật đầu, “Nó lớn quá, một nồi không hầm hết được mất.” Khi nói đến đây đã sắp chảy nước miếng đến nơi rồi.

Tô Lâm An chỉ có thể nói: “Xích Ngân Tiêu, cũng là…”

Còn chưa nói xong đã bị Ma quân Phệ Hồn thô lỗ cắt lời, “Thỏ không được, thằng nhóc này không được, đến chim cũng không được.”

“Địa vị của ông nội trong lòng con kém đến vậy sao?” Ông tức đến mức run rẩy cả người, sau đó bèn phất tay áo, bay lên trên vai phải của bức tượng rồi ngồi đấy ăn vạ luôn. Cuối cùng, vẫn là Tô Lâm An tự tay làm một bát canh cá mới có thể dỗ dành được ông.

Sau khi uống xong canh cá, chẳng bao lâu sau Ma quân Phệ Hồn đã ngủ thiếp đi, nguyên thần của ông bất ổn, bởi vậy ngủ rất say.

Tô Lâm An thắp hương an thần, còn về những thứ trị liệu khác, ví dụ như linh dịch của nàng thì tạm thời nàng còn không dám lấy ra.

Ý thức của phân thân chiếm lấy bản tôn mới là ông nội của nàng, nếu như nguyên thần khôi phục, ý thức của bản tôn sẽ làm chủ, chắc chắn cũng sẽ phá hủy ý thức phân thân, tới khi đó…

Nàng không dám nghĩ sâu hơn.

Nhưng hiện giờ bản tôn và phân thân của ông, nguyên thần đã là một, không giống với tình huống của Mục Cẩm Vân và Khương Chỉ Khanh, người ngoài căn bản không thể can dự vào.

Nàng, chỉ có thể đợi mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status