Ấn Công Đức

Chương 575 : Chương 575ĐẠI NẠN



Chương 575ĐẠI NẠN

Sau khi Mục Cẩm Vân và hai người bạn nhỏ của hắn cắn xé nguyên thần lớn mạnh của Lăng Nguyệt xong thì đều chìm vào giấc ngủ.

Tô Lâm An lấy một ít nguyên liệu ra từ trong Vũ Thương rồi lại lựa qua lựa lại trong bụng thú Phệ Căn, tìm ra một vài thứ có thể dùng được để bố trí một trận pháp kết giới xung quanh ô xương.

Cây ô xương này có liên hệ thần hồn với Ma quân Phệ Hồn. Rốt cuộc nàng cũng không thể giết sạch sinh linh của Ma giới, thế nên cũng không thể hủy diệt triệt để cái ô xương này mà chỉ có thể dùng trận pháp để vây nó lại, cố định trên chiếc linh thuyền sứt mẻ này. Mà giương ô trong bụng thú Phệ Căn thì còn có thể che chắn được chất dịch ăn mòn kia.

Những ngày tiếp theo, Tô Lâm An vừa dưỡng thương, vừa chỉ bảo tu sĩ của trấn Thanh Thủy tu hành. Nàng dựng lên một học đường ở vị trí của quán trà cũ ngoài cổng trấn Thanh Thủy. Từ lúc bắt đầu ngày mới cho đến khi hoàng hôn buông xuống, nàng đều truyền dạy kiến thức ở đó.

Tư chất của tu sĩ thế hệ trước ở trấn Thanh Thủy đều rất kém, nhưng trong thế hệ mới lại có không ít người có tư chất xuất chúng. Trước kia nàng thích đọc sách, tinh thông luyện khí, luyện đan và phù văn trận pháp, những cái khác như luyện thể, đao, kiếm, nhạc cụ, thậm chí là cầm kỳ thi họa nàng cũng đều biết một chút. Trong mắt đám tu sĩ ở trấn Thanh Thủy thì dường như chẳng có gì là nàng không làm được.

Trong lòng bọn họ, nàng giống như thần linh.

Ban đêm, Tô Lâm An quay về lá Ngưng Băng để dưỡng thần, thỉnh thoảng lấy bản đồ Sơn Hà ra xem đi xem lại những nơi phong ấn, cũng đã khoanh vài vòng trên đó.

Gần đây, trên bản đồ Sơn Hà đã phát sinh thêm nhiều thay đổi không phải do con người làm ra.

Ấn Công Đức nói, đây là điềm báo của việc Thiên đạo sụp đổ.

Việc mà nàng cần làm bây giờ chỉ là chờ đợi.

Chờ đến khi Thiên đạo mất kiểm soát, sức mạnh quy tắc yếu đi, nàng không phải chịu sự áp chế của nó nữa hoặc sự áp chế giảm đi thì việc giải trừ phong ấn để cứu mẹ nàng sẽ dễ như trở bàn tay.

Nhưng quá trình này dài như thế nào, Tô Lâm An đã thầm tính toán trong lòng. Trăm năm, ngàn năm, vạn năm? Nàng không thể thực sự chờ đợi được lâu như vậy. Bây giờ, điều nàng phải làm trước tiên đó là chờ Mục Cẩm Vân tỉnh dậy rồi mới tính đến chuyện khác.

Ngày hôm nay, trong học đường.

“Đại tiên, khi nào ngài dạy kiếm pháp cho chúng con?” Hồ Viêm Chi hỏi.

“Người dạy kiếm pháp cho các ngươi không phải ta.” Tô Lâm An lắc đầu, nói: “Hắn vẫn chưa tỉnh.”

“Mục sư phụ lại bệnh rồi ư? Ngài ấy yếu ớt thật, chậc chậc.” Một nhóc con khoảng bốn, năm tuổi nói với vẻ nghiêm túc, “Ngài bảo Trữ thúc thúc làm nhiều đồ ăn ngon vào để tẩm bổ cho ngài ấy đi!” Nó còn cầm một thanh kiếm gỗ trong tay, chém hai nhát trông rất ra dáng rồi nói tiếp: “Cơ thể khỏe mạnh rồi mới có thể dạy kiếm pháp cho chúng con.”

“Vậy chúng ta ngày ngày cầu đại tiên phù hộ để ngài ấy mau chóng khỏe lại.” Nói rồi, một đám nhóc con lấy hương từ trong túi ra một cách rất tự nhiên, sau khi cắm chắc vào củ khoai tây thì mang đến đặt trên cái bàn trước mặt Tô Lâm An.

Thiếu niên Hồ Viêm Chi thích kiếm thuật nhất còn đặt một củ cải khắc hình Mục Cẩm Vân lên bàn, “Hồng Phù tỷ tỷ nói như thế này sẽ nhanh khỏi hơn. Con cung phụng Kiếm Tiên, sau này luyện kiếm sẽ luôn được suôn sẻ.”

Khóe mắt Tô Lâm An giật khẽ. Chẳng phải trước đây khi ngươi cầu ta chúc phúc, còn nói một kiếm của ta có thể chém nứt trời cao sao?

Chưa được bao lâu đã chuyển sang bái Mục Cẩm Vân rồi!

Nhưng đúng là cứ dăm ba bữa Mục Cẩm Vân lại bị thương, mà còn đều là vì nàng. Nếu như có niệm lực tinh khiết để chống đỡ thì cũng là một chuyện tốt với hắn.

Nàng cười, “Nếu như hắn tỉnh lại sẽ nhận ngươi làm đại đệ tử.”

Hồ Viêm Chi tức thì trưng ra vẻ mặt buồn rười rượi. Cậu bé xòe tay ra, để lộ ra một mảnh lá trúc: “Con vẫn chưa chinh phục được luồng kiếm khí này.” Chiếc lá trúc mang kiếm khí ấy như một con cá nhỏ, bơi qua bơi lại linh hoạt trong lòng bàn tay cậu bé. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Tô Lâm An, con cá nhỏ bèn nhảy vọt lên luôn. Cậu bé vội vã chụp lấy mới có thể giữ chặt con cá đó trong lòng bàn tay.

“Mục tiền bối nói chờ cho đến khi con chinh phục được nó mới nhận con.” Ngày nào Hồ Viêm Chi cũng so tài với luồng kiếm khí ấy, trên người đã đầy vết kiếm. Tính cả những ngày tu luyện trong lá Ngưng Băng, cậu bé đã kiên trì được năm năm. Cũng chính vì điều đó mà trông cậu bé trưởng thành hơn nhiều so với trước đây. Từ một nhóc con răng trắng môi hồng trở thành một thanh niên chín chắn, chỉ có ở trước mặt đại tiên mới để lộ ra tính cách trẻ con.

Tuy vậy, Hồ Viêm Chi đã khổ luyện năm năm nhưng vẫn chẳng thể khống chế hoàn toàn luồng kiếm khí này. Giống như vừa nãy, con cá nhỏ suýt nữa đã nhảy ra khỏi lòng bàn tay cậu bé.

Cậu bé chắp hai tay lại giống như đang hành lễ, “Củ cải đại tiên, con không muốn đi cửa sau.”.

Tô Lâm An: “…”

Trước đây Mục Cẩm Vân cảm thấy Hồ Viêm Chi bám riết lấy nàng thật là phiền, cố ý tạo ra một luồng kiếm khí để tách cậu bé ra. Kiếm thuật của hắn xuất quỷ nhập thần, cho dù chỉ là một luồng kiếm khí nhỏ nhoi cũng ẩn chứa kiếm ý to lớn. Đối với một đứa trẻ như Hồ Viêm Chi mà nói, muốn lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa trong đó và muốn chinh phục nó không phải là điều dễ dàng.

Nàng thấy được những vết kiếm trên khắp người cậu bé.

Những vết thương đó là sự kiên trì và lý tưởng của cậu bé.

“Vạn sự khởi đầu nan…” Một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi ở bên cạnh đẩy Hồ Viêm Chi ra, cười tủm tỉm, “Mãi không khởi đầu được thì mãi khó.” Chẳng phải sao, cậu ta đã đấu tranh với luồng kiếm khí này lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thu phục được nó, thảm thật sự.

Cô bé luôn cảm thấy Hồ Viêm chẳng có thiên phú kiếm đạo gì cả, chi bằng tỉnh ngộ sớm chút, học một cái khác đi.

Luyện đan không tốt sao? Trận pháp cũng rất thú vị mà! Suốt ngày ép buộc hành hạ bản thân đến mức mình đầy thương tích, nhìn như kẻ dị hợm.

Tô Lâm An nhớ ra cô bé này. Cô bé tên là Kim Nguyên Bảo, dung mạo cực kỳ ngọt ngào xinh xắn, dáng người thì yểu điệu, còn nhỏ tuổi mà đã có đường cong rõ nét, vừa gợi cảm vừa ngây thơ, là một tiểu mỹ nhân dung nhan mỹ miều.

Lần trước cô bé cầu nguyện ở chỗ nàng, cầu một đức lang quân như ý, chỉ mong làm uyên ương chẳng cầu làm thần tiên.

Kim Nguyên Bảo lấy một hộp gỗ ra, trong đó có ba viên đan: “Đại tiên, đây là đan dược con đã luyện hôm qua. Con đã tự sửa công thức, ngài xem thế nào.”

Những viên đan dược đen thui còn vương một chút mùi cháy khét. Tô Lâm An nghe cô bé đọc tên những dược thảo trong công thức luyện đan ra, rồi hỏi cách luyện chế một cách kỹ càng, sau đó mới nói với giọng buồn cười: “Công thức biến đổi không có vấn đề gì lớn, nhưng linh đan đã biến thành độc đan, ngươi đã nghĩ ra nguyên nhân chưa?”

Công thức sửa thế không sai, Kim Nguyên Bảo vui vẻ ra mặt. Nhưng nghe thấy hai chữ “độc đan” thì cô bé tức thì trợn trừng mắt, “Có độc? Con đã cho thỏ dùng thử, không có độc.”

“Độc làm tê liệt nguyên thần.”

Những con thỏ thử thuốc đều là động vật thông thường có linh trí thấp, tất nhiên là cô bé không thể nhận ra được việc nguyên thần của chúng đã bị tê liệt. Trong đám trẻ ở trấn Thanh Thủy, tư chất của Kim Nguyên Bảo không tốt lắm, giờ tu vi mới đến Trúc Cơ, mà cô bé cũng không dốc lòng vào việc khổ luyện. Có điều cô bé rất có hứng thú với luyện đan, trong những buổi luyện đan, cô bé đều nghe giảng cực kỳ nghiêm túc.

Kim Nguyên Bảo còn dự định sau khi được đại tiên công nhận thì sẽ hào phóng đưa thuốc cho Hồ Viêm Chi, nhưng không ngờ thứ cô bé luyện ra không phải là thuốc mà là độc. Kim Nguyên Bảo tức thì ủ rũ, yên lặng cúi đầu rồi lùi sang một bên.

Hồ Viêm Chi ở bên cạnh khẽ an ủi cô bé: “Không sao, về xem lại cẩn thận xem sai ở đâu rồi luyện lại là được.”

“Hết dược thảo rồi.”

“Ta định vào núi luyện kiếm, nhân tiện đi hái thuốc cùng ngươi cũng được.”

.

“Nhân tiện đi cùng ta?” Kim Nguyên Bảo vừa mỉm cười, nghe vậy lập tức chau mày bĩu môi, tỏ ra hơi tức giận.

Hồ Viêm lập tức nghiêm mặt nói: “Nhân tiện luyện kiếm.”

Dưới sự che chở của nàng, những đứa trẻ này như sống ở chốn thế ngoại đào nguyên. Cho dù trước đây có mấy lần gặp phải cảnh ngộ khó khăn nhưng cũng do những người lớn chống đỡ. Chúng chưa từng phải đối mặt trực diện với nguy hiểm, không biết thế gian hiểm ác.

Tô Lâm An thích nhìn những gương mặt tràn trề sức sống này.

Khác với thế giới bên ngoài, trong mắt chúng có ánh sáng.

Nhưng mà ở cái thế giới ăn thịt người ngoài kia, chính là bóng tối vô biên vô tận, lúc nào cũng có thể nuốt chửng chùm ánh sáng này.

Xem ra, vẫn phải mở thêm một môn học nữa, phải cho đám nhóc chưa từng rời khỏi trấn Thanh Thủy này biết thế giới bên ngoài rốt cuộc như thế nào.

Tô Lâm An hạ quyết tâm để mọi người hiểu được tình hình của thế giới bên ngoài, nhưng kết quả là nàng vừa dạy được hai ngày thì phát hiện ô xương chấn động. Hạt giống treo trên chiếc ô xương cũng lắc lư, lúc va vào chiếc ô còn phát ra tiếng loảng xoảng.

Nàng ra ngoài xem xét, vừa ra đã nghe thấy tiếng Ma quân Phệ Hồn vọng tới: “Ngươi ra ngoài rồi? Gần đây, bên ngoài không được yên ổn lắm.”

“Trong hư không, đá Thiên Vẫn rơi xuống ngày càng nhiều, có một ít nện trúng Kiến Mộc khiến cây bốc cháy, có vài chục hạ giới bị liên lụy đã biến thành biển lửa.”

Hạ giới bị hủy, linh khí ở một vài thượng giới cũng bị ảnh hưởng. Tình hình của thượng giới hiện giờ cực kỳ hỗn loạn, mọi người đều chạy về vùng có linh khí dồi dào. Các nơi nổ ra xung đột không dứt, khắp nơi đều là chiến trường.

“Thiên tai không ngừng xảy ra, hơn nữa mức độ nguy hại cực lớn, không chỉ là người thường mà ngay cả tu sĩ cũng khó lòng chống đỡ.”

“Linh thú nổi điên, cho dù là linh thú ăn cỏ vốn dịu ngoan cũng trở nên dễ bị kích động, thích tấn công nhân loại.”

Ông ta dừng lại một lúc rồi tiếp lời, “Biến hóa mấu chốt nhất là, khi phân thân xuống hạ giới, sẽ phải chịu ít áp chế hơn.” Trước đấy ông ta nói nhiều thế chỉ là để lót nền, câu này mới là quan trọng nhất.

Hạ giới xảy ra nhiều điều bất trắc như vậy, tất nhiên tu sĩ thượng giới phải xuống dưới xem xét, xem có thể cứu vớt được gì không, như việc dập tắt biển lửa chẳng hạn.

Trước đây đều là phân thân mang theo Tiên Sứ Lệnh để xuống hạ giới, hơn nữa còn không được thi triển pháp thuật quá mức cường đại để tránh phải chịu sự áp chế từ quy tắc Thiên đạo. Đâu ngờ lần này có phân thân của một tu sĩ suýt nữa đã vùi thân trong biển lửa, bản tôn của hắn vẫn luôn theo dõi, lúc nguy cấp đã chủ động ứng cứu. Hắn ta tưởng rằng mình sẽ bị cắn trả nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ bị thương, nhưng không ngờ cuối cùng lại chẳng hề bị thiên đạo trừng phạt. Phát hiện này khiến hắn cực kỳ khiếp sợ, sau đó hắn lại dè dặt thử lại mấy phen.

Năm đó, hoang chủ Thu hoang giáng cho châu Vân Lai một chưởng, kết quả bản thân bị thương nặng, phải bế quan nhiều năm để dưỡng thương. Bây giờ, bọn họ ở trên thượng giới lại có thể can thiệp một chút đối với hạ giới, căn bản không cần phái phân thân xuống. Điều này khiến mọi người nhận ra, sức mạnh không thể mạo phạm của quy tắc Thiên đạo đã bắt đầu suy yếu.

Mặc dù chưa biến mất nhưng nó đã không còn là điều không thể vi phạm nữa, đã có lỗ hổng để chui qua rồi.

“Một thế lực có tên là Thiên Cơ Lâu đã xuất hiện. Bọn họ tiên đoán Thiên đạo sẽ sụp đổ, còn nói tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Thiên Ma ở ngoại vực.”

“Đại nạn sắp giáng xuống, Thiên Ma lại xuất hiện.”

“Ta nghĩ, người bọn họ nói đến hẳn là ngươi.”

Ma quân Phệ Hồn nói một cách chắc nịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status