Ấn Công Đức

Chương 576 : Chương 576TIẾT LỘ BÍ MẬT



Chương 576TIẾT LỘ BÍ MẬT

“Là ta thì sao?” Tô Lâm An cười khẽ một tiếng, “Quy tắc Thiên đạo suy yếu, sự áp chế mà ta phải chịu cũng yếu đi. Chờ đến khi ta được hành động thoải mái, thiên hạ này…”

Nàng đùa nghịch đóa hoa cài bên tai với dáng vẻ lười biếng, “Do ta quyết hết.”

“Bọn chúng đang tìm ngươi.”

“Ồ, hiện giờ chỉ có ngươi biết rõ thân phận của ta, nếu ta bại lộ thì chính là do ngươi nói.” Tô Lâm An nhấc tay gõ lên cán cây ô xương, “Cho dù có bị gì hay không, ta cũng sẽ đánh nát cái thứ đồ chơi này trước.” Nàng nháy mắt, nói: “Không cần cảm ơn.”

Rất lâu sau đã không còn âm thanh nào phát ra từ trong ô xương nữa.

Sau khi đợi một lúc, Tô Lâm An chắp một tay sau lưng rồi chậm rãi quay về. Bước vào trấn Thanh Thủy, nàng nhìn thấy những người dân sống vô lo vô nghĩ ở nơi đây, nụ cười trên khuôn mặt nàng phai nhạt, nỗi phiền não cũng dần trỗi dậy trong lòng, chẳng thể xua tan.

Quy tắc Thiên đạo suy yếu là điều mà Ấn Công Đức luôn chờ đợi, nó cũng được xem như có lợi đối với việc giải trừ phong ấn cho mẹ nàng. Nhưng đi kèm với nó là những hậu họa khôn lường. Quy tắc bị phá vỡ, thiên hạ đại loạn, ví như mặt trời vĩnh viễn không lặn, nước sông chảy ngược dòng, kẽ nứt hư không xuất hiện khắp nơi, linh khí biến thành khí bẩn… Thậm chí hạ giới và thượng giới va chạm với nhau, có khả năng lại biến thành một mớ hỗn độn lần nữa.

Cho dù với tu vi hiện giờ thì nàng cũng không dám chắc rằng khi Thiên đạo sụp đổ, nàng có thể tự bảo vệ bản thân mình được. Huống chi nàng còn muốn cứu mẹ, bảo vệ những đứa trẻ trong sáng đáng yêu, gìn giữ chùm sáng này.

“Xem ra Thiên đạo sụp đổ còn nhanh hơn ta tưởng tượng.” Ấn Công Đức nói với giọng hưng phấn, “Thiên đạo bất công, kẻ ác nắm quyền, sụp đổ chỉ là việc sớm muộn thôi. Đợi ta thay thế nó, nhất định sẽ trả lại cho thiên hạ này một vùng trời quang đãng, thưởng phạt phân minh, thiên hạ thái bình.”

“Thứ sai lầm không phải Thiên đạo, mà là lòng người.” Tô Lâm An thực sự có hơi coi thường ấn Công Đức, thậm chí là vô thức khinh ghét cả vị đại năng đã luyện ra ấn Công Đức. Nếu cho nàng luyện khí thì chắc chắn nàng sẽ không bao giờ luyện ra loại khí linh đầu óc có vấn đề như thế này.

Có điều muốn thuyết phục ấn Công Đức là điều không thể, nàng cũng không muốn tranh luận với nó mà tiếp tục quay về dạy học, tiếp tục chờ.

Hư không vô tận rộng lớn như vậy, giờ lại trở nên vô cùng hỗn loạn nguy hiểm, muốn tìm được bọn họ cũng khó.

Hơn nữa, nàng đã bày ra vô số tầng trận pháp, có thể che khuất tầm mắt của người khác. Cho dù bên ngoài có người có phép thần thông tiên đoán như đại tế ti của ngoại vực thì cũng không thể nhìn rõ được nàng. Cho dù không thể dùng linh khí và huyết khí thì cảnh giới tu vi của nàng cũng vẫn vượt khỏi giới hạn của thế giới này. Người trong giới muốn dùng thần thức để nhìn thấy nàng thì cũng chỉ như nhìn hoa trong sương, căn bản là không thể nhìn thấy rõ được.

Bởi vậy nàng mới nói nếu người ngoài biết được thì nhất định là do Ma quân Phệ Hồn tiết lộ, câu ấy cũng chẳng phải nói láo. Dù sao cũng đe dọa rồi, nếu nàng bị tìm thấy thật, chẳng cần biết có phải do ông ta nói hay không nhưng cứ đổ lên đầu ông ta thôi.

Nàng giữ cái ô xương này, thi thoảng Ma quân Phệ Hồn lại tiết lộ một chút thông tin về thế giới bên ngoài cũng không tệ.

Hai ngày sau, Mục Cẩm Vân tỉnh lại.

Thời gian hắn tỉnh lại sớm hơn so với dự kiến, mức độ gia tăng thực lực cũng khiến cho Tô Lâm An kinh ngạc.

Sau khi cắn nuốt nguyên thần của Lăng Nguyệt, chẳng ngờ thoáng cái Mục Cẩm Vân đã đột phá đến Thiên Tiên tột đỉnh. Nói cách khác, cảnh giới tu vi hiện tại của hắn đã tương đương với Ma quân Phệ Hồn, làm sao mà người khác không kinh ngạc cho được.

Tô Lâm An thăng cấp nhanh như vậy là bởi nàng là hậu duệ của Yên La bạch ngọc và Nữ vương Thiên Ma, lại có được truyền thừa ở nơi linh khí dồi dào như ngoại vực, vậy mà Mục Cẩm Vân đã sắp đuổi kịp nàng. Trùng vương Huyết Duyên lợi hại đến vậy sao?

Hắn mạnh hơn rồi, có phải sẽ chịu được lâu hơn chút không? Thấy Mục Cẩm Vân đứng trước mặt, Tô Lâm An không khỏi mím môi, hay là hôn một cái thử xem?

“Tỉnh rồi.” Nàng kiễng chân, hơi nâng cằm lên, chậm rãi đến gần đôi môi của Mục Cẩm Vân.

Cánh môi đỏ hồng đầy đặn ướt át, giống như trái đào mật mọng nước, khiến người ta không chịu được mà cứ muốn mút mãi. Thế nhưng khoảnh khắc môi nàng chạm vào Mục Cẩm Vân, hắn lại lùi lại một bước nhỏ, đầu hơi ngửa về phía sau tránh đi.

Môi của Tô Lâm An lướt qua cằm hắn. Nàng hơi bực mình, cố ý xị mặt ra nhìn hắn thì bỗng phát hiện ra ở cằm của Mục Câm Vân có một vết đỏ, chính là chỗ vừa bị môi nàng chạm phải. Mới đó mà đã mẩn đỏ hết lên rồi.

Hả?

Bây giờ tiếp xúc da thịt cũng bị trúng độc hay sao? Quy tắc Thiên đạo đã suy yếu rồi, theo lý mà nói thì quan hệ tương khắc này hẳn cũng suy yếu đi rồi chứ, không ngờ nó còn mạnh hơn. Cái đạo lý gì đây? Nghĩ lại thì trùng Huyết Duyên vốn không chịu ràng buộc bởi Thiên đạo, thuộc loại sinh linh không thể nắm bắt được. Tô Lâm An chỉ có thể lườm Mục Cẩm Vân một cái, có vẻ rất oán hận.

“Nhớ ta à?”

Ánh mắt Mục Cẩm Vân sáng lên. Nhìn bộ dạng tức tối của Tô Lâm An, hắn bèn dang tay ôm lấy nàng, cánh tay được ngăn cách bởi quần áo của nàng nên không thấy quá khó chịu như trước.

Hắn đưa tay lên ấn vào gáy nàng, vốn dĩ định để đầu nàng dựa lên vai mình. Nhưng lúc hai người dựa sát vào nhau, mái tóc đen tuyền óng mượt vốn thoảng hương thơm lại tỏa ra một mùi khiến hắn thấy lồng ngực bí bách. Vì thế hắn chỉ có thể cứng người, cố nén cơn buồn nôn rồi nói: “Ta nhớ nàng.”

Hắn cúi đầu, chạm vào trán Tô Lâm An, không đợi nàng kịp phản ứng thì hơi thở nguyên thần đã bao bọc lấy nàng nhưng cũng không tiến vào. Giống như người câu cá cầm cần câu ngồi trên bờ, ném mồi xuống sông rồi thỉnh thoảng giật nhẹ cần câu, khiến mồi nhử lắc lư trên mặt nước, thu hút những con cá nhỏ dưới sông.

Hơi thở của hắn không hề ấm áp.

Mà nó lạnh lẽo, tối tăm, âm trầm, nhưng lại không hề làm tổn thương nàng. Trong chớp mắt quấn lấy nàng, giữa sự lạnh lẽo ấy lại tỏa ra nhiệt lượng mạnh mẽ. Giống như Hàn Băng Diễm mà hắn thu phục được trước đây, rõ ràng là lửa băng lạnh lẽo nhưng bên trong lại giống như những ngọn lửa nóng bỏng, đều có thể thiêu đốt con người, khiến nhiệt huyết sôi trào.

Nóng lạnh xen kẽ đánh úp đến khiến nguyên thần của nàng trở nên ngây dại mơ hồ. Niềm vui cực hạn chính là pháo hoa nổ tung trong biển ý thức, từng bông nối nhau phát ra ánh sáng rực rỡ, xé toạc bóng tối mà hắn đưa vào.

Thời khắc Mục Cẩm Vân tiến vào, Tô Lâm An đã tạo ra một kết giới trong nguyên thần, ném hết đám khí linh ở biển ý thức vào trong đó. Lúc này, đám khí linh đang tụ lại cùng nhau nhìn trời.

“Núi rung đất chuyển, mặt biển quay cuồng, động tĩnh mạnh thật.” Cách một lớp màn chắn, Khoa Đầu Hỏa cũng có thể cảm nhận được tình hình bên kia.

Sơn Hà Long Linh: “Lúc nóng lúc lạnh, liệu An An có bị thương không?”

Vũ Thương ở bên cạnh đong đưa lông chim quạt gió: “Bọn họ đánh nhau sao? Chủ nhân có thể thắng không?”

Ấn Công Đức sẽ không tham gia vào mấy chủ đề thế này. Nó không dám ra tay tấn công Mục Cẩm Vân như lần trước, dù có hận đến mức không thể lập tức giết chết hắn để nuôi dưỡng cánh cửa Hỗn Độn thì nó cũng chỉ có thể bực tức chịu đựng. Nếu đã không thể giết được vậy nó cũng không muốn nhìn, nó đã đóng thần thức, bế quan luôn rồi.

Đây là một cuộc giao hòa thần hồn không người quấy rầy. Nàng thậm chí còn bị cuốn vào biển ý thức của Mục Cẩm Vân. Không chỉ hắn cảm nhận rõ được nàng, nàng cũng tiến vào vùng trời đất tối tăm hoang vu đó thêm lần nữa, dùng hơi thở của bản thân để tạo ra một mảnh đất phì nhiêu, để vô số khóm hoa nở rộ trong sinh mệnh của hắn.

Từ đó, trong chàng có ta, trong ta có chàng.

Một cuộc vui cực hạn sảng khoái dễ chịu. Tô Lâm An lười biếng nằm trên giường đá, nửa người đè lên Mục Cẩm Vân, chỉ ra phía ngoài giường đá và nói với giọng hơi kỳ thị: “Chàng xem nơi này, giường cứng như vậy, bên ngoài thì chỉ có vài khóm hoa, chẳng đẹp chút nào cả.”

Miệng thì chê bai nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy được an ủi. Phải biết rằng, hoa mọc được ở nơi này là cực kỳ khó khăn rồi.

Điều đó chứng tỏ, hắn đang thay đổi.

Nàng không hy vọng hắn biến thành kẻ cố chấp và điên cuồng giống như đại tế ti Thiên Ma.

Tuy rằng trước đây hắn luôn miệng nói không muốn để nàng lại một mình, mấy câu tán tỉnh cũng rợn hết cả người, nhưng sự thay đổi trong biển ý thức sẽ không thể làm giả. Nguyên thần của hắn không còn hoàn toàn là bóng tối nữa. Nàng tin rằng, một sinh ra hai, hai sinh ra ba, ba sinh vạn vật. Một ngày nào đó, nơi này cũng sẽ trở nên muôn màu muôn vẻ.

Mục Cẩm Vân không phản bác, đưa tay ôm lấy eo nàng, để nàng nằm trên ngực mình, lẳng lặng hưởng thụ giây phút thả lòng và yên ổn trong nguyên thần này.

Hai người nằm như vậy một lúc, bỗng Mục Cẩm Vân hỏi: “Chẳng phải nàng muốn cho người dân trấn Thanh Thủy biết rằng thế giới bên ngoài đầy rẫy hiểm nguy, muốn rèn luyện cho bọn họ sao?”

Khóe miệng hắn cong lên: “Ta có cách.”

“Hả?”

“Ta có thể tạo ra một bí cảnh, ném bọn họ vào đó để bọn họ tôi luyện một phen.”

“Chúng ta sẽ cùng dạy dỗ bọn họ.” Hắn cười, “Không thể để nàng vất vả một mình được.”

Nhìn nụ cười của hắn, Tô Lâm An cảm thấy nếu thật sự để hắn dạy dỗ, e là người của trấn Thanh Thủy sẽ rất thê thảm.

“Nàng yên tâm, ta biết chừng mực.” Hắn giơ một ngón tay ra. Có một đốm lửa trắng nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, còn tản ra ánh sáng ấm áp hoàn toàn không hợp với Mục Cẩm Vân. Thứ đó…

Là do niệm lực hóa thành?

“Bọn họ cho ta niệm lực tinh khiết, ta chắc chắn cũng sẽ dạy dỗ tận tâm.”

Mặc dù không nhiều lắm nhưng hắn cũng đã có niệm lực để sử dụng. Được người ta tin tưởng sùng bái, loại cảm giác này khiến Mục Cẩm Vân cảm thấy rất mới lạ và thú vị.

Nghỉ ngơi thêm một lát, Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân rời khỏi biển ý thức. Nàng phát hiện mình đang nằm trong lĩnh vực thần thông của Mục Cẩm Vân, chính là vùng băng tuyết kia, lĩnh vực được hắn đặt tên là Tô Lâm An.

Nàng nằm dưới bóng cây cùng hắn, đầu sát bên đầu, tóc quấn quýt đan xen, cơ thể hướng về hai phía, ngay cả tay cũng không nắm.

Xung quanh cơ thể nàng phủ một lớp tuyết mỏng. Sau khi nàng ngồi dậy, những bông tuyết thi nhau rơi xuống. Một nụ cười tinh nghịch lướt qua trên khuôn mặt nàng. Sau đó nàng đạp mạnh một cú vào thân cây khiến cho tuyết rơi xuống ào ào, đổ ập xuống, bao phủ khắp người Mục Cẩm Vân.

Hai người chơi ném tuyết ở bên trong còn chưa đã, cảm thấy nhiều người chơi mới vui, thế là nàng bèn chạy ra ngoài lĩnh vực đắp một quả cầu tuyết, cùng chơi ném tuyết với Mục Cẩm Vân, Sơn Hà Long Linh và Khoa Đầu Hỏa.

Mục Cẩm Vân thoắt cái đã chuyển hướng ném, quả cầu tuyết bay thẳng về phía Hồng Phù đang tay trong tay đi dạo với Sở Tài Nguyên.

Sở Tài Nguyên chẳng có cảm tình gì mấy với Mục Cẩm Vân. Sự căm ghét và thù hận trong lòng hắn ta đối với Mục Cẩm Vân chưa bao giờ dứt, cùng với đó là nỗi sợ hãi cũng vẫn luôn tồn tại. Sau khi bị ném trúng, hắn ta đứng như trời trồng không thể nhúc nhích. Lòng bàn tay vốn đang ấm áp bỗng chốc trở nên lạnh cóng, đổ cả mồ hôi lạnh.

Hồng Phù cũng sợ Mục Cẩm Vân.

Trên người hắn có một luồng hơi thở khiến nàng ta khó chịu. Nhưng khi nhìn thấy người ở bên cạnh Mục Cẩm Vân, Hồng Phù bèn lấy hết dũng khí, đắp một quả cầu tuyết, ném thẳng về phía Mục Cẩm Vân.

Chẳng ngờ Mục Cẩm Vân không hề trốn tránh, sau khi bị ném trúng thì cười ha ha, sau đó lại ném một quả cầu tuyết khác nhưng không hướng về phía bọn họ, mà nện trúng đám thanh niên thiếu nữ đang chạy tới chạy lui trên nền tuyết.

Đôi vợ chồng đang nắm tay ngắm tuyết, thậm chí cả đôi mèo đang liếm lông cho nhau hay đàn chó đang chơi đùa ầm ĩ cũng không thoát khỏi tầm ngắm. Chỉ cần sinh linh đi thành đôi thành cặp, lại còn có tiếp xúc thì đều được Mục Cẩm Vân chiêu đãi bằng một quả cầu tuyết. Người bị ném trúng ban đầu thì sững sờ, nhưng sau cùng, dưới ánh nhìn chăm chú của Củ cải đại tiên, bọn họ cũng lấy hết dũng khí ném trả lại.

Thấy Mục Cẩm Vân không hề tức giận, lá gan của mọi người cũng lớn hơn.

Ngay cả Sở Tài Nguyên cũng trở nên hung hãn. Hắn không đánh lại Mục Cẩm Vân nổi, không báo được thù.

Nếu Mục Cẩm Vân đã không né tránh vậy thì hắn sẽ dùng tuyết ném lại, giải tỏa chút bất mãn trong lòng cũng được!

Mục Cẩm Vân vẫy tay một cái, một trận tuyết lớn lại đổ xuống trấn Thanh Thủy. Có rất nhiều người cũng tham gia, thoáng cái âm thanh náo nhiệt không dứt, tiếng nói tiếng cười tràn ngập khắp vùng.

Bọn họ chơi rất vui, nhưng thú Phệ Căn thì không.

Nó rất không thoải mái, vặn vẹo thân mình. Bụng bị làm sao thế nhỉ, sao lại lành lạnh?

Trước khi đi ngủ ăn phải cái gì làm đau bụng ư? Nó hơi hoang mang, đang định chịu đựng chút giá lạnh ấy, lật người ngủ tiếp thì đột nhiên cảm thấy bụng càng sôi lên ùng ục. Thấy vậy thú Phệ Căn bèn dùng thần thức để nhìn vào bên trong, vừa nhìn thấy đã giật nảy cả người.

“Nhiều người quá!”

“Đây là bụng của mình sao?”

“Sao có nhiều người vẫn chưa chết thế này?”

Nó không tiêu hóa được nữa ư?

Thú Phệ Căn hoang mang ra mặt, nảy sinh mối hoài nghi sâu sắc với cuộc đời làm thú của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status