Ấn Công Đức

Chương 58 : Chương 58KÉN ĂN



Tiểu Thiền có mang theo đan dược tốt, cô bé đút cho cả Sở Tài Nguyên và Vạn Sơn Hồng.

Tuy Bạch Vô Thường nhìn thê thảm nhất, nhưng thực ra vết thương của gã lại là nhẹ nhất. Gã bị đưa ra làm mồi nhử, sau này còn phải làm tổ ong, nên tên mặc đồ đen không thể để gã chết. Vạn Sơn Hồng thì bị thương nặng nhất, suýt chút nữa mất mạng.

Đợi xử lý xong cho Sở Tài Nguyên và Vạn Sơn Hồng, Tiểu Thiền mới đi cứu Bạch Vô Thường. Thế nhưng cô bé không nghĩ ra được cách gì, bèn hỏi: “Làm sao để cứu hắn xuống bây giờ!”

Lập tức, ong Sí Vĩ, mèo Vân và bướm Khô Diệp cùng ra tay...

Bạch Vô Thường sợ đến mức sắp vãi ra quần!

Ba con linh thú cao cấp cùng bổ nhào về phía gã!

Như vậy là sao, lẽ nào vẫn không tránh được mệnh phải chết?

Ong Sí Vĩ châm một cái, dây thừng đã đứt đoạn. Mèo Vân vẫy đuôi ngăn bướm Khô Diệp lại, bảy cái đuôi đan thành một tấm lưới, đỡ lấy Bạch Vô Thường.

Nữ vương bướm Khô Diệp bị lép vế. Nó là linh thú cấp sáu, vẫn yếu hơn hai con cấp bảy kia một chút. Nó hận, sớm biết vậy đã không xông qua một mình mà gọi các đàn em cùng xông lên.

Một mình nó thì không đánh lại được, thế nhưng nó còn có một đám trợ thủ mà.

Đám trợ thủ của bướm Khô Diệp đã ăn sạch tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia. Có điều, lần này chúng không ăn hết sạch như những lần trước, mà để lại chiếc nhẫn trữ vật của tên đó, mang tới tranh công.

Đàn bướm Khô Diệp cõng chiếc nhẫn đó đến đặt trước mặt Tiểu Thiền.

Sau khi Tiểu Thiền nhận lấy cũng không mở ra xem bên trong có gì. Cô bé thấy vết thương trên người Bạch Vô Thường đã khôi phục liền nói: “Giờ đưa mọi người đi đâu? Hay tạm thời vào trong thành nghỉ ngơi trước. Bố trí ổn thỏa cho mọi người xong, ta sẽ về Lượng Kiếm Sơn báo cáo, mấy hôm nữa lại tới thăm mọi người.”

Hôm nay cô bé chỉ đăng kí đi về trong ngày, vì vậy bắt buộc phải trở lại.

“Quán trọ trong thành đắt muốn đòi mạng!”

Tiểu Thiền nghĩ ngợi giây lát rồi đưa chiếc nhẫn chứa đồ của tên mặc đồ đen kia cho Bạch Vô Thường, “Đây, cho mọi người. Ở trong tông môn ta có động phủ tu luyện của riêng mình, không cần mấy thứ này.”

“Tên nhóc thối Mục Cẩm Vân đâu?” Bạch Vô Thường nghiến răng hỏi.

Đan độc của gã vẫn chưa được giải xong mà!

Mục Cẩm Vân không thể bỏ mặc gã được. Vốn gã rất lo lắng, thế nhưng từ sau khi Tiểu Thiền xuất hiện cứu bọn họ, Bạch Vô Thường cảm thấy có lẽ tên nhóc kia vẫn nhớ tới họ. Bằng không sao Tiểu Thiền lại xuất hiện ở đây được chứ? Hẳn là như vậy?

Nói đi cũng phải nói lại, sao Tiểu Thiền lại thu phục được đám linh thú này? Chúng đều là linh thú cấp cao, cô nhóc này đã dùng cách gì?

Lượng Kiếm Sơn có bản lĩnh tới vậy?

“Ca ca đang bế quan. Đợi huynh ấy ra ngoài, chúng ta sẽ cùng tới tìm mọi người.”

“Ồ, vậy tên đồ đen đó chết thật rồi?” Bạch Vô Thường cũng không khách khí, cất kỹ chiếc nhẫn xong lại nói: “Nếu hắn chết rồi thì ta tìm Tiểu Khôi về.”

Lúc đó gã cưỡng chế giải trừ khế ước với Tiểu Khôi, để nó tự trốn đi. Vì gã sợ khi mình chết, Tiểu Khôi cũng sẽ nộp mạng theo.

Giờ không sao nữa, phải tìm Tiểu Khôi về.

Nơi này rất nguy hiểm, tuy Tiểu Khôi rất thông minh, nhưng dù sao nó cũng chỉ là linh thú cấp năm, chỉ cần sơ ý một chút đụng phải linh thú cấp cao thì cũng mất mạng như chơi.

“Hay là các ngươi trở về trước đi, ta ở lại tìm Tiểu Khôi?” Khi nói mấy lời này, gã liếc nhìn mèo Vân mà Tiểu Thiền đang cưỡi, “Linh thú của ngươi, có thể cho ta mượn một chút không.” Con linh thú này rất lợi hại, hơi thở mạnh mẽ tới vậy, vừa xinh đẹp vừa hung ác. Sao gã lại không thu phục được con linh thú nào lợi hại như vậy chứ?

Sắc mặt Tiểu Thiền bỗng thay đổi, cô bé không biết nên phải mở miệng thế nào.

Lúc nãy, đám Bạch Vô Thường ở trong kết giới, mà gã lại đã giải trừ khế ước linh thú với Tiểu Khôi, vì vậy gã không hề hay biết Tiểu Khôi đã chết rồi.

Bị kẻ xấu xa đó bóp nát vụn, xương cốt cũng chẳng còn.

Thấy Tiểu Thiền lộ ra biểu tình như vậy, Bạch Vô Thường ngại ngùng cười nói, “Ôi, không mượn được thì thôi. Nhìn ngươi lo lắng kìa, sắc mặt cũng thay đổi. Là linh thú của tông môn hả?”

Gã vừa nói vừa nhìn quanh bốn phía, còn hô lên: “Tiểu Khôi, ngươi ở đâu?”

Khi Tiểu Thiền đang do dự không biết nên nói sự thật cho gã thế nào, Bạch Vô Thường bỗng ngây ra, nhìn chằm chằm vào mô đất cách đó không xa.

Tô Lâm An cũng nhìn theo. Thần thức của nàng rất mạnh, chỉ trong giây lát đã nhận ra được, đó chính là nơi Tiểu Khôi bị giết.

Sau khi bị bóp nát, nó chỉ còn lại chút vụn của máu thịt bị bắn ra, rơi trên mặt đất.

Nhưng như vậy mà cũng nhận ra được?

Nàng thấy Bạch Vô Thường bước từng bước khó nhọc tới, xoa tay lên chỗ đất đó. Ngón tay gã cắm sâu vào trong, còn tìm được nửa mảnh vảy bị vỡ nát.

Nước mắt gã lập tức tuôn rơi.

“Tiểu Khôi nó...” Tiểu Thiền lấy dũng khí mở miệng.

“Ta biết.” Bạch Vô Thường lẩm bẩm, “Ta biết, ta biết mà.”

“Rõ ràng đã chạy đi rồi, còn quay lại làm gì chứ?” Gã đè thấp giọng, tiếng nức nở vụn vỡ bị ép ra từ cổ họng, trong màn đêm yên tĩnh lại càng thê lương hơn. Gã biết tại sao nó đã chạy đi còn quay lại, là vì muốn cứu gã.



Gã cởi chiếc áo ngoài đã rách nát của mình ra, đào hết đám đất nơi Tiểu Khôi ngã xuống lên, muốn bọc lại. Thế nhưng chiếc áo quá rách nát, lại thủng lỗi chỗ căn bản không chứa được.

Tuy Sở Tài Nguyên là đàn ông, thế nhưng hắn lại là một tên hay khóc nhè, giờ khóc còn đau lòng hơn cả Bạch Vô Thường, gào la thảm thiết. Vạn Sơn Hồng tự cởi áo trên người mình ra, nói: “Dùng cái này đi.”

Bạch Vô Thường cầm lấy chiếc áo, khóc đến đỏ cả mắt.

Tô Lâm An cũng cảm thấy trong lòng ứ nghẹn. Rõ ràng nàng là nguyên thần, vậy mà tim lại hơi nhói lên. Con Toàn Sơn Giáp ngày nào cũng nghiêm túc chải lại vảy của mình cho chỉnh tề ngay ngắn ấy đã chết thật rồi.

Nàng đã từng chứng kiến rất nhiều cái chết, nhưng rất ít khi đau buồn về một cái chết không can hệ gì tới mình.

Mà giờ, nàng cảm thấy hơi buồn.

Tiễn ba người bị thương và hài cốt của Tiểu Khôi về thành, Tiểu Thiền cũng mang theo tâm trạng nặng nề quay lại Lượng Kiếm Sơn. Khi đi cô bé cưỡi linh thú cấp bảy mèo Vân, khi trở về...

Trên đầu có một con bướm hồng đang đậu, ở vạt áo là một con ong Sí Vĩ làm trâm cài áo, trên chân để một cái mũ trùm, tay ôm một thanh kiếm.

Về tới đầu núi đã nhìn thấy Xích Ngân Tiêu vẫn đang đứng đợi ở đó.

Sau khi nhìn thấy Tiểu Thiền, nó cau mày hỏi: “Sao cả người lại toàn máu như vậy. Làm gì thế?”

“Có phải do bọn nó làm không?!” Nó vươn cánh ra, dùng đầu nhọn chỉ vào con bướm trên đầu Tiểu Thiền, rồi chỉ vào chiếc trâm cài trên ngực cô bé: “Ngươi ra ngoài một chuyến, sao lại mang hai thứ vớ vẩn này về?!”

“Ta ghét nhất là mấy con côn trùng sâu bọ, nhìn còn chẳng rõ.”

“Chúng đã giúp ta, đã cứu mạng ta và bạn của ta.” Tiểu Thiền vội vàng nói, “Chúng đều là côn trùng tốt.”

Xích Ngân Tiêu ghét nhất mấy con côn trùng nhỏ này. Người ta thường nói chim thích ăn sâu, vậy nên trước đây khi nó còn nhỏ, thực lực yếu không thể nói tiếng người, đã bị nhét cho ăn không biết bao nhiêu là côn trùng. Giờ nghĩ lại lại thấy buồn nôn! Ai bảo chim thích ăn sâu, nó kén ăn lắm đó có biết không hả?!

Mặt Xích Ngân Tiêu lộ rõ vẻ mất hứng, có điều vẫn nói một cách rất không tình nguyện: “Vậy được, miễn cưỡng cho chúng nó vào.”

Mỗi con linh thú cấp cao của Lượng Kiếm Sơn đều phải đăng ký vào danh sách, nhưng Xích Ngân Tiêu phất cánh một cái đã mở cửa sau cho hai con linh thú nhỏ này. Không một ai biết, trong Lượng Kiếm Sơn đã có thêm hai linh thú hung hãn dị thường, còn ở trong động phủ của một đệ tử nội môn vừa gia nhập.

(*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status