Ấn Công Đức

Chương 59 : Chương 59THẤT VỌNG



Khi Tiểu Thiền quay lại, vừa vặn đúng lúc Mục Cẩm Vân xuất quan.

Hắn mở mắt ra, trong con ngươi thoáng hiện nét hoảng hốt.

Thật sơ suất!

Từ trước tới nay, hắn chưa từng được tu luyện thoải mái theo ý mình, nên lần này đã quên hết mọi thứ xung quanh, quên mất phải đề phòng. Linh khí màu bạc xâm nhập vào cơ thể, đem đến cho hắn sự thỏa mãn cực lớn, như một dòng sông chảy xiết gột rửa toàn bộ kinh mạch của hắn...

Tu vi của hắn tăng lên vùn vụt, thẳng tới Trúc Cơ kỳ viên mãn, đã đuổi kịp không ít đệ tử ngoại môn ưu tú đồng trang lứa ở Lượng Kiếm Sơn.

Mười bảy tuổi, Trúc Cơ kỳ viên mãn, ở trong tông môn lớn cũng được tính là trên mức trung bình.

Nhưng không ai ngờ được rằng, hắn tu luyện từ Trúc Cơ sơ kỳ đến viên mãn còn không mất đến một tháng.

Có điều nói là một tháng thì cũng không phải. Chút kí ức khi còn nhỏ ập tới khiến Mục Cẩm Vân bỗng có chút buồn nôn, sắc mặt hắn lại sa sầm thêm đôi phần. Khi đó hắn mới lớn được chừng nào, vậy mà cảnh giới tu vi đã đạt tới mức Trúc Cơ kỳ viên mãn.

Đúng, tu vi của hắn đã từng là Trúc Cơ kỳ viên mãn, chỉ còn thiếu một bước là ngưng kết kim đan.

Đó là khi hắn còn nhỏ.

Mục Cẩm Vân không muốn nhớ lại. Vừa nghĩ tới, lệ khí trong hắn càng nặng hơn.

Hắn cảm thấy trong phòng yên tĩnh quá mức, khiến hắn không quen, nhưng nhất thời hắn chưa nghĩ ra sự khó chịu ấy là do đâu. Chờ tới khi dùng thần thức xem xét lại động phủ, Mục Cẩm Vân mới nhận ra vấn đề.

Lão quái vật...

Vô Song không có ở đây.

Hắn lập tức đặt tay lên gối đầu. Thần thức đã xác định thanh kiếm cũng không có ở đây, nhưng hắn vẫn mò thử theo bản năng, tất nhiên chỉ thấy một khoảng trống. Mục Cẩm Vân đứng bật dậy. Hắn vốn định xông ra khỏi động phủ, nhưng sau khi suy xét, hắn vẫn liên lạc với Tiểu Thiền.

Tiểu Thiền là linh thú của hắn, chỉ cần không cách hắn quá xa thì vẫn có thể kết nối thông qua tinh thần.

“Tiểu Thiền!”

“Ca ca, huynh bế quan xong rồi hả?” Tiểu Thiền vừa vào phòng, đang định đi ngủ. Hôm nay cô bé ra ngoài cả ngày nên rất mệt mỏi.

“Muội có thấy kiếm của ta đâu không?” Lão quái vật trú mình trong thanh kiếm gãy, chắc sẽ không tự bay loạn ra ngoài đâm đầu vào chỗ chết. Nàng sẽ tìm một người để yểm trợ, mà người đó chỉ có thể là Tiểu Thiền.

“Kiếm bà bà đang ở đây.” Giờ cô bé đang nói chuyện với Mục Cẩm Vân qua tinh thần, nhưng sau khi đáp xong, Tiểu Thiền vẫn sờ thanh kiếm đặt bên gối một chút rồi nói: “Kiếm bà bà, ca ca xuất quan rồi, đang tìm bà đó!”

Nó cảm thán, “Ca ca thích bà thật đấy.” Vừa mở mắt ra đã tìm ngay.

Nó lại ôm lấy thanh kiếm thổi khẽ một hơi, “Ta cũng thích bà lắm.”

Tô Lâm An: “...”

Vốn dĩ, khi Tiểu Thiền nói Mục Cẩm Vân thích nàng, trong lòng nàng còn cười khan mấy tiếng. Nhưng khi được Tiểu Thiền ôm lấy nói thích mình, Tô Lâm An lại cảm thấy rất vui.

Không phải nàng đã bị đám linh thú tranh sủng kia lây bệnh đấy chứ? Được Tiểu Thiền khen ngợi, còn thổi cho một làn linh khí đã thoải mái không chịu nổi.

Nàng ho khan một tiếng rồi mới đáp lời: “Tốt lắm, ánh mắt của ngươi rất được.”

Thích ta là đúng rồi, ngươi đúng là có mắt nhìn!

Tiểu Thiền đang nghĩ xem có nên mang kiếm trả lại không, nào ngờ chỉ chốc lát sau, cấm chế ở cửa phòng cô bé đã báo động, Mục Cẩm Vân đã tìm tới nơi.

Tiểu Thiền mở cấm chế ở cửa phòng.

Cô bé dặn dò trâm tóc bướm Khô Diệp, cài áo ong Sí Vĩ không được dọa ca ca của mình. Đợi hai con linh thú này ngoan ngoãn an phận, Tiểu Thiền mới yên tâm đi mở cửa.

Cô bé còn định trò chuyện một chút với Mục Cẩm Vân, nào ngờ lại bị ca ca lườm một cái.

“Sau này không được phép chạm vào nó nữa.”

Nói xong, Mục Cẩm Vân cầm kiếm rời khỏi động phủ của Tiểu Thiền.

Tiểu Thiền tủi thân xoa tay áo. Cô bé còn tưởng ca ca bảo mình đưa Kiếm bà bà tới thăm những người khác, lẽ nào không phải sao?

“Dám hung dữ với Tiểu Thiền! Ta ăn ngươi!” Bướm Khô Diệp gào lên.

Ong Sí Vĩ cũng lao tới, may mà Tiểu Thiền ngăn lại kịp thời, “Đó là ca ca của ta, cũng là chủ nhân của ta. Ai dám làm huynh ấy bị thương, ta sẽ không cho ở bên ta nữa.”

Mục Cẩm Vân dừng bước. Vừa rồi hắn bỗng cảm thấy rùng mình sởn gai ốc, đột nhiên phía sau lưng lông tóc dựng ngược, mồ hôi lạnh chảy ra như có con mãnh thú hung tàn nào đó đang nhìn mình chòng chọc. Hắn quay phắt người lại, nhưng chỉ thấy một con bướm hồng và một con ong mật bay lượn vòng quanh. Ong bướm nô đùa, nhẹ nhàng nhảy múa.

Tiểu Thiền ngây ngô nhìn hắn, còn đưa tay ra một cách dè dặt, huơ khẽ trước mặt hắn, “Ca... Ca đi cẩn thận.”

Mục Cẩm Vân không phát hiện ra điều gì bất thường. Hắn đè nỗi hoảng sợ trong lòng xuống, xách kiếm đi về động phủ của mình.



Vừa vào trong, xuyên qua ngọn núi giả và vườn hoa trở lại phòng mình, Mục Cẩm Vân lạnh lùng nhìn Tô Lâm An. “Bộp” một tiếng, hắn ném kiếm xuống đất, còn dùng mũi chân giẫm lên.

“Ai cho phép cô rời khỏi đây?”

Tô Lâm An không ngờ tên nhóc khốn nạn này lại nổi cơn lớn tới vậy. Nàng ngồi bên cạnh bàn, nhướng mày nhín hắn, “Ngươi cũng đâu có nói là không cho ta ra ngoài?”

Mục Cẩm Vân bước tới trước mặt nàng rồi dừng lại, gằn từng chữ một: “Vậy giờ ta nói, cô nghe cho rõ. Không có sự cho phép của ta, không được đi đâu hết!”

“Ta đã nói với Tiểu Thiền rồi, sau này con bé tuyệt đối sẽ không chạm vào cô thêm lần nào nữa.”

Không có sự giúp đỡ của Tiểu Thiền, Tô Lâm An muốn chạy ra ngoài cũng không an toàn.

Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta và Tiểu Thiền đi thăm mấy sư đệ sư muội của ngươi và cả đám Bạch Vô Thường nữa.”

“Sư đệ sư muội của ngươi ở trong Lượng Kiếm Sơn, sống rất ổn.”

“Thế nhưng đám người Bạch Vô Thường rất thảm. Nếu như không phải chúng ta qua đó, hôm nay ba người họ đã chết cả rồi.” Nói tới đây, Tô Lâm An ngừng lại một lát, “À, Tiểu Khôi cũng chết rồi, chỉ còn lại nửa mảnh vảy.”

Mục Cẩm Vân nhíu chặt mày, nói với giọng điệu không tốt: “Nửa mảnh?”

Biết ngay tên nhóc khốn nạn này sẽ chú ý lệch trọng tâm mà. Đồ lòng dạ độc ác!

Ba người kia gặp khốn cảnh hắn chẳng hề quan tâm, Tiểu Khôi chết chỉ còn lại nửa mảnh vảy lại khiến hắn không vui.

“Ngươi đã đồng ý với Bạch Vô Thường, giải độc cho gã.”

“Ngươi cũng nhận lời Vạn Sơn Hồng, để hắn theo ngươi.”

“Ngươi còn hứa hẹn với ông của Sở Tài Nguyên, sẽ dạy dỗ Sở Tài Nguyên thật tốt.”

Tô Lâm An nói liền một mạch, thấy Mục Cẩm Vân vẫn thản nhiên như không thì kiên trì nói tiếp: “Nếu như ngươi đã hứa, ta mong ngươi nói được thì làm được. Bọn họ ở ngoài đó đang rất khó khăn, ngươi nghĩ cách để họ gia nhập Lượng Kiếm Sơn đi, như vậy cũng có một nơi che chở họ.”

Giờ phiến lá kia của nàng chỉ còn thiếu chút nữa thôi là sáng hoàn toàn rồi.

Nếu như có thể thuyết phục được Mục Cẩm Vân tiếp nhận ba người họ, làm chỗ dựa cho họ, giúp Bạch Vô Thường giải sạch độc, nói không chừng sẽ tích được đủ công đức. Tới lúc đó nàng có thể rời khỏi tên vô liêm sỉ, lòng dạ đen tối này!

“Ta là người thế nào, cô còn chưa rõ sao?” Mục Cẩm Vân bật cười, “Sự sống chết của họ thì có liên quan gì tới ta. Nếu thực sự phải cứu, Vạn Sơn Hồng còn đáng. Hai người còn lại thì đừng nhắc đến nữa.”

“Lúc trước Bạch Vô Thường uy hiếp ta, ta nói cứu gã chẳng qua chỉ là kế hoãn binh. Kẻ lập lời thề tâm ma là gã, không phải ta. Gã có ràng buộc, còn ta thì không. Giờ ta không phải chịu sự uy hiếp của gã nữa, tại sao phải cứu gã?”

“Sở Tài Nguyên? Quá tầm thường, không đáng để ta bỏ công bồi dưỡng.”

Câu trả lời của tên nhóc khốn nạn nằm trong dự liệu của Tô Lâm An. Nàng không nói nữa, bay ra ngoài cửa tiếp tục phơi trăng.

Mục Cẩm Vân đợi một hồi, thấy nàng vẫn không lên tiếng thì trong lòng lại hơi tức giận. Hắn lấy chân đạp lên phi kiếm, “Cô không sợ ta giẫm nát nó?”

“Giẫm đi, ngươi cho là ta vẫn còn như trước chắc?” Tô Lâm An đáp mà không quay đầu lại, “Giẫm nát càng tốt, ta trở về với củ cải.”

Mục Cẩm Vân khựng chân.

“Kiếm gãy rồi, cô còn quay lại củ cải được?”

Hắn không chắc lắm, không biết lời nàng có thật hay không. Nhưng xem ra có vẻ là thật, bởi nàng thường ra vào củ cải đó.

Tô Lâm An quay đầu nhìn hắn: “Không, kiếm không gãy ta cũng có thể quay lại cây củ cải đó.” Ánh mắt nàng nhìn hắn tràn ngập sự thất vọng...

Ánh mắt đó khiến Mục Cẩm Vân hoảng loạn trong thoáng chốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status