Ấn Công Đức

Chương 590 : Chương 590KÉO DÀI



Chương 590KÉO DÀI

“Thứ quan trọng bây giờ là hoa sao?”

“Mau củng cố phong ấn!”

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu gào lên.

“Còn ả Tiểu Thiền đó nữa!”

Khí đen xung quanh cơ thể Tiểu Thiền vẫn đang khuếch tán. Nhưng ngay lúc nàng đỏ mắt điên cuồng tấn công bốn phía, giọng nói lạnh lùng của Khương Chỉ Khanh chợt vang lên: “Tiểu Thiền.”

“Ta muốn ăn linh khí.”

Hắn niệm Tĩnh Tâm Chú vẫn không thể giúp Tiểu Thiền bình tĩnh lại, thế mà chỉ một câu nói này thôi lại khiến nàng bỗng ngẩn ngơ. Linh khí ư?

Giờ đây nàng đâu còn linh khí kia chứ?

Tuy không thể phá tan ngọn nguồn của oán khí, nhưng ít nhất đã tạm thời khiến Tiểu Thiền yên tĩnh lại. Thấy thế, lâu chủ Thiên Cơ Lâu mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nó không kìm được liếc nhìn Khương Chỉ Khanh. Lúc này hắn đã dời tầm mắt khỏi Tiểu Thiền, dõi theo cuộc chiến trong cốc hoa, trong ánh mắt không còn bất kỳ ai khác.

Đôi mắt ấy mang theo cảm xúc trĩu nặng lạ thường, tựa như hắn đang vác theo một ngọn núi cao, mỗi bước đi đều khốn khổ đớn đau, nhưng rồi vẫn chẳng muốn ném xuống.

Khương Chỉ Khanh, là người nó muốn tìm sao?

Cũng vào lúc này, một viên huỳnh thạch trong khu nhà ở trên đỉnh núi kiếm bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói lòa. Đây là đá lưu ảnh mà Thiệu Lưu Tiên thường dùng để liên lạc với Nam Cung Ly. Hiện giờ, đá lưu ảnh tỏa ra hào quang rực rỡ, gương mặt của Nam Cung Ly xuất hiện trên mặt đá bóng loáng, tiếp đó hình ảnh phản chiếu đến bầu trời, giọng nói của hắn vô cùng nghiêm túc: “Phong ấn Thiên Ma xảy ra biến động khác thường, ta đã đến vài nơi khác, bây giờ chỗ của ngươi thế nào rồi?”

Hắn hỏi hai lần mà vẫn không thấy Thiệu Lưu Tiên hồi đáp, lâu chủ Thiên Cơ Lâu muốn lên tiếng trả lời nhưng Nam Cung Ly lại không nghe được.

Cả hai người họ đều là nghi chủ, dĩ nhiên sẽ không để mặc cho đối phương thăm dò địa bàn của mình. Hôn lễ của Thiệu Lưu Tiên mà Nam Cung Ly cũng không có mặt, cũng chẳng cho bất kỳ phân thân nào của mình đến.

Ai cũng không muốn mạo hiểm.

Vì thế, nếu bây giờ Thiệu Lưu Tiên không chủ động loại bỏ hạn chế thì Nam Cung Ly sẽ không biết được tình hình trong thành Họa, cũng chẳng nghe được giọng nói của người khác. Song, lúc này Thiệu Lưu Tiên căn bản không nghe lọt tai lời của bất kỳ ai. Trường kiếm trong tay bà ta vung ra muôn ngàn ánh kiếm, chém thẳng về phía Mục Cẩm Vân.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu vừa bực bội lại vừa sốt ruột, chỉ mong Thiệu Lưu Tiên mau giết được đối thủ để còn quay lại làm chuyện chính.

Nó thầm than trong lòng. Chuyện lớn trong thiên hạ lại bắt một thằng nhóc như nó phải bận tâm, đúng là không có lý lẽ gì hết!

Kiếm khí dày đặc như mưa rào, trút xuống xối xả, không ai có thể né tránh. Có vung kiếm chống trả thì cũng đâu thể phóng ra kiếm khí dày như thế được? Trong thiên hạ này, trừ Nam Cung Ly, không ai có thể tiếp được một kiếm của Thiệu Lưu Tiên.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu không kìm được mà hét lên: “Người cũng chết rồi, mau củng cố phong ấn trước đi!” Nếu nó có bản lĩnh củng cố được phong ấn thì nó đã làm từ lâu rồi, chứ chẳng việc gì phải lèo nhèo như vậy!

“Ồn ào quá!” Thiệu Lưu Tiên trở tay chém ra một kiếm, kiếm khí đâm thẳng vào xương vai của lâu chủ Thiên Cơ Lâu, ghim chặt nó vào cây cột đá duy nhất trên cái bục tròn.

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu bị treo trên cột đá, sắc mặt trắng bệch. Tuy cậu bé đã thức tỉnh được phép thần thông Dự Ngôn, nhưng dù gì thì nó vẫn còn nhỏ tuổi, không thể hiểu được vì sao mình toàn tâm toàn ý vì chúng sinh trong thiên hạ nhưng lại chẳng hề được coi trọng. Thiên hạ này, liệu có còn cứu được không?

Nhìn thấy Thiệu Lưu Tiên không ngừng tìm đường chết, lâu chủ Thiên Cơ Lâu mấp máy môi, cúi đầu nhìn vết thương trên người mình. Tuy bà ta không lấy mạng nó nhưng đã phá vỡ kinh mạch linh khí bên phải của nó, nếu muốn bình phục hoàn toàn e rằng phải mất một khoảng thời gian.

Nó rủ mắt, cuối cùng nó chọn cách im lặng.

Thiệu Lưu Tiên chẳng hề nghĩ gì đến phong ấn. Sau khi vung kiếm ra, bà ta còn hơi hối hận. Kẻ đã phá hủy cốc hoa của bà ta không thể chết thoải mái như vậy được! Chẳng qua vì bà ta chém nhát này quá nhanh nên không thu lại kịp, đành phải vậy thôi.

Thật không ngờ, đối phương lại có thể đỡ được nhát kiếm này của bà ta!

Lấy kiếm đỡ kiếm!

Kiếm của bà ta là cơn mưa dày đặc, là dòng nước biến hóa khôn lường, trong nhu có cương. Khi thì là nước chảy tí tách, là con suối trong trẻo tạo ra sự sống, lúc thì biến thành sóng dữ cuộn trào, mang theo sức mạnh hủy diệt tất thảy.

Kiếm của Mục Cẩm Vân lại là sự lạnh lẽo vô biên, khiến cơn mưa của bà ta đông thành sương giá.

Còn trẻ mà đã có được kiếm thuật như thế, người này nhất định cũng là kẻ mê kiếm.

Hắn đã hủy hoại cốc hoa của bà ta.

Vậy bà ta sẽ bẻ gãy kiếm đạo của hắn.

Thiệu Lưu Tiên lại ra tay thêm lần nữa. Lần này, cũng chỉ một kiếm.

Một cái bóng hư ảo của bà ta và thanh kiếm trong tay hòa vào nhau, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Mục Cẩm Vân. Cái bóng ấy dường như xuyên qua cơ thể của Mục Cẩm Vân, chém đôi người hắn. Có điều trong khoảnh khắc nó đâm đến, Thiệu Lưu Tiên bỗng chau mày lại.

Kiếm của bà ta đang rung lên.

Một lúc sau, Thiệu Lưu Tiên hơi ngạc nhiên, nhìn vết máu kéo dài từ đầu xuống eo ở phía trái cơ thể Mục Cẩm Vân: “Không ngờ ngươi lại tránh được.”

“Không phải là ‘không ngờ’, mà là ‘đương nhiên’.” Mục Cẩm Vân lạnh lùng đáp lời.

Hắn nói như vậy, là để Tô Lâm An yên lòng.

Tô Lâm An phải lẩn trốn thiên kiếp nên không thể sử dụng thần thức. Giờ đây nàng phải ngoan ngoãn giấu mình trong cơ thể thú Phệ Căn, vì vậy không biết được tình hình ở bên ngoài. Nàng chỉ có thể biết được nhờ cảm nhận trạng thái thần thức của Mục Cẩm Vân và việc giao lưu thần thức với hắn.

Hắn muốn nói cho nàng biết.

Hắn đang kéo dài thời gian một cách hết sức ung dung.

“Ngạo mạn.” Thiệu Lưu Tiên nhìn Mục Cẩm Vân đứng trên phần đất đã bị cháy đen, sự tàn bạo trong lòng ngày càng dâng cao.

Bọn họ tu luyện kiếm đạo đến trình độ này, đương nhiên là đã đến cảnh giới kiếm và người hòa làm một.

Bà ta chém lên người hắn cũng chính là chém lên kiếm của hắn. Chẳng ngờ Mục Cẩm Vân tuy cảnh giới tu vi còn kém xa bà ta lại có thể tránh được nhát kiếm này. Hắn bị thương một chút nhưng kiếm đạo chẳng hề bị tổn hại. Điều quan trọng nhất chính là, vết thương trên người hắn lành lại rất nhanh. Thân xác có sức chịu đựng tốt như vậy khiến Thiệu Lưu Tiên cũng cảm thấy kinh ngạc, đồng thời trong lòng càng thêm khó chịu.

Đã lâu lắm rồi Thiệu Lưu Tiên chưa hề thất bại hai lần liên tiếp trước một người.

Bà ta sẽ không cho hắn có cơ hội thứ ba.

Vì muốn giết Mục Cẩm Vân, Thiệu Lưu Tiên đã bay vào bên trong cốc hoa. Bà ta vung kiếm ra lần nữa, kiếm khí mãnh liệt sắc bén ảnh hưởng đến khắp cả cốc, khiến phong ấn vốn lỏng lẻo càng bị phá vỡ nhanh hơn. Thế nhưng bà ta không mảy may quan tâm, chỉ muốn chém giết Mục Cẩm Vân.

Mục Cẩm Vân ứng phó rất khó nhọc.

Hắn là một thanh kiếm.

Thiệu Lưu Tiên cũng là một thanh kiếm.

Tình hình lúc này giống như một thanh kiếm sắc nhọn hơn đang không ngừng chém lên thân kiếm của hắn. Thân kiếm của hắn đã xuất hiện lỗ thủng và vết nứt, còn đối phương lại không hề bị tổn hại.

Xét về trình độ kiếm đạo, Mục Cẩm Vân không kém Thiệu Lưu Tiên là bao, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn cả hai vẫn không phân thắng bại.

Nhưng cảnh giới tu vi lại là điểm yếu của hắn.

Nhờ lấy được sức mạnh huyết mạch ở cây cầu gãy, thân xác khỏe mạnh là ưu thế của hắn. Việc hắn cần làm bây giờ là kéo dài thời gian, cầm cự được đến khi phong ấn bị phá vỡ.

Phải cầm cự được!

“Thiệu Lưu Tiên, ngươi đâu rồi?”

“Phong ấn bị phá rồi!”

“Thân thể của Thiên Ma đã trốn vào hư không, ta chỉ có thể ngăn chặn được một nơi.” Nam Cung Ly sốt ruột gọi. Trước đây hắn và Thiệu Lưu Tiên luôn hợp tác với nhau để phong ấn, lần này Thiệu Lưu Tiên lại không hề xuất hiện, rốt cuộc bà ta đang giở trò quỷ gì đây!

Chẳng lẽ tiệc cưới còn quan trọng hơn cả việc phong ấn bị phá vỡ sao?

Mấy năm nay, quả thật Thiệu Lưu Tiên ngày càng không lý trí nữa rồi.

Khí huyết sát của Thiên Ma thực sự rất khó đối phó, càng đấu lâu sẽ càng bị ảnh hưởng, không lẽ hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Nữ vương Thiên Ma kia sống lại?

Nghĩ đến Thiệu Lưu Tiên, Nam Cung Ly lại càng oán giận. Tuy rằng việc niệm lực cắn trả không có ảnh hưởng quá lớn đến kẻ mạnh, nhưng lại lặng lẽ gieo hạt giống xuống, âm thầm sinh trưởng trong bóng tối.

Mà lúc này Thiệu Lưu Tiên vẫn chỉ dồn sự chú ý vào Mục Cẩm Vân.

Hắn đã kiên trì được một khắc trong tay bà ta.

Không thể chỉ đơn giản là so tài kiếm đạo…

Bà ta từng có một sự cố chấp rất nực cười, đó là với kẻ tu luyện kiếm, bà ta sẽ chỉ đấu kiếm. Đây là niềm kiêu ngạo với kiếm đạo của bà ta. Giống như việc bà ta đã trao cơ hội cho Khương Chỉ Khanh, ép thực lực xuống để đấu kiếm với Khương Chỉ Khanh. Nhưng giờ đây, niềm kiêu ngạo này đã bị bà ta buông bỏ.

Cơn tức giận khi thấy cốc hoa bị phá hủy đã khiến đầu óc bà ta mụ mị. Còn về khí huyết sát đặc biệt của Thiên Ma, có vẻ như Thiệu Lưu Thiên không hề cảm nhận được nó, nhưng nó đã lặng lẽ ảnh hưởng đến bà ta.

“Giết, giết, giết!”

Lĩnh vực thần thông hoàn toàn mở ra, thế giới xung quanh bà ta đột nhiên biến thành hư vô. Những người phàm trong thành Họa đều dừng việc đang làm lại, cơ thể của họ từ từ trở nên trong suốt, sau đó biến mất không còn vết tích.

Cả tòa thành bắt đầu lắc lư, tựa như đang bị ai nắm trong tay rồi rung lắc.

Những hoa cỏ chim cá, những đình đài lầu các, núi non sông hồ, tất cả đều biến thành từng nét vẽ. Một tòa thành, một bức tranh.

Mọi thứ trong bức tranh, đều nằm trong tay bà ta.

Mục Cẩm Vân cảm thấy cơ thể mình trở nên vừa nhẹ vừa mỏng, giống như biến thành một người giấy.

Hiện tại hắn đã bị nhốt trong bức tranh, căn bản không thể nào trốn thoát. Nhưng hắn vẫn nói: “Không sao, mọi thứ vẫn ổn.”

Lâu chủ Thiên Cơ Lâu tận mắt nhìn mọi chuyện xảy ra. Rốt cuộc nó đã hiểu vì sao người phàm ở thành Họa không hề bị niệm lực cắn trả nào. Chính vì những người phàm ấy vốn không phải là người thật, bọn họ đều được biến ra từ thần thức của Thiệu Lưu Tiên. Một mình bà ta, gần như đã biến hóa ra cả một tòa thành.

Không tính đến những vị khách được mời đến trong lần này và chú rể, thì những vật sống vẫn luôn tồn tại trong thành Họa này chỉ có Thiệu Lưu Tiên, đại đồ đệ Tiểu Thiền mà bà ta vừa thu nhận, và con chim kỳ lạ xấu xí kia.

Những sinh linh còn lại, đều là hư ảo.

Đều là chính bà ta!

Thiệu Lưu Tiên từng bị phản bội, từ lâu đã chẳng còn tin tưởng ai nữa.

Bà ta, cô độc hơn bất kỳ ai.

Tâm ma của bà ta, cũng lớn mạnh hơn bất kỳ ai.

Sau khi nhận ra điều này, cả người lâu chủ Thiên Cơ Lâu đều trở nên lạnh lẽo. Sau đó nó phát hiện, sự lạnh lẽo này không xuất hiện vì nó sợ, mà đến từ cột đá phía sau.

Cơn lạnh lẽo âm u truyền đến từ cột đá ấy khiến lâu chủ Thiên Cơ Lâu vốn đang bị thương nặng lại càng tái mét mặt mày, môi cũng tím ngắt.

“Quác quác quác.” Tiếng kêu quái dị vang lên đỉnh đầu, đó là…



Con chim lạ bị nhốt trong lồng của Thiệu Lưu Tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status