Ấn Công Đức

Chương 597 : Chương 597YẾU ỚT



Chương 597YẾU ỚT

Tính cách Thiệu Lưu Tiên ngay thẳng, như kiếm pháp mà bà ta luyện vậy, chẳng hề quanh co vòng vèo, mà nhanh, chuẩn, hung ác.

Tu vi càng cao thực lực càng mạnh, người cũng ngày càng xinh đẹp.

Bây giờ, vẻ ngoài hay khí chất của Thiệu Lưu Tiên cũng đều cực kỳ tuyệt vời, rất quyến rũ, khiến người ta vừa cảm thấy bà ta xinh đẹp đến kinh người rồi lại vừa cảm thấy rõ thần hồn mình đang run rẩy.

Lúc còn trẻ, vẻ ngoài của Thiệu Lưu Tiên còn kém xa bây giờ. Bà ta không phải người xinh đẹp nhất nhưng lại là người bướng bỉnh nhất theo lời của những sư huynh đệ đồng môn.

Thường ngày bà ta huấn luyện lâu hơn người khác, lúc đối luyện thì chẳng nể tình nương tay với ai, nói chuyện thẳng thắn, chưa từng quanh co lòng vòng.

Tính cách này của bà ta rất dễ đắc tội với người khác, cũng không khiến người khác yêu thích.

Từ nhỏ, gia đình đã quyết định việc hôn nhân của Thiệu Lưu Tiên, bà ta cũng không phản đối. Vị hôn phu ấy khôi ngô anh tuấn, cũng được coi là một vị công tử xuất trần trong giới của bà ta. Thiệu Lưu Tiên cũng thật lòng rung động, từng trộm ảo tưởng về quãng thời gian sau khi mình thành thân.

Thiệu Lưu Tiên đối xử với người đàn ông kia rất tốt, gần như là cầu gì được nấy. Bà ta không biết nói lời ngon tiếng ngọt, thích dùng hành động để bày tỏ tấm lòng. Rất nhiều bảo vật do bà ta liều mạng lấy được đều đưa cho gã.

Kết quả, khi nhà Thiệu Lưu Tiên xảy ra chuyện, gã không hề để ý đến thể diện của bà ta, từ hôn ngay trước mặt rất nhiều người, trách mắng bà ta hết sức quá quắt. Cuối cùng gã còn nói bà ta chẳng hề giống một cô gái.

Vốn Thiệu Lưu Tiên nghĩ rằng gã chỉ bỏ đá xuống giếng, lại không ngờ, thảm kịch của gia đình mình có cả gã đổ dầu vào lửa.

Ngày đó, bà ta chẳng còn người nhà.

Cũng trở thành trò cười cho cả thiên hạ.

Sau lại bà ta vùi đầu vào luyện kiếm một cách điên cuồng, bước lên con đường báo thù.

Trái tim bị tên đàn ông bội bạc kia làm tổn thương, bà ta không còn tin tưởng đàn ông. Đồng thời, gia đình bị phá hủy, Thiệu Lưu Tiên cũng không tin bất cứ ai nữa.

Mãi cho đến rất nhiều năm sau, có lẽ bà ta dạo chơi nhân gian đã quá lâu, đã chơi ngán mấy tên phu quân rồi, cho nên bà ta mới nghĩ thử tin tưởng Quân Nặc.

Mắt y mù, trong lòng lại có ánh sáng.

Nhưng chung quy, tình cảm cũng không thể chịu được sự dò xét.

Bà ta học theo ả đàn bà đê tiện kia, thoáng cái biến thành một cô gái đẹp dịu dàng hiểu chuyện, cẩn thận từng li từng tí tiếp cận Quân Nặc, nhìn dáng vẻ y dần tiếp nhận ả Tình Nhi kia, nhìn y di tình biệt luyến.

Y thật sự yêu Thiệu Lưu Tình.

Chính miệng y nói ra chữ yêu, chỉ chờ chữ kia được thốt ra, Thiệu Lưu Tiên cũng lập tức mất khống chế.

Thiệu Lưu Tiên phẫn nộ giết chết Quân Nặc, chôn y ở trong sơn cốc. Sơn cốc ban đầu được dự định sẽ trồng rất nhiều linh hoa xinh đẹp, nuôi rất nhiều dị thú quý hiếm, cuối cùng triệt để biến thành một sơn cốc đầy hoa tình.

Thiệu Lưu Tiên bị đàn ông phản bội hai lần. Từ đó về sau, trái tim đa nghi của bà ta cũng đóng kín, u ám quanh năm, không thấy được tia sáng nào.

Hình ảnh thay đổi rất nhanh, Thiệu Lưu Tiên thấy được Thiệu Lưu Tình do bà ta đóng giả cũng xuất hiện trong ảo cảnh. Chân mày bà ta càng nhíu chặt hơn. Ai, ai có thể biết được những bí mật sâu kín nhất này? Hay nên nói, ai có bản lĩnh có thể nhìn trộm cõi lòng bà ta mà lại không hề bị phát hiện?

Sắp đến cảnh khiến bà ta muốn nổi điên giết người.

Thiệu Lưu Tiên siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn Quân Nặc sa vào sự dịu dàng của Thiệu Lưu Tình, dùng đôi mắt xanh biếc nhìn ả ta và nói: “Yêu.”

Vốn đến lúc này, bà ta sẽ rút kiếm giết chết Quân Nặc. Mặc dù kiếm thuật của y không tệ, nhưng cảnh giới tu vi của y kém Thiệu Lưu Tiên quá nhiều, lại không có sức mạnh tín ngưỡng, căn bản không chịu nổi một nhát kiếm của bà ta.

Cho nên lúc đó, y đã chết dưới kiếm của Thiệu Lưu Tiên.

Chỉ một nhát kiếm mà thôi.

Nhưng mà lần này, Thiệu Lưu Tiên lại phát hiện bản thân không thể nào vung kiếm một cách dứt khoát được.

Bà ta cho rằng dù có gặp lại tình huống đó một lần nữa thì mình vẫn sẽ vẫn làm như thế, giết y không hề do dự. Thật không ngờ, sau nhiều năm, Quân Nặc trong trí nhớ lại khiến bà ta nếm được mùi vị đau lòng lần nữa.

“Tưởng rằng thế này là có thể dẫn ra tâm ma của ta à?” Vành mắt Thiệu Lưu Tiên đỏ lên. Bà ta gắng sức giơ tay, muốn giành lại quyền khống chế cổ tay và trái tim của mình. Nhưng đúng lúc này, Thiệu Lưu Tiên nghe thấy một giọng nói cất lên: “Ta có một chấp niệm.”

“Ta muốn nói cho xong.”

Người bị Thiệu Lưu Tiên chém chết bởi một nhát kiếm, thân xác tan nát, nguyên thần cũng nát vụn.

Máu thịt bị vùi vào đất, gieo xuống hạt giống hoa tình. Đợi đến khi hạt giống và máu thịt xương trắng dung hòa, kết thành một hạt giống hoa đá hệt như trái tim đỏ thắm, rồi mới góp nhặt linh khí dần dần thai nghén ra mầm non, cuối cùng nở ra một đóa hoa đỏ tươi. Chỉ cần y không yêu người trồng hoa thật lòng, hoa lá vĩnh viễn chẳng gặp được nhau.

Từ lúc gieo hạt đến lúc nở hoa, cần một khoảng thời gian rất dài. Tùy theo mỗi người mà mỗi khác. Khi còn sống thực lực càng mạnh thì thời gian tiêu tốn để hoa nở càng ngắn. Ngắn nhất, hình như là hai mươi năm.

Thực lực của Quân Nặc không mạnh lắm.

Y từng trúng độc. Độc đó theo y từ trong bụng mẹ, kéo dài ngàn năm, đã trở thành một phần cơ thể y. Ngay cả Thiệu Lưu Tiên lúc đó cũng không có cách nào giải được, cho nên y là một kẻ mù lòa.

Mặc dù kiếm thuật của y không tệ, nhưng cảnh giới tu vi lại rất thấp.

Thiệu Lưu Tiên mãi vẫn không thấy y nở hoa. Sau đó, gió lốc kẽ nứt xuất hiện, hạt giống hoa tình đó đã lạc mất luôn.

Bà ta nói với bản thân không thèm để ý.

Thì giống như bà ta không thèm để ý thật.

“Ta muốn nói cho xong.”

Giọng nói ấy rất dịu dàng, giống như cơn gió khẽ vuốt ve làn tóc của bà ta.

“Yêu.”

“Đôi mắt ta không nhìn thấy gì, nhưng lòng ta thấy được.”

“Bất kể dáng vẻ của nàng thế nào, ta đều yêu nàng.”

Đóa hoa tình nở rộ vô cùng rực rỡ kia, là minh chứng tốt nhất.

.

Thiệu Lưu Tiên như bị sét đánh.

Bà ta đứng yên tại chỗ, hai vai không ngừng run rẩy, nước mắt rơi xuống lã chã, rất nhanh đã ướt đẫm khuôn mặt.

“Sao có thể?”

“Ai, ai đang hại ta!”

“Ai tạo ra ảo cảnh!”

Ảo cảnh bỗng dưng biến mất, Thiệu Lưu Tiên rống to như một kẻ điên, “Ai, cút ra đây cho ta!” Bà ta chĩa kiếm vào Tô Lâm An, “Là ngươi, chắc chắn là ngươi!”

Lúc xông về phía Tô Lâm An, bà ta không nắm chặt khóm hoa, khiến nó trượt khỏi tay. Thiệu Lưu Tiên cảm thấy lòng bàn tay trống không. Bà ta bất chấp mọi thứ, lập tức túm nó lại. Nhưng ngay lúc bà ta sắp ra tay thì nghe thấy một giọng nói la to: “Không liên quan đến chủ nhân, ảo cảnh là do Hoa Hoa tạo ra.”

“Nó đã kiệt sức rồi!”

Tiểu Bạch cuống cuồng nói, trông nó như sắp rơi nước mắt.

Nó chăm cho cây hoa này hết sức vất vả.

Chăm nhiều năm như thế, dù có là con kiến thì cũng đã có thể biến hóa thành linh thú cấp cao, thế nhưng Hoa Hoa vẫn mãi như thế, trông dáng vẻ chẳng ra sao cả, nho nhỏ gầy teo cũng không biết biến hình. Thế nhưng nó chính là Sơn Hà Long Linh, cá chép sống ở dòng suối nhỏ trong trấn Thanh Thủy nhiều năm như thế cũng có thể vượt Long môn rồi đó!

Điều này nói rõ, vấn đề không phải ở nó, mà là tư chất của chính bản thân Hoa Hoa quá kém. Nhưng đây là hoa bên trong đá Thiên Vẫn ở thượng giới. Nó có dáng vẻ xấu xí, Tiểu Bạch vẫn cho là bởi vì xuyên qua hư không đến đây nên nó bị tổn thương quá nghiêm trọng. Bây giờ mới hiểu được, là bởi vì nó bị Thiệu Lưu Tiên chém, lại rơi vào gió lốc trong kẽ nứt, xuyên qua hư không.

Cũng không phải ý thức mới ra đời của y quá ngốc nghếch, mà do đây là phần ý thức còn sót lại sau khi nguyên thần nổ tung, ngơ ngác đần độn. Duy chỉ có nỗi chấp niệm quá sâu, sau khi gặp được Thiệu Lưu Tiên thì bùng nổ, bày những hình ảnh trong ý thức ra cho bà ta xem, cũng nói hết những lời chưa nói xong cho bà ta nghe.

Xem xong nói xong, giống như đã giải quyết xong chấp niệm, đóa hoa diễm lệ cũng cởi bỏ sắc áo, trên cánh hoa phủ một lớp màu xám nhạt giống như tờ giấy từng bị lửa đốt cháy, cực kỳ yếu ớt.

“Là y?” Thiệu Lưu Tiên nhìn đóa hoa đang từ từ khô héo trong tay, từng giọt nước mắt rơi xuống. Nước mắt rơi xuống đóa hoa, cánh hoa lập tức vỡ nát. Thân thể đau đớn của Thiệu Lưu Tiên co rúm lại, dường như thứ vỡ nát không phải là hoa, mà chính là trái tim bà ta.

Là y.

Đóa hoa đã khô héo.

Rễ hoa vẫn còn bị bà ta nắm trong tay, viên đá trái tim kia vẫn còn đang đập, nhưng cường độ lại ngày càng nhỏ, càng lúc càng yếu ớt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status