Ấn Công Đức

Chương 596 : Chương 596QUÂN NẶC



Chương 596QUÂN NẶC

Thiệu Lưu Tiên siết chặt viên đá màu đỏ.

Nhịp tim của bà ta nhanh dần, nhanh đến độ đầu óc bà ta trống rỗng, bên tai chỉ còn lại tiếng trống thùng thùng.

Máu toàn thân cũng lao nhanh theo nhịp trống dồn dập kia, ngay cả linh khí trong cơ thể cũng bắt đầu chảy loạn. Vất vả lắm bà ta mới tỉnh táo, bình tĩnh thì giờ lại mất khống chế lần nữa, hơi thở tàn bạo trong cơ thể phóng ra khắp bốn phương tám hướng, quấy đảo thành Họa đến tối tăm trời đất.

Nhưng mà chẳng biết tại sao, lòng bàn tay bà ta bị góc nhọn của viên đá đâm rách một vết nhỏ. Đợi đến khi máu thấm vào viên đá, khóm hoa tình đã gãy tàn trong chậu bỗng nhanh chóng khô héo, từ xanh đến vàng, phảng phất như trong chớp mắt đã đi qua bốn mùa xuân hạ thu đông.

Hoa tình khô héo, Thiệu Lưu Tiên ngây người, sau đó khóe môi cong lên cười lạnh: “Ha ha.”

Vốn chỉ là một nụ cười khinh miệt, cười xong thì thôi, nhưng bà ta lại cảm thấy dường như khóe môi đang cong lên của mình đã cứng đờ, cứ giữ độ cong ấy không đổi. Miệng vẫn phát ra tiếng cười, càng lúc càng vang.

Càng về sau, tiếng cười càng ngông cuồng, nước mắt cũng tuôn trào.

Nhưng mà ngay lúc này đây, trong chậu hoa, một mầm non lại mọc lên với tốc độ cực nhanh. Một chiếc lá ngoi lên từ trong đất, sau đó lại là một nhành hoa, nụ hoa e ấp, rồi đóa hoa đỏ rực cháy mắt cũng nở bừng.

Lần này chỉ có một chiếc lá, chỉ có một đóa hoa, nhưng lại lớn hơn trước đó rất nhiều.

Nhành hoa mềm mại chầm chậm lớn lên, đưa đóa hoa tình mơn mởn đến trước chóp mũi Thiệu Lưu Tiên.

Đóa hoa khẽ run, có chút phấn hoa li ti rơi xuống, như vén mở một cảnh mộng giữa không trung.

“Quân Nặc?”

Thiệu Lưu Tiên nhìn người đàn ông đang cầm bút vẽ tranh trước bàn, giọng nói nghẹn ngào.

Người đó nghe được tiếng bà ta, nhẹ nhàng đặt bút lông xuống, quay người cười nói: “Nàng về rồi à?”

Búi tóc của y lỏng lẻo, trên quần áo còn có vết mực, chẳng hề giống tu sĩ ưu nhã sạch sẽ ở thượng giới chút nào, cũng không tính là đẹp so với những tướng công sau này của Thiệu Lưu Tiên. Chẳng qua mặt mày y rất dịu dàng, nụ cười giống như nắng ấm có thể soi sáng lòng người, xua tan hết bóng tối.

Về ư?

Bà ta đi đâu? Về đâu, nơi này là chỗ nào?

Ảo cảnh!

Chỉ một ảo ảnh mà cũng muốn nhốt Thiệu Lưu Tiên bà ta ư, quả là chuyện nực cười hoang đường! Thiệu Lưu Tiên rút kiếm định chém, nhưng lúc mũi kiếm chỉ về hướng đối phương, bà ta như bị quỷ thần xui kiến thu tay lại, nói: “Để xem ngươi tính làm trò gì.”

“Ta có một trăm linh tám gã phu quân, ngoại trừ kẻ cuối cùng này, còn lại đều đã chết hết.”

“Ngươi có bản lĩnh thì gọi hết mấy tên đã chết kia ra.”

Không phải chỉ là một tướng công đã chết ư, tạo ra kiểu ảo cảnh này để chế nhạo ai?

Ảo cảnh này không phải do Tô Lâm An thiết lập.

Nàng cũng bị kéo vào trong đấy, chỉ có điều, nàng là người đứng xem.

Tô Lâm An nghĩ hay nhân cơ hội này diệt Thiệu Lưu Tiên phá bỏ phong ấn của thành Họa. Nhưng vừa ra tay thì lại phát hiện, chỉ cần nàng cử động, ảo cảnh sẽ bắt đầu sụp đổ, căn bản chẳng thể lợi dụng ảo cảnh để kiềm chế Thiệu Lưu Tiên. Hơn nữa Tiểu Bạch còn đang năn nỉ nàng đừng ra tay, nàng cũng chỉ có thể coi như không có gì.

Nàng không thể thừa dịp này giết chết Thiệu Lưu Tiên, đành phải tẩm bổ cho phần thân thể Thiên Ma và Mục Cẩm Vân, để bọn họ bình phục chút ít. Về phần bầu trời đang đầy vết rạn, nàng cũng chẳng lo được nữa. Nàng không tiếp tục hành động nên tự nhiên tốc độ sụp đổ của bầu trời cũng không tăng nhanh nữa, nhưng mưa to gió lớn vẫn không ngừng, kiểu gì cũng sẽ lan rộng dần ra.

Vẻ mặt Thiệu Lưu Tiên lạnh lùng cao ngạo, nhưng ngón tay cầm kiếm siết chặt đến trắng bệch, thậm chí chuôi kiếm bị móng tay bấm ra vô số vết lõm.

Trong lòng bà ta không hề bình tĩnh chút nào.

Bởi vì, người đàn ông này chính là Quân Nặc.

“Ta mới vẽ này.”

Y đứng dậy kéo ghế sang một bên, vẫy tay với Thiệu Lưu Tiên, “Nàng xem, bố cục thành này thế nào?”

“Nàng thu gom nhiều kiếm như thế, vừa vặn chúng ta có thể dựng một ngọn núi kiếm.” Ánh mắt y rất sáng, có màu xanh nhạt, nhìn tựa như một hồ nước xanh biếc tuyệt đẹp.

Nhưng Thiệu Lưu Tiên biết, đôi mắt xinh đẹp này không thể nhìn thấy được gì, Quân Nặc từng bị trúng độc, mù mắt.

Lúc đó, bọn họ đều không giải được độc, cho nên mắt của Quân Nặc không còn nhìn thấy được nữa.

Đương nhiên, ở trong giới tu chân, mắt không nhìn được cũng không có ảnh hưởng gì lớn, y có thể dùng thần thức để nhìn.

Nhưng mà kẻ xây dựng ảo cảnh không biết điều này, nên dù Quân Nặc không dùng thần thức vẫn có thể nhìn thấy bà ta.

Việc có dùng thần thức hay không, có thể giấu được bà ta sao?

Quá giả dối. Thiệu Lưu Tiên nghĩ thầm.

Nhưng sao chuyện núi kiếm có liên quan tới Quân Nặc lại bị lộ ra ngoài? Thiệu Lưu Tiên không tin bất kỳ ai, chuyện xảy ra trong ảo cảnh lúc này rõ ràng là chuyện cũ cực kỳ bí ẩn, làm thế nào mà kẻ xây dựng ảo cảnh có thể biết được?

Để xem kẻ đó còn muốn làm gì...

Dường như ý thức và thân thể của bà ta không cùng thuộc về một người nữa.

Ý thức không ngừng kiếm cớ cho hành vi của bản thân, song lại không thể nghĩ kỹ xem vì sao phút giây này mình lại áp chế dục vọng tàn phá và hủy diệt theo bản năng, ngay cả kiếm cũng chẳng thể vung ra, chỉ muốn lẳng lặng nhìn xem.

“Tạm được.” Thân thể Thiệu Lưu Tiên đang nói.

“Xây một phòng trưng bày để đặt mấy thanh kiếm nàng từng dùng ở đó.”

“Phòng đúc kiếm cũng cần, còn phải có nơi luyện kiếm nữa.”

“Đặt cả đá kiếm tâm nàng dùng lúc học kiếm với ta vào đó nữa, để đệ tử sau này biết đại sư tỷ lợi hại cỡ nào.”

Thiệu Lưu Tiên nghe thấy mình đáp lại: “Chàng muốn nhận đệ tử khác nữa ư?”

Lúc này Quân Nặc cười cực kỳ giảo hoạt, hệt như một chú mèo con đắc ý, “Không dám không dám, đó là để sau này con chúng ta xem, biết trước kia mẹ chúng lợi hại cỡ nào.”

“Nàng có muốn để thanh kiếm này vào đó không?” Quân Nặc nhấc cây bút lông trên bàn lên. Ngòi bút ấy vẩy một cái, vài giọt mực nước văng ra nhưng không rơi xuống đất mà hóa thành một đóa hoa màu đen trên không trung, nhẹ nhàng bay ở trước mặt Thiệu Lưu Tiên.

Bút hóa thành kiếm, là thanh kiếm Quân Nặc vẫn hay dùng. Tuy đó chỉ là kiếm gỗ, nhưng không thể khinh thường sức mạnh của nó.

“Để đi.”

Thanh kiếm này...

Năm đó bị nàng tự tay bẻ gãy, còn dùng lửa đốt thành tro.

Đến cùng là ai tạo ra ảo cảnh này, có thể khiến mỗi chi tiết đều giống thật đến thế? Thiệu Lưu Tiên đã hơi luống cuống.

Bà ta không tin bất cứ ai, đương nhiên cũng đa nghi, giờ đây những thứ được bà ta che giấu kỹ trong lòng bị người khác moi ra, khiến lòng dạ bà ta rối bời.

Cảm xúc vốn không ổn định lại dao động lần nữa, nhưng chỉ vì một câu nói của đối phương mà bình tĩnh lại.

“Núi kiếm quá lạnh lẽo, cứng nhắc, tốt nhất là trồng thêm hoa.”

“Trồng kín sơn cốc bên này.”

“Hai nơi này là chỗ ở của ta và nàng. Tòa thành trước mắt sẽ là nơi trú ngụ cho các tín đồ thành kính nhất của nàng.”

Y giơ tay ra, xoa đầu Thiệu Lưu Tiên.

“Xây một tòa thành cho người phàm thì sao?”

Y biết Thiệu Lưu Tiên cẩn thận đã quen, rất không tín nhiệm người ngoài, nhưng lại không muốn bà ta quá cô độc, nên muốn xây một tòa thành chỉ có người phàm để làm bạn với bà ta. Bởi vì người phàm không tu hành, dù thế nào cũng sẽ không gây ra chuyện gì được.

Hy vọng những người phàm được bọn họ che chở có được cuộc sống hạnh phúc, có thể làm Thiệu Lưu Tiên mở rộng lòng mình hơn, nhận ra trên đời này vẫn còn sự ấm áp và lương thiện, giữa người và người cũng có tình cảm dịu dàng.

“Được.” Thiệu Lưu Tiên nhớ tới rất nhiều chuyện.

Bà ta đáp lại một tiếng “được” khô cằn, chỉ cảm thấy cổ họng rất đau, tim càng đau hơn.

Thoáng cái hình ảnh lại thay đổi.

Bà ta nhìn y vẽ tranh, bà ta và y luyện kiếm.

Những ký ức phủ đầy bụi được một bàn tay chậm rãi lau sạch, lại hiện ra trước mắt bà ta, từng chút từng chút một.

Thiệu Lưu Tiên biết, lúc đó bản thân rất hạnh phúc.

Hạnh phúc đến mức khiến bà ta quên mất nỗi đau đớn trước kia khi bị vị hôn phu phản bội, bị người trong thiên hạ chế giễu, bị giẫm đạp xuống bùn đất. Bà ta bằng lòng tin tưởng đàn ông một lần nữa.

Nhưng về sau, tất cả những thứ này đều sụp đổ.

Bởi vì, trong lòng bà ta vẫn chứa chút âu lo.

Quân Nặc cũng là người bị bà ta bắt giữ, nhưng mục đích lúc đó không phải bắt y làm tướng công, mà vì kiếm thuật của Quân Nặc siêu phàm, y rất giỏi về tâm kiếm. Thiệu Lưu Tiên muốn học, nên bắt người đến đây.

Lúc đầu, bà ta đối xử với người ta cũng không tốt lắm, sống chung với nhau lâu thì giữa hai người mới thay đổi nhiều đến vậy.

Quân Nặc gọi bà ta là đồ đệ, bà ta cũng không phản bác.

.

Bao năm mưa gió thấm thoắt trôi qua, đôi bên mới nảy sinh tình cảm.

Vì yêu, nên bà ta mới càng dao động lo trước lo sau.

Lúc gặp nhau đã không hề tốt đẹp, nói không chừng những tốt đẹp sau này cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Quân Nặc yêu bà ta thật ư? Có khi nào y sẽ thay lòng đổi dạ hay không?

Thế là, Thiệu Lưu Tiên dựng lên một cuộc khảo nghiệm với Quân Nặc.

Bà ta là Thiệu Lưu Tiên tính tình hung tàn, cũng là Thiệu Lưu Tình dịu dàng tinh tế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status