Ấn Công Đức

Chương 60 : Chương 60CHẺ CỦI



Nỗi hoảng hốt trong lòng phút chốc đã biến thành nét tối tăm trong mắt, hắn lạnh lùng nói: “Ý cô là gì?”

“Chúng ta không có khế ước ràng buộc, ta muốn đi đâu thì đi đó.”

“Mục Cẩm Vân, ngươi tưởng ta ở lại là vì gì?”

“Cổ Phệ Tâm của ngươi vẫn chưa phát tác hoàn toàn, ta hi vọng có thể dẫn ngươi hướng thiện.”

“Nhưng giờ ta đã hiểu, ngươi không thể đi trên con đường đúng đắn được nữa.”

“Ngươi không quan tâm tới sự sống chết của bất cứ ai.”

Nàng nhảy từ cửa sổ bay xuống, “Ta đi đây.”

Mục Cẩm Vân dùng chân đạp lên thanh kiếm, lớp sắt bao bọc bên ngoài bị giẫm tan thành bụi, lộ ra thanh kiếm sứt mẻ bên trong.

Mà bấy giờ, hắn mới nhận ra, thanh kiếm đồng xanh vốn gãy nát tả tơi giờ lại tốt lên không ít, giống như đã tự mình khôi phục. Giờ, tuy nó chỉ còn nửa đoạn, nhưng không còn là thanh kiếm bị bám đầy gỉ sét, bị ăn mòn lỗ chỗ nữa. Nhìn nó còn khá cứng chắc, ít nhất dùng để bổ củi cũng không thành vấn đề.

“Cô mà đi, ta sẽ hủy nó.”

Nàng vẫn tiếp tục bay đi không hề do dự, còn nói: “Ngươi giỏi thì đập nát cả củ cải đi.”

Củ cải kia đao thương bất nhập, đừng nói là Mục Cẩm Vân hắn, đến cả tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng không đập nổi.

Trước đây, Mục Cẩm Vân đã cược một lần như vậy. Khi nàng giả bộ rời đi, hắn lập tức hủy kiếm, sau đó nàng quay lại ngay tức khắc.

Thế nhưng lần này, hắn đã nghe thấy tiếng răng rắc phát từ thanh kiếm gãy dưới chân, thân kiếm vốn đã khôi phục được rất nhiều lại bắt đầu xuất hiện đầy vết nứt, còn nàng vẫn không hề quay lại. Nguyên thần của nàng đã khôi phục, tìm được củ cải làm chỗ trú thân, vì vậy không e ngại sự uy hiếp của hắn nữa? Sớm biết vậy, hắn đã mang củ cải đó đi cùng. Còn về chuyện âm khí trào ra, người dân trấn Thanh Thủy sống hay chết có liên quan gì tới hắn?

Cuối cùng, Mục Cẩm Vân vẫn phải chịu thua.

“Đứng lại, ta sẽ đi đón bọn họ về.” Hai người họ không có bất kỳ khế ước ràng buộc nào, vì vậy hắn biết, nàng thực sự có thể rời đi.

Trong lòng hắn, lão quái vật này có thủ đoạn ngập trời. Hắn không thể để nàng rời đi. Sự trợ giúp và nâng đỡ của nàng có thể giúp hắn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn.

Vì vậy, bắt buộc phải lập khế ước mới được.

Thấy nàng xoay người lại, hơi nghiêng đầu nhìn mình, Mục Cẩm Vân lạnh lùng nói: “Nhưng có một điều kiện, cô phải nhận chủ.”

Tô Lâm An bật cười, “Thanh kiếm này chỉ là chỗ trú thân tạm thời của ta trước đây. Ngươi cũng biết đó không phải chân thân của ta, ta không phải kiếm linh, nhận chủ thế nào?”

Nếu nàng thật sự là kiếm linh thì còn có thể nói đến việc nhận chủ, nhưng nàng không phải.

“Lần đầu gặp nhau, cô đã dụ ta nhận chủ.”

“Khế ước chủ tớ đó, giờ ngươi muốn cũng được.” Nàng biết hắn sẽ không bằng lòng, vì vậy tùy tiện.

“Ta chủ, cô tớ.” Mục Cẩm Vân trả lời chắc nịch.

Tô Lâm An phì cười.

Thấy ánh mắt của Mục Cẩm Vân càng thêm âm u, nàng mỉm cười nhún vai nói: “Cứ cho là ta bằng lòng thì cũng không làm được. Nguyên thần của ta có thực lực thế nào, còn ngươi có thực lực ra sao. Tu vi này của ngươi có thể đóng dấu lên nguyên thần của ta không?”

Trong chớp mắt nàng đã bay trở lại, đột ngột xuất hiện ở sau lưng Mục Cẩm Vân.

Nàng nhón chân lên, nói khẽ bên tai hắn: “Đợi tu vi của ngươi đột phá đến...” Nàng dừng lại, như đang lựa từ rồi mới nói nốt những lời còn lại: “Độ Kiếp kỳ viên mãn, rồi thử lại xem có bản lĩnh đó, làm chủ của ta hay không.”

Rõ ràng sau lưng chỉ là một nguyên thần chỉ có thể nhìn không thể chạm, nhưng trong giây phút đó, dường như Mục Cẩm cảm thấy có một đám lửa ập tới, khiến lưng hắn căng cứng trong nháy mắt.

Hắn quay phắt đầu lại, vừa khéo đối diện với gương mặt xinh đẹp động lòng người của nàng.

Mục Cẩm Vân hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu không thể ký khế ước, vậy cô phải lập lời thề, trước khi ta trở nên lớn mạnh thì cô phải luôn ở bên giúp đỡ ta.”

“Đợi ngươi đón mấy người đó về rồi nói tiếp.” Tô Lâm An đáp.

Nàng thực sự không có yêu cầu gì khác với hắn, nhưng muốn hắn làm việc thiện cũng đã là làm khó hắn. Kẻ này, hắn thực sự không làm nổi, cũng sẽ không làm mấy chuyện đó.

“Được.”

Mục Cẩm Vân nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng đồng ý.

Suýt chút nữa hắn đã bị nàng lừa.

Nếu như nàng thực sự có thể rời khỏi thanh kiếm gãy này tìm chỗ trú thân khác, tại sao vẫn cần Tiểu Thiền mang kiếm ra ngoài?

Căn bản là nàng không đi được.

Không ngờ, hắn quan tâm quá mức nên đã bị nàng qua mặt.

Có điều, sau khi Mục Cẩm Vân nhận ra điểm này lại không hề tức giận, trái lại hắn còn hơi thả lỏng, bởi vì nàng không đi được.

Hắn không muốn mất đi một trợ thủ đắc lực thế này.

Hắn không chấp nhận để nàng rời khỏi sự khống chế của mình.

Nếu đã vậy, cứ thỏa mãn chút tâm nguyện nhỏ nhoi của nàng, coi như cho nàng một quả táo ngọt đi.

Ngày hôm sau, Mục Cẩm Vân tìm Liên Ngấn nhờ giúp đỡ, mong rằng có thể đón ba người Bạch Vô Thường tới Lượng Kiếm Sơn.

“Đưa họ vào cũng được, nhưng Cẩm Vân, huynh muội hai ngươi tư chất hơn người, phải một lòng hướng đạo, đừng nên để chuyện thế tục quấy nhiễu. Họ và các ngươi không cùng một đẳng cấp.”

“Ngươi không thể lo cho người khác cả đời được.”

“Không được để những người đó trở thành gánh nặng của ngươi, liên lụy đến ngươi, có hiểu không? Chúng ta tu luyện, có những khi bế quan tới mười năm, trăm năm. Lẽ nào ngươi bế quan xong còn phải ra xem xem, bạn cũ có bị thương, có bị người khác bất cẩn đánh chết?” Liên Ngấn nói rất thẳng thắn và trực tiếp, “Ngươi che chở được nhất thời, không che chở được cả đời.”

“Giờ đưa họ vào cũng được, nhưng những chuyện mà ngươi có thể làm cũng chỉ tới đây thôi. Sau này họ là rồng hay là rắn, có cơ duyên hay không, có thể đồng hành cùng ngươi hay không, đó là chuyện của chính họ, không liên quan gì tới ngươi.”

“Hương chủ dạy rất phải, Cẩm Vân vô cùng cảm kích.” Mục Cẩm Vân trầm giọng nói.

“Hiểu là được. Ta cho người đi sắp xếp, ngươi cứ yên tâm.”

Ngày hôm sau, đám Sở Tài Nguyên được sắp xếp vào Lượng Kiếm Sơn để làm đệ tử tạp dịch.

Công việc của đệ tử tạp dịch rất nhiều. Vạn Sơn Hồng bị phân tới chăm sóc vườn thuốc, Bạch Vô Thường là người nuôi dưỡng linh thú, Sở Tài Nguyên thì đi chẻ linh mộc. Ngày nào cũng phải làm xong những việc đã được phân công, bọn họ mới có thể tu luyện.

Mục Cẩm Vân không tới thăm họ. Tu vi của hắn đã lên đến Trúc Cơ kỳ viên mãn, sắp kết đan, bước vào Kim Đan kỳ.

Khi tu sĩ kết đan cần có dược liệu phụ trợ, còn gặp phải lôi kiếp lần đầu. Những thứ này, hắn phải chuẩn bị trước.

Khi Mục Cẩm Vân mua dược liệu, Tô Lâm An cũng tiện thể nói ra những dược liệu cần thiết để làm thuốc giải cho Bạch Vô Thường. Nàng bảo Mục Cẩm Vân mua hết về, hôm nào rảnh sẽ đưa cho Bạch Vô Thường.

Đợi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Mục Cẩm Vân bắt đầu kết đan.

Lượng Kiếm Sơn có một hẻm núi chuyên để cho đệ tử độ kiếp, tên là Kiếp Cốc. Kết đan thì ở bên ngoài, kết anh (Nguyên Anh kỳ) thì vào sâu hơn. Tuy là vào cùng một cửa, nhưng bên trong lại không liên quan gì tới nhau, căn bản không thể chạm mặt.

Thông thường, tu sĩ muốn độ kiếp phải xin phép trước, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì phải qua đó trong thời gian quy định, rồi ở trong đó mười ngày nửa tháng, yên tâm chuẩn bị độ kiếp. Như vậy tốt hơn là ở trong chính viện của mình, vả lại ngoài Kiếp Cốc có tu sĩ bảo vệ của Lượng Kiếm Sơn, dù sao tính an toàn cũng cao hơn một chút.

Sau khi Mục Cẩm Vân vào Kiếp Cốc thì bắt đầu bế quan tu luyện.

Trước khi nhắm mắt, hắn cầm thanh kiếm đã được luyện chế lại đặt ở phía trước.

“Không được rời khỏi tầm mắt của ta.” Hắn lạnh lùng nói.

Tô Lâm An tất nhiên là đồng ý rất nhanh.

Đợi hắn bắt đầu tu luyện, nàng lại chạy ngay tức khắc.



Dù sao hắn phải độ kiếp, căn bản không thể phân tâm.

Nàng muốn đi giúp Sở Tài Nguyên chẻ củi! Nàng không thèm ở trong cái hẻm núi này nhìn tên nhóc khốn kiếp bị thiên lôi đánh đâu.

(*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status