Ấn Công Đức

Chương 604 : Chương 604NHỚ NHUNG



Chương 604NHỚ NHUNG

Hư không vô tận.

Thú Phệ Căn khuyên nhủ Tô Lâm An: “Xa quá, thú Phệ Căn bọn ta cũng không qua đó được, liệu các người có đi được không?”

Thú Phệ Căn là chủng tộc sinh sống ở trong hư không.

Bọn chúng có thể tự do đi lại trong hư không, dù gặp phải gió bão vẫn có thể bảo vệ bản thân.

Nhưng ngay cả bọn chúng cũng không thể vượt qua khu vực hỗn loạn ấy.

“Ta nói cho các người hay, phía đó chính là điểm cuối của hư không, thật sự không đi qua được đâu.” Nó là một con thú Phệ Căn sống lâu năm, đã trải sự đời, chưa từng nghe nói con thú nào có thể sống sót khi đi vào khu vực ấy.

Cứ cho là có ngoại vực thật, vậy cũng không đến được.

Dù sao thì nó sẽ không đi đâu.

“Đừng đi mà.” Con thú Phệ Căn vặn vẹo cơ thể khổng lồ giữa không trung. Nó muốn lăn lộn làm nũng với họ, nhưng động tác này lại tạo ra hiệu quả cực kỳ kinh khủng, “Ta không nỡ xa các người.”

Nhất là không nỡ xa anh em nhà họ Trữ, nó được họ chăm chút đến mức trở nên kén ăn rồi.

Tuy mới đầu là bị ép buộc, nhưng sau này khi đã nhất trí với nhau, nó cảm thấy trấn Thanh Thủy rất tốt, vừa giàu linh khí còn nhiều thức ăn ngon. So với việc ngày ngày rúc ở trong hư không vô tận hứng gió lạnh thì thoải mái hơn nhiều. Bây giờ họ đi rồi, nó lại trở về làm một con thú cô độc, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy mất mát.

Giờ khuyên nhủ cũng vô ích, Tô Lâm An thậm chí còn không có tâm trí đâu để giải thích.

Đi qua vùng biên giới đó mới tính là rời khỏi thế giới này, lúc đó ảnh hưởng của nàng đối với thiên đạo mới giảm xuống.

Nàng sẽ không dừng chân tại đây.

Thú Phệ Căn: “…”

Bị Mục Cẩm Vân lạnh lùng liếc nhìn, nó còn không dám lăn lộn làm nũng nữa.

Được rồi, thôi thì đi đi, hẹn sau này gặp lại vậy! Thú Phệ Căn không muốn mạo hiểm đến ngoại vực, chỉ đành từ biệt Tô Lâm An.

Tô Lâm An đi thẳng đến điểm cuối hư không mà thú Phệ Căn đã nhắc đến.

Nơi đó là vùng biên giới của thế giới này, là khoảng hư không dài đằng đẵng đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

Bên trong đó gió bão nổi lên khắp nơi, thiên thạch bay tứ tung, điều kiện vô cùng tồi tệ, lại còn có một luồng uy áp vô hình đang lớn dần, ngăn cách giới này và bên ngoài. Nhưng thực lực của họ cũng không còn như lúc trước, mới đầu ứng phó cũng không quá vất vả.

Có điều khi đến nơi sâu hơn xa hơn, áp lực phải chịu cũng lớn hơn, đến lúc đó chỉ có cách dùng thành Họa để ngăn chặn gió bão.

Nhưng chẳng biết bán thần khí thành Họa này có thể chống đỡ đến đâu.

Năm xưa, lúc nàng tới đó thì ngủ mê mệt ở trong chiếc váy đỏ, khi tỉnh dậy đã đến ngoại vực, lúc trở về thì lại đi qua cây cầu gãy, vẫn chưa từng đi tới đó một cách đường đường chính chính thế này. Mà chiếc váy đỏ đó cũng không phải vật tầm thường gì, vậy nhưng đến ngoại vực cũng đã hỏng hoàn toàn, không lưu lại được gì cả.

Vì vậy, nàng phải cố gắng dùng thành Họa vào lúc không còn cố được nữa, như vậy mới chống chịu được lâu hơn một chút.

Lúc mới đi vào, Mục Cẩm Vân chủ động dẫn đường, điều khiển kiếm chắn trước mặt.

Mục Cẩm Vân: “Bây giờ đang ở vùng biên giới, nàng ra tay, dù ít dù nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng. Yên tâm ở đó đi.”

Hắn bảo Tô Lâm An lại biến thành mầm củ cải, giấu nàng trong tay áo thì mới yên tâm được.

“Cứ giữ sức, đoạn đường phía sau đều trông cả vào nàng đấy.”

Mục Cẩm Vân khăng khăng một mực, Tô Lâm An chỉ có thể nghe lời hắn. Nàng dứt khoát vào trong trấn Thanh Thủy, chăm sóc mẹ bất kể ngày đêm.

Nữ vương ngủ một giấc rất sâu.

Tô Lâm An giúp bà ấy tắm rửa thật cẩn thận, để bà ngâm mình trong linh tuyền, vậy mà bà vẫn chưa tỉnh dậy. Vết thương trên người bà không thể lành lại trong thời gian ngắn, cần phải dưỡng thương lâu dài. Bà còn bị gãy mất một chân, mà cái chân ấy chẳng hề có dấu hiệu sẽ mọc trở lại.

Tô Lâm An muốn làm một cái chân giả.

Trong thành Họa của Thiệu Lưu Tiên còn cất giấu rất nhiều bảo vật, những món đồ ấy vừa khéo có thể tận dụng.

Nói là làm, Tô Lâm An bận bịu luôn tay như một con quay. Chỉ cần bận rộn thì sẽ thôi nghĩ lung tung, có như vậy mới không đau lòng.

Ngày hôm ấy, Tô Lâm An đang vẽ bản mẫu, mấy tờ giấy bị vo tròn ném đầy trên bàn, đều là mấy bức vẽ thất bại.

Thể chất của Thiên Ma khác với người tu luyện, thực lực của Nữ vương lại càng không thể xem thường, chân giả thông thường sẽ không chịu nổi sức mạnh của bà ấy. Tương tự, nàng còn phải chế tạo ra một trận pháp giúp linh khí và khí huyết tuần hoàn hợp thành một khối, có như vậy thì cái chân giả này mới phối hợp hoàn hảo với cơ thể bà ấy, độ khó rất cao.

Có tiếng trẻ con thì thầm vang lên bên ngoài, tuy giọng nói rất nhỏ nhưng Tô Lâm An vẫn nghe thấy.

Nàng gác bút, đi đến bên cửa sổ rồi mở cánh cửa ra.

Mấy đứa trẻ bị dọa giật mình, sau đó nhao nhao giơ chiếc thùng gỗ nhỏ đang ôm trong lòng lên, nói: “Củ cải đại tiên ơi, bọn con vừa bắt được rất nhiều cá, tặng cho người này.”

Trong tay mỗi đứa nhỏ đều có một chiếc thùng gỗ, dòng nước trong vắt trong thùng cũng dao động theo động tác của bọn nhóc, nước còn bắn tung tóe lên mặt chúng.

Trong đó có một cái thùng chỉ đựng một con cá với lớp vảy đỏ rực. Lúc này con cá đang trừng mắt nhìn Tô Lâm An, trong đôi mắt nhỏ ấy còn hiện ra vẻ bất lực chẳng biết làm sao.

Đây là một con linh ngư, đã có thần trí, tu vi cũng không thấp. Một đám trẻ con sao bắt được nó chứ. Rất hiển nhiên là, nó cố ý tìm đến.

Ngay cả đám cá con cá cháu chưa có linh trí cũng là nó cố tình tặng cho mấy đứa trẻ này.

Tuy tâm trạng đang không tốt, nhưng Tô Lâm An vẫn cười với mấy đứa trẻ: “Cảm ơn.”

Tặng cá xong, bọn nhóc ấy vẫn chưa rời đi. Cả đám cứ đùn đẩy nhau, cuối cùng một cô bé trắng trẻo mũm mĩm mới lấy hết can đảm cất tiếng hỏi: “Củ cải đại tiên ơi, Tiểu Bạch đi đâu rồi ạ?”

“Tụi con đã không gặp nó mấy ngày nay rồi, bọn con muốn tìm nó để chơi cùng ạ!”

Cô bé vừa nói vừa khoa tay múa chân, bàn tay để trước mặt, lòng bàn tay mở ra rồi làm động tác sóng biển đang nhấp nhô lên xuống, “Tiểu Bạch, Tiểu Long…”

Mấy đứa trẻ kia cũng lấy tay làm sóng giống cô bé, cùng gọi tên Tiểu Bạch liên hồi. .

Nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của bọn trẻ, vành mắt Tô Lâm An cũng đỏ lên. Nàng nghĩ, nếu Tiểu Bạch tu thành hình dáng con người, có lẽ cũng sẽ giống mấy đứa trẻ này. Nhỏ xíu, mập mạp, đáng yêu vô ngần.

Về việc Tiểu Bạch đã rời đi, Tô Lâm An vẫn chưa nói với người trong trấn Thanh Thủy.

Ở trấn Thanh Thủy này, đâu đâu cũng vương vất hơi thở của nó.

Nàng luôn có cảm giác, nó vẫn ở đây, chẳng hề rời xa.

Mà nàng không nói, người ở đây vốn dĩ không biết ở thế giới bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng hay Tiểu Bạch đã cùng đồng loại của nó bay lên trời cao, trở thành áng mây phía chân trời.

Mấy đứa trẻ ấy chỉ mới vài ngày không gặp Tiểu Bạch đã bắt đầu thấy nhớ nó.

Tô Lâm An bận bịu mấy hôm nay để bản thân không rảnh rỗi mà nhớ nhung, nhưng giờ đây nghe xong mấy lời của bọn trẻ, nàng cũng thấy nhớ nó rồi.

Tô Lâm An: “Tiểu Bạch có việc, giờ đang bế quan.”

“Vậy Nòng Nọc Nhỏ đâu, cũng bế quan ạ?” Cô bé kia lại hỏi: “Mỗi hai đứa ở cạnh nhau liệu có đánh nhau không? Cùng bế quan nguy hiểm lắm đây.”

Mấy đứa trẻ lại tíu tít bàn luận với nhau, “Phải ha, tụi nó cãi lộn suốt ngày.”

“Nòng Nọc Nhỏ còn dữ như vậy, có khi nào nó bắt nạt Tiểu Bạch không?”

“Củ cải đại tiên ơi, người bảo bọn nó đừng bế quan cùng nhau nhé…”

Đúng lúc này, một đốm lửa bay ào tới, “Ai dữ hả, nói ai dữ đó!”

Đốm lửa Khoa Đẩu Hỏa đã biến ra lớn bằng quả đấm, hiện ra mấy màu sắc. Nó nói: “Tiểu Bạch bế quan rồi, để ta chơi cùng mấy nhóc!” Nó đã rầu rĩ mấy ngày nay, đến giờ trong lòng vẫn còn rất khó chịu. Nhìn thấy mấy đứa trẻ này nhớ nhóc Tiểu Bạch như thế, Khoa Đẩu Hỏa tuy ngoài miệng thì hung dữ nhưng lòng dạ lại mềm dịu thêm.

Nó sẽ thay Tiểu Bạch, ở bên đám trẻ ấy.

Những chuyện Tiểu Bạch chưa làm xong, nó sẽ giúp Tiểu Bạch hoàn thành.

“Đi thôi!”

Ngọn lửa Khoa Đẩu Hỏa liền biến thành vô số đốm lửa nhỏ, bay vòng vòng quanh đám trẻ.

Mấy đứa trẻ hơi ngẩn ra. Bọn chúng đều khá sợ Khoa Đẩu Hỏa vì nó hung dữ lắm!

Đám trẻ con cứ đưa mắt nhìn nhau, không dám nhúc nhích.

Cô bé kia khó khăn lắm mới gom hết can đảm giơ tay ra. Nhìn đốm lửa nhỏ nhảy múa trong lòng bàn tay mình, cô bé nhoẻn môi cười, mắt cong như vầng trăng khuyết. Đốm lửa nhỏ lại nhảy hăng say hơn, lỡ đốt xoăn một nhúm tóc trước trán cô bé.

Thấy cô bé kia òa lên khóc, Khoa Đẩu Hỏa cuống quýt giải thích: “Là do ta nhất thời chưa khống chế tốt, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Hức hức…

Không dám chơi với nó nữa.

“Tiểu Bạch, hức, Nòng Nọc Nhỏ lại bắt nạt người ta rồi.” Ngày trước mỗi khi Nòng Nọc Nhỏ bắt nạt người khác, Tiểu Bạch luôn đến giúp họ. Đám nhóc lại càng nhớ Tiểu Bạch hơn.

Mấy đứa trẻ đứng ngoài cửa sổ nhốn nháo hết cả lên, bỗng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Cút.”

Chỉ một chữ, lại như băng tuyết đổ xuống, áp chế hoàn toàn những tiếng ồn ào vừa nãy.

Là Mục Cẩm Vân…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status