Ấn Công Đức

Chương 612 : Chương 612HIỂU LẦM



Chương 612HIỂU LẦM

Sau khi Nữ vương đi vào, Tô Lâm An thu thành Họa lại, đi vào khu cách ly với Mục Cẩm Vân.

Sau khi bị thu lại thì thành Họa chính là một cuộn tranh, được nàng nắm trong tay. Nhìn từ xa nó giống một cây gậy cũ nát màu xám, không thu hút chút nào.

Trình độ luyện khí của võ giả ngoại vực rất thấp, dù đã tiến bộ không ít nhờ sự chỉ bảo của nàng, nhưng vẫn thua xa giới tu chân. Bọn họ nhìn thấy cả tòa thành biến thành bức tranh rồi bị Công chúa cầm trên tay thì đều ngu người.

Cái thứ rách rưới này là một tòa thành mới vừa bay trên không trung đó hả? Bọn họ tận mắt nhìn tòa thành kia đi từ xa đến gần, lúc nhìn từ xa y như mây ở chân trời, tới gần lại tựa núi đè xuống đỉnh đầu, nguy nga đồ sộ che khuất cả bầu trời, kết quả lại bị thu nhỏ lại rồi nắm trong tay.

Luyện khí sư trong quân đội đều sáng mắt lên. Trước kia bọn họ chỉ biết đúc vài món binh khí đơn giản, sau khi được tiểu Công chúa chỉ bảo mới nghiên cứu sâu hơn, trình độ luyện khí cũng tăng lên rất nhiều. Họ còn cho rằng việc đúc được vũ khí lợi hại hơn đã là điểm cuối của con đường luyện khí, bây giờ mới hiểu được, suy nghĩ của bọn họ hạn hẹp cỡ nào.

Bọn họ thật muốn lập tức nhào qua hỏi: “Rốt cuộc luyện chế thứ đó như thế nào?”

Nhưng bây giờ còn chưa được, bởi vì Công chúa điện hạ còn phải cách ly riêng, bọn họ chỉ có thể đợi.

Bên kia, Mục Cẩm Vân dắt tay Tô Lâm An. Thật ra cũng không phải nắm thật chặt mà chỉ nắm hờ ở đầu ngón tay thôi, còn vung vẩy tay như trẻ con, khiến người ta nhìn cảm thấy vô cùng lãng mạn.

Thế cho nên các binh sĩ đến mời bọn họ đi cách ly cũng không bảo hai người buông tay ra, bọn họ cũng không cách ly riêng mà cách ly ở chung một phòng.

Căn phòng rất nhỏ, không có cửa sổ, vách tường có màu xanh lá sẫm, như phủ một lớp rêu xanh.

Trong căn phòng này tràn ngập mùi mà trùng Huyết Duyên chán ghét, chính là mùi của linh mộc bảo vệ. Thứ này để kiểm tra đám trùng Huyết Duyên khác thì không có vấn đề gì, nhưng mà đối với Mục Cẩm Vân thì những mùi hương này không có ảnh hưởng gì lớn với hắn.

Hắn còn hôn được cả Tô Lâm An thì còn có gì không nhịn được nữa đâu.

Căn phòng hết sức trống trải, không có đồ đạc gì, chỉ có mấy khúc gỗ đặt trên mặt đất để người cách ly ngồi nghỉ ngơi.

Mục Cẩm Vân bèn lấy một khúc gỗ, đầu tiên là chém nó thành mấy phần to bằng nhau, sau đó ngưng tụ linh khí thành dao khắc, xoạt xoạt xoạt mấy lượt đã điêu thành hình dáng Tô Lâm An - người đang đứng đấy.

Nàng ngồi tựa trên bệ cửa sổ, toàn thân đều có vẻ lười nhác, tóc tai cũng buộc rất lỏng, còn có mấy lọn rủ xuống bên má. Nàng ngồi bắt tréo chân, một bàn chân không xỏ giày, chỉ đi tất, thò ra dưới làn váy, mũi chân đung đưa qua lại.

Từ đầu đến chân đều có vẻ lười nhác, trên mặt hiện nét cười mơ hồ, ánh mắt vô cùng hấp dẫn người khác.

Tuy chỉ là tượng gỗ, lại phác họa ra dáng vẻ lúc trước của Tô Lâm An, trông rất sống động.

Nàng thì đứng xem ở bên cạnh, nói: “Đây là ta lúc chưa có thân thể à?”

“Ừ.” Mục Cẩm Vân đáp lời, “Khi ấy ta vẫn còn là thiếu niên.”

Tô Lâm An bèn nói: “Chàng thiếu niên ấy nha, rất nóng tính.”

Khi đó nàng ở trạng thái nguyên thần, có thể biến hóa quần áo trang sức tùy ý, đương nhiên cái gì đẹp thì biến ra cái đó. Kết quả hắn lại nhớ đến cảnh mình ngồi ở cạnh cửa sổ liếc mắt đưa tình với hắn.

“Bây giờ ta còn nóng hơn.” Mục Cẩm Vân không ngẩng đầu lên, vẫn chuyên tâm khắc gỗ, giọng nói lạnh lùng nhưng lại làm cho hai má Tô Lâm An ửng đỏ, hết sức thẹn thùng. “Nàng có muốn thử luôn không?”

Nàng cũng không chịu yếu thế, “Cách ly chỉ có một canh giờ.”

“Đúng là không đủ.” Mục Cẩm Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, “Chi bằng chúng ta cùng nhau bế quan đi.”

“Mười năm, trăm năm...” Hắn xích lại gần hơn, nói bên tai nàng: “Ngàn năm được chứ?”

Giao lưu thần hồn dài đến cả ngàn năm? Khóe miệng Tô Lâm An giật khẽ, nàng giơ tay gõ trán Mục Cẩm Vân, “Chàng điêu khắc tượng gỗ của chàng đi.”

Sau đó, đủ loại tượng gỗ mới mẻ ra lò.

Có dáng vẻ Tô Lâm An ngồi giữa trận pháp, có dáng vẻ nàng khom mình hái hoa, còn có dáng vẻ nàng nằm trên giường yếu đuối như không xương. Tốc độ của Mục Cẩm Vân rất nhanh, không bao lâu đã bổ ba khúc gỗ ra, khắc được mười bức tượng Tô Lâm An. Lúc đang định tiếp tục, hắn lại ngừng tay và nói: “Dù sao nàng cũng ở đây mà, không bằng tự mình làm mẫu?”

Muốn tư thế gì?

Lúc này Tô Lâm An cũng cảm thấy thích thú, bèn đồng ý luôn.

Mục Cẩm Vân lại nói: “Tư thế chỉ có ta mới được nhìn.”

Đầu tiên Tô Lâm An sửng sốt, sau đó tự dưng hào phóng cởi áo choàng ra, mặc cho tấm áo trượt xuống bên chân, chất thành một đống, tựa như một đóa hoa nở rộ.

Nàng cũng cởi hết quần áo trong, chỉ để lại cái yếm.

Quần chẽn hơi rộng, lại còn mỏng tang, làm hai bắp đùi thẳng tắp như ẩn như hiện trông càng thêm thon dài.

“Ta múa kiếm cho chàng xem nhé?”

Thật ra nàng chưa từng học múa kiếm. Chỉ có điều trình độ kiếm đạo của nàng rất bình thường, nếu vung kiếm uyển chuyên hơn chút nữa thì có lẽ vào trong mắt của đại tông sư kiếm đạo Mục Cẩm Vân, sẽ không khác múa là mấy.

Tô Lâm An nói xong bèn vung vẩy thanh kiếm. Dáng người nàng uyển chuyển, lúc cương lúc nhu, dung hòa kiếm và múa với nhau. Những vùng da thịt trắng ngần lộ ra trần trụi như đang phát sáng, lay động ngay trước mắt Mục Cẩm Vân, sáng đến nỗi khiến hắn hơi choáng đầu hoa mắt. Đối với người say mê kiếm đạo như Mục Cẩm Vân thì nàng chính là kiếm, một thanh nhuyễn kiếm, một thanh kiếm câu hồn đoạt phách người khác, quấn lấy hắn như muốn khiến hắn ngạt thở.

Hắn khát vọng thân thể của nàng, lại không thể khắc chế được bản năng của mình.

Rõ ràng hắn chỉ muốn trêu chọc nàng, nhưng ai ngờ cuối cùng lại gậy ông đập lưng ông.

Hắn chỉ có thể không ngừng khắc tượng, trút hết dục vọng trong thân thể mình ra qua việc điêu khắc.

Mục Cẩm Vân nhớ kỹ tất cả những động tác của Tô Lâm An, dùng con dao nhỏ trong tay để biến chúng thành những pho tượng gỗ tinh xảo, thoáng chốc đã bày đầy mặt đất. Mà một hàng gỗ kia thì đã bị hắn bổ hết.

Đến khi Tô Lâm An đá lên không trung, mũi chân thẳng băng hướng về phía đỉnh đầu hắn, Mục Cẩm Vân nhìn men theo bắp chân nàng, tầm mắt lướt qua ống quần lùng bùng, dừng ở chỗ cách mắt hắn không đến một thước.

Mặt của hắn đỏ như có thể nhỏ ra máu, tay hoạt động càng nhanh hơn, ghi lại động tác này của Tô Lâm An một cách trung thực.

“Hạ xuống đi.” Hắn nói.

Tô Lâm An giữ nguyên động tác này, hai tay nàng còn chống ở bên eo, xoay khẽ vòng eo nhỏ nhắn.

“Tư thế này của ta thế nào?” Tô Lâm An thấy Mục Cẩm Vân đã đỏ cả dái tai, giọng nói lộ ra chút hả hê. Sau khi hạ chân xuống, nàng còn chọt ngón tay lên đỉnh đầu Mục Cẩm Vân, xoay một vòng uyển chuyển quanh hắn.

Tô Lâm An còn định trêu ghẹo vài câu thì bỗng dưng ngửi thấy mùi máu tươi.

Đầu tiên nàng sững sờ, sau đó bật cười thành tiếng.

“Mục Cẩm Vân, chàng chảy máu mũi rồi kìa? Ha ha ha ha.”

Cũng đúng lúc này, bên ngoài bỗng trở nên hỗn loạn.

“Phòng cách ly có chuyện rồi!”

Lòng Mộc Tường Vi như lửa đốt.

Phòng cách ly có mùi máu tươi!

Ai bị ký sinh rồi? Không chịu nổi mùi trong phòng cách ly, hóa rồ rồi bị thương? Trời ạ, đó là phòng Công chúa điện hạ đang ở.

Nếu như Công chúa điện hạ cũng bị lây nhiễm trùng Huyết Duyên...

Cả người Mộc Tường Vi lạnh ngắt, như rơi xuống hầm băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status