Ấn Công Đức

Chương 619 : Chương 619GIẾNG TỨ PHƯƠNG



Chương 619GIẾNG TỨ PHƯƠNG

Nơi Mục Cẩm Vân muốn đến là khu vực trung tâm bên ngoài thành Liên, cách thành Liên vạn dặm, giếng Tứ Phương của thành cổ.

Hắn ngự kiếm bay một quãng giữa không trung rồi đáp xuống, chầm chậm đi về phía trước.

Sương mù dày đặc, độ ẩm thì cao.

Rõ ràng là không hề có cây cối cao lớn, trước mắt là đồng bằng tít tắp chẳng thấy điểm cuối cùng, nhưng vùng đất này lại giống như bị che đậy bởi một thứ vô hình nào đó, vừa âm u vừa ngột ngạt. Ánh sáng yếu ớt khiến bốn bề có vẻ hết sức u ám. Càng đi sâu vào trong, mùi tanh hôi và hơi ẩm khó chịu lại càng xộc lên rõ hơn như giòi bọ, thấm vào lớp vải quần áo, khiến cả cơ thể có cảm giác dính nhớp.

Hắn đã dựng kết giới bảo vệ, nhưng những mùi vị đó vẫn len lỏi xâm nhập mọi chỗ. Quần áo trên người hắn càng lúc càng ẩm ướt, đến sau lại vạt áo còn có thể vắt ra cả nước.

Mục Cẩm Vân vẫn tiến về phía trước, khuôn mặt không hề có biểu cảm gì. Con đường dưới chân ngày càng lầy lội, giày của hắn cũng dính bẩn. Hắn đi bước thấp bước cao, vừa bất cẩn cái đã bị trẹo chân đến suýt ngã nhào, sau khi gắng gượng đứng vững thì cả chân phải đã bị lún xuống bùn.

Ngay lúc định rút chân lên, Mục Cẩm Vân đột nhiên cảm thấy sau gáy lành lạnh, dường như có ai đang kề sát vào nơi ấy rồi thổi ra khí lạnh.

Trong bóng tối, tiếng sột soạt truyền đến từ bốn phương tám hướng lại càng tạo cảm giác âm u, đáng sợ hơn.

Thế nhưng hoàn cảnh xung quanh cũng không hề làm Mục Cẩm Vân phân tâm. Có điều khi đạp phải một vật trơn trượt, tiếng vỡ “lẹp bẹp” vang lên, còn có thứ gì đó sền sệt bắn lên mặt thì Mục Cẩm Vân mới thay đổi sắc mặt. Lớp che chắn bảo vệ nguyên thần cũng vì vậy mà xuất hiện khe hở.

“Tóm được ngươi rồi.”

Cuộc chiến giữa trùng Huyết Duyên chính là cuộc chiến thần hồn. Chiếm lấy nguyên thần của đối phương, khống chế cơ thể của đối phương, đoạt lấy năng lực của đối phương. Chính vì vậy, sở trường của bọn chúng cũng là tấn công nguyên thần. Chỉ cần tìm thấy sơ hở để xâm nhập nguyên thần thì về cơ bản, chúng đã chiếm thế thượng phong.

Nhưng vừa tiến vào, còn chưa kịp chiếm đoạt nguyên thần đối phương thì nó đã cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo âm u bỗng ập đến. Tiếp theo đó nó bị sương giá bao phủ, đông lạnh đến mức nguyên thần của nó tê dại cả ra.

Chỉ trong khoảnh khắc, băng tuyết đã bao trùm cả người con trùng Huyết Duyên vừa xâm nhập. Vô số bóng kiếm đồng loạt bắn tới, khiến thần hồn của kẻ đột nhập bị chém đến nát tươm, những mảnh vụn chưa kịp tẩu thoát đã bị bóng tối lạnh lẽo nuốt chửng.

Sau khi cắn nuốt con trùng Huyết Duyên đến gây hấn, cảnh vật trước mặt Mục Cẩm Vân cũng đã thay đổi.

Quần áo của hắn sạch sẽ tươm tất, đôi giày vẫn không dính chút bụi trần.

Căm ghét những thứ bẩn thỉu gần như là một sự cố chấp của Mục Cẩm Vân. Có thể kéo hắn vào cảnh mộng thần hồn lại còn biết được điều cố chấp đó của hắn, con trùng Huyết Duyên này cũng có chút bản lĩnh đấy chứ. Tiếc rằng, dù suy nghĩ cố chấp này rất sâu sắc, nhưng nó không còn là nhược điểm của hắn nữa. Hắn giả vờ bị tác động, để đối phương tự chui đầu vào rọ, sau đó mới giết chết nó một cách nhẹ nhàng.

Tiếp tục tiến về phía trước, Mục Cẩm Vân vô thức khẽ nhếch khóe môi.

Giờ đến Yên La bạch ngọc mà hắn còn hôn được, thì những thứ bẩn thỉu ấy có sá gì?

Có lẽ hắn đã diệt được một con trùng Huyết Duyên có thực lực đáng gờm nên quãng đường sau đó cũng trở nên bình lặng hơn nhiều, chẳng mấy chốc mà hắn đã đến được vị trí của giếng Tứ Phương.

Giếng Tứ Phương là một cái giếng rất sâu. Theo truyền thuyết, giếng này đã có từ thời chúng thần viễn cổ. Nước trong giếng vào ban ngày thì lạnh như băng, đến đêm lại nóng hầm hập, có thể dùng để rèn luyện cơ thể, gia tăng sức mạnh. Hơn nữa, vào thời khắc dòng nước luân chuyển giữa lạnh và nóng, một thứ kim loại sẽ được sinh ra để liên tục gia cố cái giếng này, thế nên nó mới tồn tại qua hàng triệu năm nay mà không hề bị gì.

Đương nhiên thứ kim loại này cũng là nguyên liệu hàng đầu để luyện khí, luyện được thần khí cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.

Chỉ tiếc rằng trùng Huyết Duyên không ngừng lớn mạnh, loài người liên tiếp bại lui, ngày càng nhiều vùng đất đai rơi vào tay chúng. Giếng Tứ Phương cũng bị bọn trùng Huyết Duyên chiếm đóng, trở thành địa bàn của chúng.

Hiện giờ con trùng Huyết Duyên đang canh giữ giếng Tứ Phương tên là Ngao Huyết, tự phong là tướng. Ngao Huyết đã sống hơn sáu mươi ngàn năm, phân chia theo cách của võ giả ngoại vực thì thực lực của nó đã ở cảnh giới Nhập Thần, trên cả Hoàng Huyết, mạnh hơn hắn rất nhiều. Ngay cả Tô Lâm An cũng sẽ gặp khó khăn nếu muốn đối phó với nó.

Năm xưa Thần hoàng và Nữ vương cũng không thể tấn công vào nơi này, giết chết nó.

Chính vì thực lực của nó quá mạnh, nên huyết mạch vương giả của Mục Cẩm Vân mới không có được tác dụng như bình thường. Sau khi nuốt được mảnh vụn nguyên thần của con trùng Huyết Duyên kia, Mục Cẩm Vân đã hiểu sâu hơn về kẻ canh giữ giếng Tứ Phương.

Tiến thêm vài trượng nữa, Mục Cẩm Vân dừng chân.

Nơi hắn đang đứng có một cành cây khô, ở ngay chỗ mũi chân của hắn.

Chân hắn chưa hề đạp lên nó, nhưng âm thanh “răng rắc” lại vang lên, cành cây gãy lìa rồi hóa thành bụi. Tiếp theo đó, cảnh vật trước mắt hắn lại thay đổi.

Phía trước là một tòa cung điện nguy nga, giếng Tứ Phương nằm ngay vị trí trung tâm cung điện. Bốn bề có muôn hoa khoe sắc, cánh hoa rơi đầy nền đất. Cách bày biện trong điện và phong cảnh ngoài điện đều đẹp hơn thành Thất Tinh rất nhiều.

Tên Ngao Huyết này quả là biết hưởng thụ.

Cũng đúng lúc này, một tiếng “tùng” vang lên trong điện, sau đó là tiếng trống gõ liên hồi đến đinh tai nhức óc. Cánh cửa của chính điện mở ra, năm người cưỡi hung thú xông ra từ bên trong, đến cổng thành thì dừng lại.

Kẻ dẫn đầu là một tên cao lớn vạm vỡ có gương mặt đầy hung ác, tay cầm đinh ba bằng thép. Khi con hung thú dừng bước, y dộng cây đinh ba xuống thật mạnh khiến mặt đất rung chuyển.

“Huyết mạch Vương tộc à?”

“Để ta thỉnh giáo chút nào!”

Những người này đều là võ sĩ ngoại vực bị trùng Huyết Duyên khống chế. Ai trong số họ cũng từng có danh tiếng vang dội ở thành Thất Tinh, từng là những vị anh hùng săn giết trùng Huyết Duyên. Sau khi bị trùng Huyết Duyên khống chế, họ từ từ mất đi thần trí rồi biến thành con rối của chúng. Lúc chưa bị khống chế thì là một cái xác không hồn, còn khi đã bị khống chế thì nhìn qua không có khác biệt gì so với người bình thường.

“Vương Mãnh, Kim Phù Dung, Tiêu Mộ Vũ, Tăng Ninh, Ngũ Diệt Huyết.” Từng cái tên được gọi lên, nhưng năm người họ chẳng có chút phản ứng đặc biệt nào.

“Gọi tên bọn quần áo này làm gì?” Đối với trùng Huyết Duyên, những cơ thể mà chúng chiếm đoạt chẳng khác gì quần áo mà võ sĩ loài người đang mặc, có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Tên Vương Mãnh cầm đầu cười ha hả, “Thức tỉnh huyết mạch Vương tộc mà lại chẳng dẫn bọn ta tấn công thành Thất Tinh, ngược lại còn bảo vệ kẻ địch. Một tên Vương như ngươi, bọn ta không công nhận!” Tuy kẻ lên tiếng là Vương Mãnh, nhưng bên trong đầu y hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một con trùng Huyết Duyên hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Ngao Huyết.

Lúc này đây, Ngao Huyết đang rất kích động.

Tuy náu mình phía sau, nó vẫn đang quan sát tình hình cuộc chiến phía trước.

Trong đôi mắt nó tràn đầy sự tham lam.

Một tên Vương vừa ra đời, dù có uy áp huyết mạch thì vẫn không thể áp chế nó hoàn toàn.

Mà lúc này, nếu có thể cắn nuốt được huyết mạch của Vương, nó sẽ có cơ hội thức tỉnh, trở thành một vị vua thực sự.

Trong tộc, thực lực của nó cũng không phải đứng đầu, chẳng ngờ trùng vương lại tự nộp mình đến tận cửa, đúng là ông trời cũng đang giúp nó!

Không muốn dong dài vô ích nữa, cả năm kẻ đồng loạt ra tay, đều thi triển chiêu thức mạnh nhất của mình.

“Áp chế từ huyết mạch thì sao chứ?” Vương Mãnh gầm lên, “Chỉ có huyết mạch mạnh mẽ mà không có thực lực xứng tầm thì cũng là đồ rác rưởi thôi!”

Vương mà không mạnh, thay thế là được!



Mắng sướng miệng là thế, nhưng vẻ mặt của năm người họ lại có hơi khổ sở, nguyên thần còn uể oải hơn, hiển nhiên uy áp từ huyết mạch đã ảnh hưởng không nhỏ đến những con trùng Huyết Duyên đang điều khiển họ.

Đòn tấn công tuy rất ác liệt, nhưng uy áp huyết mạch của Mục Cẩm Vân luôn có thể phát huy tác dụng ở thời điểm mấu chốt, tạm thời hắn vẫn chưa bị lép vế. Hắn càng đánh càng tự tin hơn, ánh mắt liếc nhìn đối thủ cũng đầy khinh thường.

“Nhóc con vừa mới ra đời, tình cờ thức tỉnh được huyết mạch Vương tộc thì tự cho là không có gì mình không làm được?” Hắn sẽ phải trả giá bằng sinh mạng vì thói tự phụ.

Uy áp vốn đã không đủ, nếu như uy áp từ huyết mạch tập trung vào một người thì còn có chút hiệu quả, nhưng giờ lại phải chia ra áp chế đám rối mà hắn phái đi. Ngao Huyết náu mình phía sau vô cùng kích động, ra lệnh cho bọn họ tiếp tục tiến công!

“Không ai được lùi bước!”

“Lùi về là chết!” Ngao Huyết lạnh lùng quát.

Năm con trùng Huyết Duyên này đều là thuộc hạ của nó, đã bị nó đánh dấu thần hồn. Vì thế cho dù có phần sợ sệt trước uy áp huyết mạch của Mục Cẩm Vân thì chúng cũng không dám lùi lại, liều mạng cũng phải gặm được một miếng thịt của Mục Cẩm Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status