Ấn Công Đức

Chương 621 : Chương 621TRUYỀN ĐẠO



Chương 621TRUYỀN ĐẠO

Hạc giấy đậu xuống tay mang đến cảm giác lành lạnh, Tô Lâm An mở nó ra thì thấy có vài thứ sáng lập lòe lăn ra. Trông chúng vuông vức như mấy viên gạch, nhưng nàng vừa cầm vào tay thì đôi mắt chợt sáng bừng lên. Đây chính là nguyên liệu luyện khí tuyệt vời.

Những miếng gạch vuông vức xếp chồng lên nhau, ước chừng cao khoảng hai thước.

Sau đó lại có hai cái bình quý rơi ra, một bình nóng một bình lạnh, trong đó đều đựng nước của giếng Tứ Phương.

Giếng Tứ Phương đã bị chiếm đóng quá lâu, những bảo vật đặc trưng của giếng Tứ Phương đã chẳng còn xuất hiện ở thành Thất Tinh từ lâu, nay có thể xem như lại thấy được ánh mặt trời. Có điều Tô Lâm An cũng không thể lôi nó ra rêu rao, nếu không khi mẹ hỏi nàng có được từ đâu thì nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Trước hết cứ cất lại đã, để xem đến khi vá trời có thể dùng đến hay không. Nghĩ như vậy, Tô Lâm An bèn cất hết những thứ mà Mục Cẩm Vân gửi đến vào trong pháp bảo trữ vật. Khi nàng định cất cả con hạc giấy thì con hạc giấy vốn đã bị tháo ra thành một tờ giấy trắng lại đột nhiên run lên, rồi giọng nói của Mục Cẩm Vân lại vang lên: “Nhớ phải gửi thư hồi âm.”

“Nàng không định gửi thư cho ta đúng không?”

Tô Lâm An không khỏi nghẹn lời. Bị nói trúng tim đen nên nàng cũng thấy hơi ngại ngùng, may là hắn không ở đây nên không nhìn thấy được bộ dạng của nàng lúc này.

Tô Lâm An gấp hạc giấy lại, rồi tiện tay để thêm một ít đồ ăn do Trữ Tần làm vào bên trong. Sau đó nàng nghĩ ngợi trong thoáng chốc rồi lấy bút giấy ra, nhanh chóng vẽ một bức tranh.

Tranh vẽ hai người nhưng chỉ thấy bóng lưng. Bọn họ nắm tay nhau đi dạo dưới giàn hoa, dưới chân cỏ xanh như nệm, kéo dài đến tận chân trời.

Nhét tranh và đồ ăn vào xong, Tô Lâm An định nói thêm vài câu thả thính. Nàng từng là nữ ma đầu, vì mạng sống mà có thể nói những lời quyến rũ người khác, đến giọng nói cũng có thể trở nên du dương đa tình, khiến người nghe cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Trước đây đối mặt với Mục Cẩm Vân, nàng chưa bao giờ lép vế, nhưng nay mở miệng ra, cơ thể đang nằm lười nhác cũng ngồi dậy ngay ngắn. Nàng nói: “Mọi việc trong nhà đều ổn cả. Bên ngoài nguy hiểm trùng trùng, chàng phải hết sức cẩn thận, đặt an toàn lên hàng đầu.”

Không còn thờ ơ hờ hững nữa, chỉ bởi lòng đã vướng bận nhớ thương.

Gửi hạc giấy đi rồi, Tô Lâm An tiếp tục nghỉ ngơi, lấy lại sức rồi tu sửa trận pháp tiếp, cứ thế lặp đi lặp lại.

Nàng bận rộn thêm một tháng nữa mà vẫn chưa tiến triển được là bao. Giống như một tấm lưới lớn rách rưới mọi bề, cho dù nàng đã sửa xong một chỗ thì vẫn còn rất nhiều lỗ thủng khác cần được vá lại, hơn nữa còn thường xuyên có thêm những chỗ rách mới xuất hiện. Nếu chỉ dựa vào một mình nàng thì căn bản là không thể hoàn thành được.

Vì thế sau một tháng, Tô Lâm An đã có tính toán mới.

Trước hết nàng chọn ra những tu sĩ có sở trường về trận pháp trong trấn Thanh Thủy rồi trực tiếp chỉ dạy, sau đó tăng mạnh việc bồi dưỡng môn phù văn trận pháp trong trường học ở hoàng thành. Mặc dù trước mắt không thấy được hiệu quả quá lớn, nhưng trời sập không phải chuyện ngày một ngày hai, tu sửa cũng không phải việc có thể hoàn thành được trong thời gian ngắn. Rồi một ngày nào đó, sẽ có càng nhiều đại sư trận pháp phát huy được tác dụng.

Thực ra giới tu chân có không ít đại sư trận pháp có bản lĩnh, nếu như có thể tập hợp được sức mạnh của mọi người để vá trời, ắt hẳn sẽ có thêm hy vọng.

Nàng có nên đến giới tu chân thêm chuyến nữa không?

Lập nên một cuộc khảo nghiệm, dụ những đại sư trận pháp đó tới, hứa hẹn sẽ cho bảo vật quý báu gì đó, kêu gọi bọn họ cùng đồng tâm hợp lực cống hiến chút sức lực cho thiên hạ này. Đầu óc Mục Cẩm Vân nhanh nhạy, đợi đến khi hắn về thì nàng sẽ thương lượng chi tiết với hắn, cố gắng tóm hết đại sư trận pháp có bản lĩnh trong một mẻ.

Nàng chẳng cao thượng đến vậy, càng chẳng muốn làm chúa cứu thế gì đó. Sức của một người có hạn, vẫn nên kéo thêm nhiều người nhập cuộc thì hơn.

Trước đây cứ nghĩ chỉ có mình nàng mới lĩnh ngộ được trận pháp Thiên Địa Càn Khôn, nhìn thấy lỗ hổng trong trận pháp Thiên đạo, cho nên nàng đành phải một mình đảm nhận trọng trách này. Nhưng nay nàng đã tỉnh ngộ ra. Cho dù hiện giờ chỉ có một mình nàng hiểu, nhưng chỉ cần nàng không keo kiệt bủn xỉn, truyền bá trận pháp rộng rãi ra bên ngoài thì trình độ trận pháp của mọi người sẽ ngày càng tiến bộ. Đến lúc đó, nàng có thể có thêm càng nhiều người trợ giúp.

Thiên hạ không phải chỉ của một người.

Trời sập xuống thì tất cả sinh linh đều không thể thoát được.

Mỗi một sinh linh trong thiên hạ này, vào thời khắc sinh tử, chắc hẳn ai ai cũng muốn được đóng góp một phần sức lực.

Mà hiện giờ, việc cần thiết hơn với nàng là làm một người truyền đạo.

Trong thành Thất Tinh, Tô Lâm An có thể dạy học trong trường. Còn ở giới tu chân, nàng dự định chọn ra một đống đá Thiên Vẫn, khắc cách tu luyện trận pháp lên những thẻ ngọc đặc biệt rồi khảm vào đá, để nó lưu truyền vào giới tu chân.

Thẻ ngọc thông thường không thể chịu đựng được trước gió bão kẽ nứt ở giữa hai giới. Hiển nhiên là không thể dùng phương pháp chế tạo thẻ ngọc của giới tu chân, nàng phải tìm vật liệu khác mới được.

Đau đầu suy nghĩ hai ngày, sau nhiều lần thử nghiệm, Tô Lâm An phát hiện những viên gạch của giếng Tứ Phương mà Mục Cẩm Vân gửi về lúc trước rất phù hợp. Nàng cắt những viên gạch đó ra thành những miếng nhỏ rộng một tấc, dài ba tấc, tiếp đó dùng thần thức khắc thuật suy diễn trận pháp vào trong miếng gạch. Sau đó nàng nói thêm về vấn đề trời đất sụp đổ, nói rõ lý lẽ vì sao mình lại cố tình truyền dạy trận pháp Thiên Địa Càn Khôn cho người trong thiên hạ. Đợi sau khi hoàn thành, Tô Lâm An gọi tấm thẻ kim loại này là Thiên Cơ. Nàng gửi một tấm thẻ Thiên Cơ đến chỗ Mục Cẩm Vân, để hắn xem xét rồi tiếp tục bổ sung hoàn thiện.

Sau khi nhận được thẻ Thiên Cơ, Mục Cẩm Vân bèn dùng thần thức để kiểm tra.

Khi thần thức của hắn vào bên trong, dường như bị kéo vào một vùng trời đất mênh mông. Trời đất rộng lớn vô biên, biển mây cuồn cuộn, hắn nhỏ bé như một hạt bụi giữa đất trời bao la đó. Còn chưa kịp cảm thán sự rộng lớn của đất trời thì hắn đã thấy trời đất quay cuồng.

Chẳng có bất cứ điềm báo nào, đất trời bắt đầu sụp đổ, bầu trời trên cao ầm ầm sập xuống, mặt đất dưới chân bắt đầu nứt toác. Gió to, mưa lớn, trời sập, đất nứt… Tất cả tai họa đều xuất hiện trong mảnh đất trời này, không ai có thể ngăn cản.

Mặc dù bản thân ở ngay đó nhưng lại cảm thấy mình không thể làm được gì, đấu tranh vật lộn thế nào cũng vô ích, cuối cùng trở nên tuyệt vọng.

Trời đất sụp đổ, không ai có thể tránh được. Nay đặc biệt gửi tặng phép thần thông trận pháp Thiên Địa Càn Khôn, mong người khắc khổ tu hành, đóng góp chút sức lực vào việc khôi phục Thiên đạo.

Tiếp theo là phù văn trận pháp cơ bản nhất, dùng để kiểm tra tư chất của người có duyên. Nếu như tư chất thực sự không phù hợp, Tô Lâm An còn căn dặn người nhận truyền thẻ Thiên Cơ đi, tặng cho người khác. Đồng thời nàng còn nói tấm thẻ bài này có thể sao chép được, trao cho tất cả mọi người, với hy vọng “hạt giống” sẽ được gieo khắp thiên hạ.

Còn những người có tu chất ưu tú về mặt trận pháp thì có thể tu luyện tiếp. Đồng thời, nếu người nhận được thẻ Thiên Cơ là đại sư trận pháp, thì khi thần thức bước vào sẽ trải qua nhiều lần kiểm tra. Sau khi giải mã được một lượng lớn hình ảnh tàn khuyết của trận pháp sẽ giành được một bản đồ kho báu trong bí cảnh. Đến khi mở được kết giới của bí cảnh đó thì sẽ có được truyền thừa đích thực, chính là phép thần thông - Thiên Địa Càn Khôn.

Cái gọi là bí cảnh thực ra chính là ngoại vực. Tiếp theo nàng muốn đưa hết nhóm người này đến ngoại vực để vá trời. Nếu làm theo cách này, số lượng người sẽ ngày một tăng lên.

Sau khi xem xét thẻ Thiên Cơ một lượt, Mục Cẩm Vân chầm chậm lắc đầu, nói: “Ngây thơ.”

Khi bọn họ rời đi, giới tu chân đã trở nên hỗn loạn.

Nếu một tấm thẻ Thiên Cơ thế này xuất hiện thì sẽ dấy lên gió tanh mưa máu, khiến tình hình trở nên càng tồi tệ hơn. Những kẻ được gọi là tu sĩ thượng giới, đại đa số còn tàn nhẫn hơn ma đầu tàn ác nhất của châu Vân Lai. Bởi vì gần như mỗi một tu sĩ ở thượng giới đều bóc lột tín đồ và niệm nô.

Gốc rễ niệm lực để bọn chúng tu luyện được tích tụ lại từ chính máu tươi của những người vô tội. Linh khí tinh khiết mà chúng sử dụng khi tu luyện cũng đều thông qua việc cướp đoạt hàng ngàn hàng vạn sinh linh ở hạ giới mới có được.

Đám tu sĩ đó, cho dù là tu vi cao hay thấp thì trong xương cốt đều khắc sâu sự ác độc.

Niệm châu ở thượng giới cũng phổ biến như linh thạch dưới hạ giới. Chẳng ai dám nói mình tu hành đến ngày hôm nay mà chưa từng sử dụng một hạt niệm châu nào. Có lẽ có một số ít tu sĩ đối đãi thật lòng với tín đồ, nhưng bọn họ không thể nào cạnh tranh lại được với kẻ khác. Điều quan trọng nhất là bọn họ không thể đảm bảo được, niệm châu hấp thụ khi tu hành có dính máu hay không.

Như vậy khi niệm lực cắn trả, ai trong số tu sĩ thượng giới có thể tránh được?

Tu sĩ thượng giới bị oán khí ảnh hưởng, sao có thể làm theo sự sắp xếp của Tô Lâm An, truyền bá thẻ Thiên Cơ và tĩnh tâm giác ngộ trận pháp trong đó được?



Sau khi nhận được thư hồi âm, Tô Lâm An hơi thất vọng, lẽ nào cách này không thực hiện được?

Nàng hỏi: “Ma đầu tàn ác nhất ở châu Vân Lai? Ta sao?” Nàng giơ tay ra, trên tay tức thì xuất hiện một chiếc gương hình tròn nhỏ nhắn. Nàng đưa lên trước mặt, nhìn ngắm kỹ càng mình ở trong gương.

Khoa Đẩu Hỏa: “Hừ!”

Hình như điểm chú ý của ngươi hơi lệch lạc thì phải.

Mục Cẩm Vân: “Trước tiên tóm hết đám người thông thạo trận pháp lại, kẻ nào không phục thì giết chết.” Đối với Mục Cẩm Vân, việc hủy diệt toàn bộ thượng giới chẳng khiến hắn có bất cứ gánh nặng tâm lý nào cả.

Hắn nói tiếp: “Kẻ nào không nghe lời thì dùng trùng Huyết Duyên để ký sinh. Chúng có thể kế thừa trình độ trận pháp của bọn họ, tiếp tục bồi dưỡng một thời gian còn có ích hơn đám tu sĩ đấy nhiều.”

Bởi những lời của Mục Cẩm Vân, con hạc giấy trắng vốn ngoan ngoãn cũng có thêm chút khí thế sát phạt.

Sát khí bừng bừng khiến xung quanh bỗng im bặt. Khoa Đẩu Hỏa đang lẩm bẩm càm ràm cũng thu mình lại, yên phận làm một đốm lửa. Đã lâu không gặp Mục Cẩm Vân, hình như hắn lại mạnh lên rất nhiều.

Việc báo thù cho gà con xem ra không có hy vọng rồi.

Chỉ riêng Tô Lâm An không bị ảnh hưởng, còn khẽ lầm bầm: “Vậy đó không phải là thiên tai mà là trùng tai rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status