Ấn Công Đức

Chương 622 : Chương 622KIỂM TRA



Chương 622KIỂM TRA

Lời của Mục Cẩm Vân cũng có lý, nhưng Tô Lâm An vẫn muốn truyền thẻ Thiên Cơ ra ngoài.

Tu sĩ thượng giới không thể dốc lòng tu hành theo con đường trận phù thì vẫn còn hàng ngàn hàng vạn tu sĩ hạ giới. Nàng và Mục Cẩm Vân đã từng sống ở châu Vân Lai. Nàng biết, trên thực tế, không phải tố chất của tu sĩ hạ giới kém, mà chẳng qua bọn họ ở trong môi trường linh khí hỗn tạp, tu luyện đương nhiên khổ cực hơn, nhưng cũng kiên định hơn tu sĩ thượng giới rất nhiều.

Còn về trùng Huyết Duyên...

Tô Lâm An tin Mục Cẩm Vân, nhưng nàng vẫn kiêng dè trùng Huyết Duyên. Bản thân thứ này không chịu sự trói buộc của quy tắc Thiên đạo, tự do bên ngoài Thiên đạo, sao nàng dám giao nhiệm vụ vá trời cho bọn chúng?

Không thể dùng lẽ thường để suy đoán thứ này. Mọi chuyện đều có khả năng xảy ra, dù là Mục Cẩm Vân cũng không thể đảm bảo sẽ không xảy ra điều bất trắc.

Vậy nên về việc để trùng Huyết Duyên vá trời, Tô Lâm An lắc đầu. Nàng sẽ không cân nhắc tới ý kiến này.

Đương nhiên Tô Lâm An cũng không phản bác Mục Cẩm Vân quá thẳng thắn. Nàng chỉ đáp lại: “Giới tu chân đã loạn như vậy rồi, thêm một tấm thẻ Thiên Cơ cũng chẳng phải nhiều?”

Dù sao đã hỏng bét thế rồi, chẳng lẽ còn sợ kết quả tệ hơn?

Hơn nữa, nàng chẳng có gì vướng bận ở giới tu chân, loạn thì loạn thôi.

Tô Lâm An nghĩ mà trong lòng không chút bận tâm. Nàng chẳng phải người nhân từ gì, sao ai cũng cho rằng nàng có một trái tim thánh mẫu trách trời thương dân vậy?

Nghe xem, lúc này đám tín đồ trong trấn Thanh Thủy lại đang thầm thì cái gì?

“Củ cải đại tiên đại từ đại bi, xin ngài phù hộ cho con ngày mai qua được kỳ kiểm tra dược tông một cách thuận lợi...”

Tô Lâm An vểnh tai lên nghe, sau đó thì cạn lời, chỉ có khóe miệng giật khẽ. Đám tín đồ của nàng suốt ngày niệm lung tung cái gì không biết, không tập trung tu luyện mà chạy tới đây bái nàng? Đáng phạt! Nàng nhấc bút viết mấy tờ đan phương không hoàn chỉnh, rồi búng tay gửi tới đan dược sư của trường:

“Đề thi ngày mai đổi thành đan phương này!”

Nàng muốn xem thử, đề bài đích thân nàng ra, rốt cuộc có mấy người vượt qua được!

Tô Lâm An vừa phân tâm chút, giấy hạc trong tay đã đập cánh vài cái tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Nàng vội vàng nói: “Còn về phương pháp chàng nói, phải đợi đến khi chàng tu luyện đại thành, thống nhất toàn bộ tộc trùng Huyết Duyên thì mới có cơ hội thực hiện.”

“Vậy chàng sẽ nghiêm túc bế quan?”

Nàng im lặng chốc lát rồi lại cười khanh khách: “Một ngày không gặp như cách ba thu, chàng cũng đừng bế quan quá lâu. Chàng đã ra ngoài mấy tháng rồi, lẽ nào không nhớ ta sao?”

Sau khi thả hạc giấy bay đi, nàng lại tiếp tục hoàn thiện thẻ Thiên Cơ, tiếp đó đi tới gần hồ Giới để chọn một số hòn đá Thiên Vẫn. Nàng khảm thẻ Thiên Cơ vào trong đá Thiên Vẫn, sau đó đánh bay chúng ra ngoài. Còn việc chúng có thể thuận lợi vượt qua gió bão kẽ nứt để đến giới tu chân hay không thì Tô Lâm An không đảm bảo được.

Chỉ có thể nghe theo ý trời. Điều quan trọng nhất trước mắt vẫn là bồi dưỡng các đại sư trận phù của thành Thất Tinh.

Nàng đã gieo xuống hạt giống hy vọng.

Nhiều năm sau, sẽ có càng đông người đứng ra, cùng nàng cống hiến sức mạnh của chính mình cho thiên hạ này.

***

Ngày hôm sau, buổi kiểm tra ở trường.

Sau khi tu bổ trận pháp, Tô Lâm An không về thẳng trấn Thanh Thủy nghỉ ngơi mà tới trường xem xét buổi kiểm tra.

Trường khai giảng mới vài tháng, kiến thức được dạy đều còn rất đơn giản, do đó bài kiểm tra cũng không khó. Chỉ có điều, văn hóa của người ở hai thế giới khác biệt quá lớn nên gây ra không ít chuyện cười. Đặc biệt là những môn như cầm, kỳ, thi, họa. Nàng đi xem một lượt, đúng là dở khóc dở cười.

Những võ giả ngoại vực kéo đàn nhị, gảy tỳ bà, ai trông cũng lưng hùm vai gấu, không hợp chút nào với nhạc cụ trong tay. Khúc nhạc họ tấu ra cũng như ma âm xuyên não khiến nàng không dám đứng lâu.

Vậy mà nàng còn nghe thấy có người hỏi: “Tiếng của loại nhạc cụ này có thể tấn công thần hồn thật sao? Chuyên dùng để đối đầu trùng Huyết Duyên luôn á?”

“Lẽ nào trùng Huyết Duyên bị chướng tai mà chết sao?”

Tô Lâm An: “…”

Được lắm, các ngươi thật xuất sắc.

Bên cạnh lớp nhạc là lớp đan dược. Một đám học đồ luyện đan sau khi nhận được đan phương thì đều choáng váng, ai cũng ủ rũ, trông không khác gì đưa đám.

“Rõ ràng tối qua ta đã học theo những phu tử trong trấn Thanh Thủy, tới bái lạy Củ cải đại tiên, sao lại thi trúng đan phương khó thế này?”

“Củ cải đại tiên cứ cầu là linh nghiệm?”

Hắn lấy món trang sức củ cải ra, hai con mắt như đôi chuông đồng nhìn chằm chằm vào đó, còn rưng rưng nước mắt. Nôn nóng đến mức chảy cả nước mắt đây mà!

“Đan phương này phải bổ sung thế nào đây?”

Phu tử ở trên bục đè tay xuống, ra dấu yên lặng.

Thấy đám đệ tử phía dưới nhìn, ông ho một tiếng rồi nói: “Đề thi này do đích thân Củ cải đại tiên đưa ra. Mọi người cố gắng thể hiện cho tốt, nếu như lọt vào mắt Củ cải đại tiên, có khi ngài ấy sẽ đích thân tới chỉ dạy đan đạo cho các ngươi.”

“Dù chỉ có được một sợi tóc tơ của ngài ấy, các ngươi cũng đã được lợi vô cùng rồi.”

Chẳng phải sao, tóc ngài chính là rễ của Yên La bạch ngọc, là nguyên liệu luyện đan cực phẩm. Cả đời có thể dùng Yên La bạch ngọc luyện dược một lần, thì đan dược sư có chết cũng không tiếc!

Võ giả cầm đồ trang sức hình củ cải trong tay: “...”

Hắn cảm thấy phu tử đang nhìn mình...

Tu vi của hắn cao hơn của phu tử, đương nhiên không nhìn nhầm. Phu tử đang nhìn hắn.

Nói cách khác, đề thi này do chính hắn cầu được?

“Trương Quang Dũng!”

Bị phu tử gọi tên, hắn lập tức cất món trang sức củ cải vào trong túi, lớn tiếng đáp lại:

“Học trò có mặt!”

“Còn ngây ra làm gì, mau suy nghĩ để hoàn thiện đan phương, còn phải luyện ra một lò đan dược đấy!”

“Vâng!”

Thấy đám học trò đang luyện đan dược hết sức hăng say, Tô Lâm An chỉ cười không nói.

Nàng đi không bao lâu, vô số tiếng nổ lò đã nối nhau vang lên trong phòng đan dược. So với tiếng gào khóc hãi hùng bên lớp nhạc thì tiếng nổ này thật sự dễ nghe hơn! Nàng chắp tay sau lưng, chậm rãi đi lòng vòng trong trường, cảm thấy bầu không khí này rất thoải mái, khiến cơn mệt mỏi vơi đi không ít. Khi đi tới thung lũng hoa phía sau trường, Tô Lâm An dừng bước, nhướng mày.

Nàng đang định mở miệng nói thì cảm thấy có một đôi bàn tay vươn tới từ phía sau, nhẹ nhàng che hai mắt nàng lại.

Nàng hơi ngả người ra phía sau, dựa vào lòng hắn.

“Sao đã về rồi?”

Chỉ là một câu nói đùa bình thường, mà hắn đã vội quay về sao? Còn nói phải nhanh chóng tu luyện, nỗ lực mạnh lên để xưng bá cả khu sa đọa đó, giờ mới cắn nuốt một kẻ ở cảnh giới Nhập Thần mà đã về nhà rồi!

“Nhiều năm không gặp, đau đáu nhớ nhung.”

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai khiến Tô Lâm An cảm thấy nhồn nhột.

“Cái gì mà nhiều năm?”

“Một ngày không gặp ngỡ cách ba thu, tính ra chẳng phải rất nhiều năm không gặp rồi sao.”

Tô Lâm An:

“Đau đáu nhớ nhung là nhớ thế nào?”

“Nhớ nàng mong nàng, hồn vương mộng vấn.”

Nàng khẽ kéo bàn tay Mục Cẩm Vân ra, gò má ửng hồng miệng nhoẻn cười, quay người lại hỏi: “Ở châu Vân Lai, rốt cuộc chàng đã lén đọc bao nhiêu tiểu thuyết dân gian?”

Mục Cẩm Vân nói với điệu bộ hết sức nghiêm chỉnh: “Vẫn không đủ.”

“Nếu ngày nào cũng nói thì vẫn không đủ.”

“Sau này đi bắt mấy kẻ giỏi văn chương, để bọn họ ngày nào cũng viết cho ta, ta đọc cho nàng nghe.”

Tô Lâm An: “...”

“Chàng...”

Nàng chưa dứt lời thì đã bị Mục Cẩm Vân kéo vào lòng, sau đó cả người được hắn bế bổng lên, rời khỏi trường. Một giây sau cả hai đã bay về căn nhà thuộc về họ ở trấn Thanh Thủy, tiếp đến chính là màn thần hồn giao hòa sau thời gian dài xa cách. Vốn là vì sau khi vá trời, thần thức mệt mỏi nên nàng mới tới trường đi dạo, kết quả lần này nàng chẳng còn sức mà phản kháng, bị nguyên thần của hắn bao bọc trọn vẹn, hoàn toàn chìm đắm.

Đến khi tỉnh lại, nguyên thần của Tô Lâm Anh đã hồi phục. Nàng xoa trán, thần thức vươn ra ngoài thì biết được hiện tại đã là ba ngày sau.

Nàng đã ngủ lâu như vậy sao?

Khi nàng tỉnh lại, Mục Cẩm Vân còn không ở bên cạnh!

Giày vò nàng tới mức này mà không biết đường hầu hạ cho tử tế, đúng là muốn ăn đòn.

Thần thức của nàng đã thấy Mục Cẩm Vân đang ngồi thiền trong lá Ngưng Băng. Tô Lâm An tức giận vào theo, vừa bước vào thì phát hiện sắc mặt Mục Câm Vân hơi biến đổi.

Ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa khẽ run, nhưng rồi nó vẫn chưa nói gì.

Nó không thèm nói ba ngày nay nguyên thần của Mục Cẩm Vân cứ kỳ lạ đâu.

Hiện tại hình như Mục Cẩm Vân đang trong tình trạng nguy cấp. Tô Lâm An tới gần, bảo đảm mùi hương của nàng sẽ khiến hắn tẩu hỏa nhập ma! Bình thường hắn có thể nhịn được mùi hương của nàng, giờ thì khó!

Nó không thèm nhắc nhở nàng đâu.

Để Mục Cẩm Vân chết đi! Hừ!

Nhưng Mục Cẩm Vân và Tô Lâm An là cặp đôi đã lập khế ước, hắn bị thương thì Tô Lâm An cũng sẽ bị thương theo...

Thôi, nó vẫn nhắc nhở một câu vậy.

Khoa Đẩu Hỏa: “Người ngươi thối thế nào ngươi không biết à?”

Được Khoa Đẩu Hỏa nhắc nhở, Tô Lâm An đã nhận ra được điều bất thường. Nàng lập tức ra khỏi lá Ngưng Băng, cẩn thận giấu hết hơi thở của mình đi rồi mới nói: “Ta biết.”

“Ba ngày nay ta ngủ mê man, đã xảy ra chuyện gì?”

Khoa Đẩu Hỏa: “Chắc là hắn ép khô ngươi rồi, bản thân tự lên cấp luôn? Hừ, phụ nữ, bị thải âm bổ dương mà còn nhớ tới đối phương.”

Tô Lâm An không phục: “Xì!”

Sao nàng có thể bị ép khô chứ. Nàng là nữ ma đầu tu luyện cả mị thuật, chỉ có nàng hút khô người khác, biết không hả...

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status