Ấn Công Đức

Chương 627 : Chương 627PHÁ VỠ



Chương 627PHÁ VỠ

Họ không thể thi triển linh khí xung quanh, là vì linh khí ở nơi này đã bị giam cầm, còn khí bẩn dày đặc xung quanh lại rất hại cho cơ thể.

Việc đầu tiên hắn phải làm là ngăn chặn sự ăn mòn của khí bẩn, tìm ra mắt trận của trận pháp giam cầm và phá được nó. Thế thì hắn mới có thể thoát khỏi gông xiềng, kiếm pháp của hắn mới phát huy ra được uy lực mạnh mẽ, phá vỡ chiếc bình kia.

Hắn có thể chịu được khí bẩn.

Khương Chỉ Khanh đã chống chọi lại được đám mây khí bẩn độc hại vừa rồi, tuy bây giờ khí bẩn vẫn khiến hắn đau đớn, nhưng không còn làm tinh thần hắn dao động được nữa. Nhưng muốn tìm ra mắt trận thì...

Bốn bề âm u mờ mịt, chỉ có chính giữa có một cái bình với một cái cây ở trong. Trận pháp không phải sở trường của hắn, giờ chỉ có thể trông chờ vào vận may thôi.

Khương Chỉ Khanh nhớ lại những lời mà Tô Lâm An đã lải nhải lúc ở trong bí cảnh năm xưa.

“Không tìm ra mắt trận thật à? Không hiểu về trận pháp thì phá trận thế nào? Cứ dùng bạo lực để phá là được.”

“Một kẻ khỏe hạ được mười người biết võ đấy!”

“Khương Kiếm Tiên, dùng kiếm của ngươi chém chỗ này xem.”

“Chỉ có bằng này sức thôi à, chậc chậc, chẳng lẽ tối qua bị ta...”

“Nếu không biết đánh vào đâu, vậy thì mục đích của trận pháp này là gì? Cứ dùng cách đối nghịch đi. Nơi nào có áp bức thì nơi ấy có phản kháng mà.”

“Tất nhiên, thế này rất mạo hiểm.”

“Nhưng nếu bị giam cầm ở đây, đằng nào cũng chết, vậy sao không liều đánh cược một lần, ngươi thấy đúng không?”

Khương Chỉ Khanh nói khẽ, “Phải.”

Khương Chỉ Khanh định đưa Thiên Sinh đến một nơi an toàn hơn, nhưng bốn phía đều trống trải, không hề có nơi nào an toàn cả. Hắn bèn cởi áo khoác ra rồi choàng lên người Thiên Sinh, lấy cả mũ trùm đầu đội cho cậu bé, sau đó đặt nó ở một nơi gần mình, “Ta phải thử phá trận, ngươi phải để ý quanh mình đấy.”

Hắn đặt thanh kiếm trong tay xuống bên cạnh Thiên Sinh. Lỡ như xảy ra nguy hiểm, kiếm của hắn sẽ bảo vệ Thiên Sinh trước tiên.

Sau khi lo liệu ổn thỏa cho Thiên Sinh, Khương Chỉ Khanh khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu cưỡng ép chuyển vận linh khí trong cơ thể.

Không thể dùng linh khí xung quanh được, nhưng tu vi của hắn đã đạt cảnh giới Nhập Thần, chỗ nào trong cơ thể cũng có linh khí. Lúc này vận chuyển linh khí trong cơ thể, hắn có cảm giác như toàn thân bị bánh xe nghiền qua, xương cốt phát ra tiếng “răng rắc” như rang đậu, trên làn da cũng xuất hiện vết nứt.

Khí bẩn chui vào trong da qua vết nứt, gặm nhấm máu thịt của hắn.

Đau! Nỗi đau đớn khiến hắn phải rên khẽ.

Mà cũng chỉ vẻn vẹn một tiếng rên ấy thôi.

Hắn từng bị giày vò suốt cả ngàn năm, chẳng ngôn từ nào có thể hình dung được những nỗi đau khổ mà hắn từng chịu đựng. Nhớ lại, cũng chỉ còn một nụ cười như gió thoảng mây bay.

Hắn không sợ giày vò, chỉ hận bất công.

Linh khí đã chuyển được một vòng.

“Hai vòng!” Hắn rít ra hai chữ qua kẽ răng, có máu rỉ ra qua kẽ răng.

Thiên Sinh co người lại. Sau khi mất một con mắt, cậu bé yếu ớt vô cùng, bây giờ đầu óc còn đang hỗn loạn mơ màng. Dường như nó nghe bên ngoài có tiếng động, có vẻ là tiếng đao kiếm va chạm nhau, cứ như nó đang ở trên chiến trường, bốn bề muôn trùng hiểm nguy.

Nó muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại nặng trĩu, chẳng thể nào nhấc lên nổi.

“Ba vòng!” Một tiếng nói như tiếng sấm rền vang lên bên tai. Âm thanh ấy mạnh mẽ hùng hậu, còn mang theo khí thế muốn tranh đấu với đất trời, khiến cậu bé đang suy yếu cũng như được tiếp thêm sức mạnh.

Hắn đang ở đâu? Hắn không thể chịu thua!

“Bốn vòng, năm vòng...”

...

“Chín vòng!” Chín vòng là một đợt vòng tuần hoàn lớn của linh khí. Linh khí vốn bị tắc nghẽn dường như đã được đả thông hoàn toàn trong cơ thể, những khí bẩn xâm nhập cơ thể bị quét sạch. Cùng lúc linh khí tăng vọt, quanh người hắn còn xuất hiện một lá chắn linh khí màu xanh nhạt, ngăn chặn khí bẩn bên ngoài.

Cũng chính vào lúc này, một áp lực còn lớn hơn ập đến từ một nơi không xa, con mắt trên cổ tay Khương Chỉ Khanh còn tóm được một tia sáng.

Vì thế, Khương Chỉ Khanh vung kiếm không chút do dự.

Trong tay hắn không có kiếm.

Kiếm đã được hắn để lại bên cạnh Thiên Sinh rồi.

Nhưng Khương Chỉ Khanh đã đạt đến cảnh giới Nhập Thần, kiếm đạo đã đến trình độ siêu phàm, kết hợp kiếm pháp của Thiệu Lưu Tiên và Mục Cẩm Vân, hắn cũng đã có kiếm đạo thuộc về riêng mình. Kiếm của hắn là kiếm trừ ác, đã tiêu diệt vô số kẻ ác ôn, là thanh kiếm chính nghĩa trong lòng hắn.

Hắn biến thân mình thành kiếm, nhưng phải nói là nó càng giống một cây thước hơn. Dùng thước đo đếm, phân biệt thiện ác. Thiện thì sống, ác thì chết, đã xuất kiếm thì không hối hận, không để lại đường lui.

Sau một tiếng “bùm” thật lớn thì xung quanh chấn động dữ dội, tiếp theo đó, lại có một tiếng “bụp” vang lên trong không khí.

Từng bọng nước nhẹ nhàng vỡ ra, liên tiếp vang lên tiếng “bụp bụp”.

Trận pháp giam cầm, bị phá rồi. Rất nhiều linh khí trào ra từ cây Kiến Mộc tựa như một cơn mưa xối xả. Trong chiếc áo khoác, Thiên Sinh nhờ được linh khí gột rửa nên bao mệt mỏi đều tan biến, tinh thần cũng tốt lên nhiều, cuối cùng thì cậu bé cũng có thể mở mắt ra.

Cậu bé nhìn thấy Khương Chỉ Khanh toàn thân đầy máu đã đứng dậy, thấy hắn dẫn dắt linh khí trời đất rồi vung kiếm lên một lần nữa, mục tiêu, chính là Kiến Mộc trong bình.

Cậu bé lo lắng tột độ, cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy, rất muốn gào lên thật to, rồi lại càng muốn hát vang một khúc.

Cây Kiến Mộc đứng sừng sững giữa thượng giới và hạ giới hàng triệu năm qua, cuối cùng sắp bị đánh đổ rồi!

Cục diện, rốt cuộc cũng sắp bị phá vỡ.

Trong thời loạn lạc, cần một anh hùng như hắn.

Khương Chỉ Khanh làm được rồi.

Thiên đạo sụp đổ, sinh linh diệt sạch, còn Khương Chỉ Khanh thì có năng lực cứu thế. Điều này chứng tỏ tương lai mà nó nhìn thấy là sự thật, nó không chọn nhầm người.

Một kiếm giáng xuống, trên bình lưu ly chỉ xuất hiện một chấm nhỏ.

Hai, ba, rồi bốn nhát kiếm...

Âm thanh “leng keng” vang lên dồn dập, gõ vào lòng người tựa như nổi trống.

Cây trong bình đung đưa qua lại. Cái cây nhỏ bé chẳng để lộ chút cảm xúc nào, cành cây khẳng khiu của nó khẽ lay động, những chiếc lá rung lên xào xạc.

Chính vào lúc này, một tia sáng vàng bắn đến từ phía xa!

Đó là một mũi tên. Xé toạc hư không, tựa như sao băng quét qua màn trời, chớp mắt đã tới gần.

Mũi tên dài màu vàng tẩm chất độc màu xanh sẫm, bay về phía Khương Chỉ Khanh với khí thế đầy hung mãnh.

Khương Chỉ Khanh không có đủ thời gian, cũng không thể chạy trốn.

Hắn đã chém ra một nhát kiếm.

Mà kiếm của hắn, đã vung ra thì không hối hận.

“Phập” một tiếng, mũi tên vàng tẩm độc găm thẳng vào lưng Khương Chỉ Khanh, mà kiếm của Khương Chỉ Khanh thì vẫn chém trúng vào chiếc bình. Chiếc bình ấy đã vỡ quá nửa, sắp bị phá vỡ hoàn toàn rồi, nhưng giờ toàn thân hắn đã toát ra ánh sáng xanh lục. Loại độc ấy thật đáng sợ, chỉ trong chốc lát đã khiến hắn mất đi năng lực hành động.

“Ai cho ngươi lá gan phá hủy cây Kiến Mộc?” Người xuất hiện chính là chủ nhân thượng giới hiện tại, Tiên tôn Nam Cung Ly.

Hắn ta cũng không ngờ lại có người đến phá hủy cây Kiến Mộc, phá hủy gốc rễ tu hành của thượng giới. Nếu không có cây Kiến Mộc lọc sạch linh khí từ hạ giới thì tu sĩ thượng giới sẽ tu hành thế nào, trường sinh thế nào?

Và hắn ta càng không ngờ tới được, kẻ này thật sự đã đến được chỗ bản thể của Kiến Mộc, còn suýt nữa phá vỡ được nó. Nhưng liếc thấy Thiên Sinh bên cạnh thì Nam Cung Ly đã sáng tỏ.

Nhất định là Thiên Sinh đã dẫn đường. Tên ngu xuẩn này luôn miệng nói muốn bảo vệ sinh linh trong thiên hạ, vậy mà bây giờ lại dám làm ra chuyện này, đúng là tự tìm đường chết.

Nam Cung Ly không quan tâm vì sao Khương Chỉ Khanh muốn hủy diệt cây Kiến Mộc.

Nam Cung Ly cũng sẽ không cho Khương Chỉ Khanh bất cứ cơ hội sống sót nào.

Kẻ hủy diệt Kiến Mộc, phá hủy gốc rễ của thượng giới, chỉ có một kết cục: tan thành mây khói. Chẳng buồn nhiều lời, Nam Cung Ly lại ra tay, tung ra một đòn sấm sét. Nghĩ rằng Thiên Sinh còn chút công dụng, Nam Cung Ly đã đẩy Thiên Sinh sang một bên, mục tiêu chỉ có mình Khương Chỉ Khanh.

Thiên Sinh trừng mắt nhìn một con rồng lớn màu xanh biếc xông về phía Khương Chỉ Khanh.

Nam Cung Ly giỏi về luyện đan. Con rồng này là do đan khí biến thành, tuy mang màu biếc xanh đầy sức sống nhưng nó lại là vật cực độc, chạm vào là chết.

Tuy Khương Chỉ Khanh đã đạt đến cảnh giới Nhập Thần, nhưng sau cả một chặng đường tới đây, hắn đã bị thương rất nặng, lại còn vừa trúng một mũi tên, làm sao đối chọi với Nam Cung Ly được. Thiên Sinh muốn giúp nhưng lại chẳng làm được gì.

Cậu bé chỉ có thể trơ mắt nhìn con rồng xanh ấy nuốt chửng Khương Chỉ Khanh vào bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status