Ấn Công Đức

Chương 629 : Chương 629BẤT AN



Chương 629BẤT AN

Để giữ mạng, Nam Cung Ly không tiếc dùng đến niệm lực.

“Tín đồ nghe lệnh, đốt cháy ba năm thọ nguyên, giúp ta đánh kẻ địch!” Hiện nay Nam Cung Ly sở hữu cả thượng giới, cùng lúc được vô số tín đồ cung cấp niệm lực liên tục, cũng bị một lượng oán khí rất lớn cắn trả. Điều này khiến Nam Cung Ly phải kiềm chế cực kỳ, về cơ bản hắn rất ít khi dùng đến niệm lực.

Nhưng trong tình huống khẩn cấp này thì hắn ta đã chẳng thể lo nghĩ nhiều như vậy.

Dù sẽ bị niệm lực cắn trả thì hắn ta cũng phải dùng, việc bảo vệ tính mạng bản tôn còn quan trọng hơn. Nên biết rằng lần này bản tôn của hắn ta đích thân đến chỗ Kiến Mộc, hắn ta không thể phạm phải bất kỳ sai sót nào.

Niệm lực cuồn cuộn ập tới, khí thế toàn thân Nam Cung Ly cũng dần tăng lên, những lỗ máu trên người đều được một luồng ánh sáng trắng bao phủ, chẳng mấy chốc đã lành lại. Nhưng niệm lực cuồn cuộn đó cũng không thể giúp cho hắn ta thoát ra khỏi lớp xiềng xích, mà con quái vật bóng đen ấy cũng chẳng phải chỉ tấn công bằng sợi dây xích này.

Dây xích đang quấn quanh eo Nam Cung Ly như sống dậy, biến thành cành cây hay dây leo hơn. Có rễ cây nhô ra trên dây xích, đâm vào da thịt hắn ta. Cùng lúc đó, có những cành cây mọc ra từ sợi dây xích, bò đầy cơ thể hắn.

Dây xích đó giống hệt cây Kiến Mộc cắm rễ ở hạ giới, hấp thu dưỡng chất của hạ giới rồi vận chuyển đến thượng giới. Nam Cung Ly cảm nhận được máu thịt, linh khí, thậm chí là niệm lực trong người mình đều bị rễ cây trên sợi dây xích hút lấy, nhằm giúp sợi xích này lan rộng ra nhiều hơn, cũng nhanh hơn.

Nam Cung Ly trơ mắt nhìn một cành cây đâm từ sau lưng ra trước ngực mình, trên đó còn nở ra một đóa hoa được tạo thành từ vô số khuôn mặt.

Đôi mắt Nam Cung Ly trợn to như sắp nứt ra.

Hắn đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đóa hoa mặt quỷ ấy.

“Là, là ngươi.”

Hoa mặt quỷ đung đưa, tựa như đang cười.

Cái bóng đen giật mạnh sợi dây xích một cái, Nam Cung Ly cảm thấy cơ thể mình phảng phất bị xé toang. Hắn không nhịn được thét lên: “Đốt trăm…” Thế nhưng, một đóa hoa mặt quỷ đã nở ra từ trong miệng hắn, khiến những lời hắn sắp nói ra đột ngột im bặt.

Hoa không chỉ được trồng trong cơ thể hắn.

Ngay cả nguyên thần đã bị gặm nhấm của hắn cũng nở rộ từng đóa, từng đóa hoa rực rỡ. Nam Cung Ly kinh hãi tột độ. Hắn thu lò đan vào trong cơ thể, sau đó dùng toàn bộ sức lực để thi triển lĩnh vực đan khí. Hắn hét lên: “Nổ!”

Uy lực sinh ra khi vô số đan dược liên tiếp phát nổ đủ để xé toạc cả không gian.

Một đám mây hình nấm bốc lên trời cao, rồi lại tiếp tục nổ liên hồi giữa không trung, cả vùng trời đất cũng chấn động theo. Vụ nổ tựa như mặt trời đỏ rực rơi xuống khỏi bầu trời, rải ngọn lửa hủy diệt xuống khắp thiên hạ.

Ở nhà cũ xa xôi, Nam Ly Nguyệt cũng nhìn thấy áng mây đỏ nơi chân trời.

Cơn rung chuyển quá dữ dội khiến nàng suýt nữa đã không đứng vững.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Nam Ly Nguyệt chau mày, lo lắng nói thầm.

Mấy năm nay, nàng luôn sống trong địa bàn của lão tổ tông, vừa an toàn lại không ưu lo gì, chỉ là không tự do cho lắm. Nàng chưa từng rời khỏi núi Tiểu Dược mà mình đang cư ngụ. Chưa kể, dù không ra ngoài thì ở trên ngọn núi này cũng có rất nhiều tu sĩ. Nhưng càng ngày nàng càng thấy những người đó rất bất thường nên cũng chẳng dám tiếp xúc với họ nữa.

Cứ như thể, mọi người ở đây đều bị bệnh hết cả.

Nhưng chẳng ai trong số họ cảm thấy bản thân mình bị bệnh, chỉ cần tốc độ tu hành nhanh, thực lực tăng tiến vùn vụt, bị niệm lực cắn trả thì có là gì? Những tín đồ ấy hồi còn sống đã bị áp chế, chẳng lẽ biến thành oán khí thì lại vùng lên được sao?

Nhóm Nam Ly Nguyệt và đám người ở đây hoàn toàn không hợp nhau. Nàng không thể hòa nhập với họ, bèn dứt khoát đóng cửa luyện đan, bình thường chẳng hề gặp người ngoài.

May mà có chồng con và cả đồ đệ ở bên cạnh nàng, ngày tháng trôi qua cũng rất an nhàn. Nỗi phiền muộn lớn nhất của nàng hiện giờ có lẽ là chuyện Khang Khang rất thân thiết với lão tổ tông, ngày nào cũng đi theo lão tổ tông để học về đan đạo, thậm chí thường xuyên không về nhà.

“Mẹ!” Khang Khang ôm lấy eo của Nam Ly Nguyệt, “Bầu trời bị cháy rồi ạ?” Cậu nhóc không hề lớn lên, chiều cao vẫn như ngày nào, mặc trang phục được luyện chế riêng cho mình thì nhìn vẻ ngoài cũng không khác gì những đứa trẻ bình thường khác.

Gò má cậu bé còn phúng phính, vừa nhìn đã muốn véo một cái.

Nam Ly Nguyệt véo nhẹ khuôn mặt bụ bẫm của Khang Khang, “Đừng sợ.”

“Nếu mà sợ thật thì buổi tối ôm Củ cải đại tiên ngủ là được.”

Khang Khang xoa mặt mình, “Cha luyện cho con cơ thể thế này, không phải vì con mà là vì mẹ.”

“Muốn cho mẹ véo sướng tay nên mới làm cho con khuôn mặt mũm mĩm thế này.” Cậu bé lấy hai tay ép bẹp hai bên má mình, môi cũng dẩu lên, “Con muốn thay quần áo khác. Con muốn cao lên chút, gầy đi chút, còn muốn có hai lúm đồng tiên nho nhỏ, tuấn tú phong độ giống như tổ gia gia vậy đó!”

Vừa dứt câu, cậu bé lại nói tiếp: “Không biết Củ cải đại tiên đi đâu mất rồi.”

Tuy trong lòng vẫn rất nhớ Củ cải đại tiên, nhưng bây giờ Khang Khang đã biết thêm nhiều kiến thức rồi, không còn là đứa trẻ chẳng biết gì của châu Vân Lai nữa. Trong mắt cậu bé, thực lực của Củ cải đại tiên không bằng tổ gia gia.

Tổ gia gia mới là người đứng đầu thiên hạ, là Tiên tôn trong mắt mọi người, có muôn vàn tín đồ, Củ cải đại tiên không thể nào sánh ngang với ông được.

Có điều Khang Khang cũng biết địa vị của Củ cải đại tiên trong lòng mẹ mình, vì thế cậu bé lấy một cái móc treo hình củ cải ra rồi vung vẩy trong tay, “Bây giờ con ước, ước có một cơ thể mới vừa đẹp trai vừa khôi ngô. Mẹ ơi, cha ơi, hai người thực hiện cho con được không?”

Nam Ly Nguyệt dở khóc dở cười xoa đầu Khang Khang, “Đi thôi, đi tìm cha con.”

Nam Ly Nguyệt rải dược liệu ra phơi nắng xong xuôi rồi mới đến dắt tay Khang Khang. Hai người đang định đi thì nhìn thấy một chấm trắng bay đến từ phía chân trời.

Chấm trắng ấy bay đến với tốc độ cực nhanh, còn kéo theo một cái đuôi lửa. “Ầm” một tiếng, một chiếc lò luyện đan đã rơi xuống đỉnh núi cao nhất. Nơi đó chính là chỗ ở của lão tổ tông.

“Ây da, rơi xuống chỗ của tổ gia gia rồi?”

“Có nguy hiểm không đây?” Khang Khang sốt ruột hỏi, “Đó là sao băng lửa từ trên trời hả mẹ?” Nghe nói gần đây rất nhiều nơi có sao băng lửa rơi xuống, rất là nguy hiểm. Khang Khang đi theo Nam Cung Ly, còn biết về thế giới bên ngoài nhiều hơn Nam Ly Nguyệt.

Mí mắt Nam Ly Nguyệt giật khẽ, trực giác mách bảo nàng rằng có điều bất thường.



Vừa rồi khi chấm trắng ấy sắp rơi xuống, Nam Ly Nguyệt nhận ra đó là một cái lò luyện đan, là lò đan của lão tổ tông! Lò luyện đan bị phá hủy nghiêm trọng, chẳng những bị vỡ mà còn đang bốc cháy, chắc chắn đã xảy ra điều gì bất trắc rồi.

Đúng lúc này, lão tổ tông xuất hiện ở chân núi Tiểu Dược.

Chỉ trong thời gian một nhịp thở, Nam Cung Ly đã dịch chuyển từ chân núi đến chỗ vườn thuốc, “Khang Khang, đi theo ta.”

Nam Ly Nguyệt căng thẳng nắm chặt cổ tay của Khang Khang.

Hiện giờ sắc mặt của lão tổ tông có phần tái nhợt, nhìn già nua hơn rất nhiều, không còn phong thái thong dong như ngày trước. Nghĩ đến chiếc lò đan bạch ngọc vừa rơi xuống, Nam Ly Nguyệt cảm thấy rất bất an. Nàng chịu đựng áp lực, mở miệng nói: “Lão tổ tông tìm Khang Khang có chuyện gì thế? Chúng con đang định đi…”

“Cút!” Tiếng quát lớn này nhằm thẳng đến nguyên thần của Nam Ly Nguyệt. Nàng cảm thấy tai mình ong lên, đầu đau như sắp nứt ra, nhưng Khang Khang căn bản không hề nhận ra sự khác thường của Nam Ly Nguyệt. Cậu bé còn thầm thì: “Mẹ, mẹ nắm tay con chặt quá.”

“Tổ gia gia, sao băng lửa vừa rơi xuống từ trên trời sao? Có rơi trúng dược thảo mà con trồng không ạ?”

“Sao băng lửa lợi hại như vậy ư? Nó nện thủng được cả kết giới phòng ngự của tổ gia gia sao ạ?”

“Sao băng lửa có phải đều là đá Thiên Vẫn không ạ? Bên trong nó có giấu đồ gì không nhỉ?” Khang Khang cực kỳ tò mò về mọi thứ. Giờ đây cậu bé cứ ríu rít như một chú chim sẻ nhỏ, nói ra hàng loạt nghi vấn trong lòng.

Nam Cung Ly nói với giọng hờ hững: “Đi xem là biết ngay thôi.”

Khang Khang lập tức chủ động giãy ra khỏi tay của Nam Ly Nguyệt, “Mẹ, con với tổ gia gia đi nhé.”

Nam Ly Nguyệt bị sức mạnh của lão tổ tông trấn áp, không cách nào động đậy. Chắc chắn là có nguy hiểm, nhất định sẽ có chuyện không lành xảy ra, nếu không thì lão tổ tông sẽ không thế này. Vì sao lão tổ tông lại trấn áp nàng, không để nàng có cơ hội mở miệng, lại còn khăng khăng dẫn Khang Khang đi?

Lò đan bạch ngọc rơi xuống, lão tổ tông có vẻ suy yếu hơn trước rất nhiều, tất cả đều chứng tỏ trạng thái hiện tại không ổn.

Khang Khang đem lại được gì cho lão tổ tông vào lúc này chứ?

Nam Ly Nguyệt cảm thấy Khang Khang vùng ra khỏi những ngón tay mình, chỉ biết trơ mắt nhìn thằng bé hăng hái tiến về phía trước. Mà nàng, lại chẳng làm được gì.

Nỗi sợ ngày một lan rộng trong lòng, một cảm giác lạnh lẽo lan tràn từ dưới bàn chân lên đến đỉnh đầu.

“Khang Khang!” Nàng muốn gọi thằng bé lại, nhưng lại chẳng thốt ra được tiếng nào.

Nàng cứ thế nhìn theo bóng dáng Khang Khang nhảy nhót xa dần. Móc treo củ cải treo bên hông cậu bé đung đưa qua lại, phát ra từng tiếng lanh lảnh êm tai.

“Củ cải đại tiên, An An…”

“An An à!”

“A!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status