Ấn Công Đức

Chương 630 : Chương 630MỞ CỬA



Chương 630MỞ CỬA

Lửa, tràn lan khắp nơi.

Gió bão, thổi ra từ trong kẽ nứt hư không làm ngọn lửa bùng lên dữ dội hơn, nhe nanh múa vuốt càn quét cả vùng không gian. Linh khí bị đốt cháy còn phát ra tiếng nổ lộp bộp liên tiếp và vô số tia lửa bắn ra tung tóe. Những chỗ chúng rơi xuống lại hình thành biển lửa mới.

Trong biển lửa, tất cả sinh linh đều không thể sống sót.

Nhưng quái vật do tàn hồn ngưng tụ thành dường như không hề bị ảnh hưởng, nó vẫn đứng sừng sững giữa biển lửa. Giữa một mảng màu đỏ vô tận, đốm đen đó trông cực kỳ bắt mắt.

Quái vật bóng đen lấy dây xích làm roi, không ngừng quất mạnh vào bình đựng cây Kiến Mộc. Nó vung roi lên thật cao rồi quất mạnh xuống bình lưu ly, mỗi lần đều quật vào đúng một chỗ. Cứ thế lặp đi lặp lại, vết nứt trên bình lưu ly cũng rõ hơn, to hơn.

Dường như bóng đen ấy không hề biết mệt, cũng không cảm thấy đau đớn. Nhưng nhìn kỹ thì mới thấy mỗi một khuôn mặt trên người nó đều lộ vẻ đau khổ tột cùng. Chúng gào thét, gầm gừ, phát ra thứ âm thanh đâm thẳng đến linh hồn, the thé chói tai.

Nhưng tàn hồn càng đau đớn thì thực lực bóng đen phát huy ra được càng lớn, vết nứt trên bình cũng càng lúc càng nhiều. Nó đã sắp bị vỡ hoàn toàn.

Lá cây con trong bình đã hơi xoăn lại.

Lúc chiếc bình quý nhốt nó chưa bị vỡ ra hoàn toàn thì dù cho bên ngoài gió bão tàn phá bừa bãi, bên trong bình vẫn không có gió. Nhưng nó vẫn lắc qua lắc lại như đang vui mừng nhảy múa, không hề cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.

Cuối cùng, chiếc bình cũng không chịu đựng nổi nữa, “choang” một tiếng. Ngàn vạn mảnh vỡ bắn tung tóe, hóa thành những đốm sáng hòa vào trong ngọn lửa dữ, chớp mắt đã bị biển lửa nuốt chửng hoàn toàn.

Mất đi sự bảo vệ của chiếc bình, cây Kiến Mộc tức khắc bị ngọn lửa lan đến! Thân cây non nớt đó lắc qua lắc lại, nhảy múa cùng ngọn lửa.

Đúng ngay lúc đó, bóng đen đột nhiên đưa tay ra, dùng dây xích để dẫn dắt và khống chế ngọn lửa, mượn cả gió bão từ kẽ nứt để khiến ngọn lửa vòng quanh gốc của cây con, bao vây gốc nó. Lúc này cây con mới thôi lắc lư, ngọn cây hơi rủ xuống như đang cúi đầu nhìn chân của mình.

Nó, không còn động đậy nữa.

Để khống chế được ngọn lửa này, bóng đen phải trả một cái giá rất lớn.

Vô số tàn hồn bị ngọn lửa thiêu đốt đầy đau đớn, sát khí và mùi máu tanh trên người nó cũng giảm đi theo đó, có khuôn mặt mất đi nhưng cũng có khuôn mặt mới xuất hiện, cứ thế không ngừng. Tàn hồn của những kẻ ác bị nhốt trong cánh cửa Hỗn Độn đủ để chống đỡ cho sự tiêu hao của bóng đen.

Ấn Công Đức đã tỉnh lại đúng vào thời khắc quan trọng. Nó dùng tán cây che Khương Chỉ Khanh và Thiên Sinh lại, để bọn họ không bị ngọn lửa đụng đến. Lúc này nó đã có thể ung dung đứng giữa trời đất, quy tắc Thiên đạo bây giờ đã sắp không áp chế được nó nữa rồi.

Ấn Công Đức nói: “Trải qua muôn ngàn thử thách, chịu đủ mọi giày vò trong chốn địa ngục, mới rửa sạch được tội ác.”

“Cánh cửa Hỗn Độn đã mở, đó là sức mạnh đến từ bóng tối, cũng là sức mạnh của ta và ngươi.”

“Ngươi giết càng nhiều kẻ ác thì ngươi sẽ càng mạnh mẽ, nó cũng sẽ càng mạnh mẽ.”

“Hôm nay, chính nó đã cứu ngươi.”

Khương Chỉ Khanh gật đầu, nói: “Cảm ơn.”

Nếu ấn Công Đức không kịp thời thức tỉnh, mở cánh cửa Hỗn Độn và thả cự thú Hỗn Độn trong đó ra, rất có khả năng hôm nay hắn đã không sống nổi, càng khỏi phải nói đến việc hủy diệt cây Kiến Mộc.

Nhưng thật không ngờ, dựa vào giết chóc để ngăn chặn cái ác, còn có thể đổi lại được một trợ thủ mạnh như vậy.

Hắn đã lập khế ước với ấn Công Đức, suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu hắn thì ấn Công Đức đã nói: “Nếu không có thực lực mạnh mẽ, làm sao có thể trở thành người chấp pháp công chính nhất giữa trời đất này?”

“Năm đó, phẩm cấp của ta không đủ cao, không phát huy được sức mạnh vốn có. Bây giờ cánh cửa Hỗn Độn đã mở ra, tất cả tội ác đều sẽ bị tiêu diệt.”

“Ngươi đừng tưởng rằng đánh Nam Cung Ly bị thương là đủ rồi, con đường sau này vẫn còn rất dài.” Vẫn còn vô số tội ác đang tồn tại trên mảnh đất này, phải bắt hết bọn chúng, nhốt vào trong cánh cửa Hỗn Độn.

“Hơn nữa, Nam Cung Ly vẫn chưa chết, ta vẫn chưa bắt được nguyên thần của hắn ta.” Không ngờ lại để hắn chạy mất, thật sự hơi đáng tiếc. Có hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh từng chết trong tay Nam Cung Ly, nếu có thể giết chết hắn, nuốt chửng tàn hồn của hắn, chắc chắn thực lực của nó sẽ tăng thêm một bậc.

Đến lúc đó, bầu trời trên đầu cũng không thể áp chế nổi sức mạnh của nó nữa.

“Đợi ta hút linh khí của cây Kiến Mộc xong rồi đi đối phó với Nam Cung Ly tiếp.”

“Phải nhớ kỹ, giết chết mỗi một kẻ ác thì ngươi đều có thể trở nên mạnh hơn.”

Khương Chỉ Khanh đáp lời rồi khép mắt lại, điều khí dưỡng thương.

Khế ước mà hắn lập ra với ấn Công Đức là một khế ước bình đẳng, không phải quan hệ chủ tớ, tại sao lúc nãy ấn Công Đức lại biết được ngay suy nghĩ của hắn.

Hắn không thể nghĩ sâu thêm nữa. Lúc chưa biết chắc chắn ý thức của mình rốt cuộc bị thăm dò bao nhiêu thì chỉ có khiến đầu óc trống rỗng mới có thể yên lòng được. Hắn là một gã kiếm tu chuyên tâm, có thể khống chế cảm xúc rất nhanh chóng để tập trung làm một việc gì đó.

Khương Chỉ Khanh chủ động hấp thụ linh khí xung quanh, vận chuyển linh khí trị thương.

Mất khoảng nửa canh giờ, ngọn lửa đã thiêu rụi toàn bộ gốc rễ của cây con. Cây Kiến Mộc mất đi gốc rễ, từ từ đổ xuống. Lúc nó đổ xuống đất cũng không phát ra bất cứ tiếng động nào, nhưng Khương Chỉ Khanh đã lập tức mở mắt ra.

Nhìn cây Kiến Mộc đổ xuống, dường như tảng đá lớn trong lòng cũng đã được dỡ bỏ, khuôn mặt lạnh lùng như băng của Khương Chỉ Khanh cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhẹ. Mục tiêu từ khi phi thăng đến nay của hắn là tiêu hủy cây Kiến Mộc. Vì chuyện này mà hắn đã hy sinh rất nhiều, trong đó bao gồm cả sư môn của hắn và mọi sinh linh ở Thập Vạn Đại Sơn - những người bị liên lụy, cũng như Tô Lâm An - đứa con cưng của Thiên đạo, người được ấn Công Đức lựa chọn.

Bản thân hắn cũng đã chịu quá nhiều đau khổ và giày vò, có lúc sống không bằng chết.

Việc tiêu hủy Kiến Mộc đã trở thành suy nghĩ cố chấp trong lòng hắn, như nước chảy đá mòn, từ từ khắc sâu dấu ấn trong lòng hắn, càng lún càng sâu. Đến hôm nay, cuối cùng hắn cũng đợi được ngày này.

Tất cả những kiên trì trước đây đều không uổng phí. Mà hắn làm được rồi, như vậy cũng mới có thể thực sự nói ra một câu, không hối hận.

Cây con kia trông có vẻ yếu ớt, trên thực tế cũng nhẹ như bông, đổ xuống đất không hề phát ra tiếng động, cứ như không có chút trọng lượng nào.

Nhưng khi nó đổ xuống, cả vùng trời đất đều rung chuyển, khí sạch và khí bẩn lại trộn lẫn với nhau, sinh linh của hạ giới sẽ có nhiều khả năng hơn. Nghĩ đến những điều này, Khương Chỉ Khanh tức thì thấy kích động không thôi, khó mà bình tĩnh.

Tiếp đó, hắn nhìn thấy ấn Công Đức nuốt chửng cái cây con vừa đổ xuống đất. Lá trên con ấn lóe lên ánh sáng xanh lục, linh khí càng dồi dào. Trong con ấn, nửa phần trên trong suốt long lanh, nửa phần dưới thì đen như mực, trắng đen phân rõ ràng.

Vẫn chưa kịp cảm thán, Khương Chỉ Khanh đã thấy trời đất xung quanh quay cuồng. Tiếp ngay đó, có giọt mưa rơi từ trên trời xuống, đập lên mặt hắn.

Rõ ràng hắn đang ở dưới tán cây lớn của ấn Công Đức, sao còn có thể bị ướt mưa. Nước mưa lạnh buốt, còn nặng khác thường. Đó không phải là nước mưa bình thường, mà là nước nặng ở hồ Giới! Một giọt nước nặng ngàn vạn cân, rơi từ trên trời xuống đủ để hủy diệt phần lớn sinh linh!

Hắn nghe thấy ấn Công Đức nói: “Lúc nãy để tháo chạy Nam Cung Ly đã ra đòn tấn công, cả việc cây Kiến Mộc đổ xuống cũng gây hại không ít cho mảnh đất này.”

Giọng điệu của nó rất bình tĩnh, không hề có chút gì lo lắng và căng thẳng.

Lúc quy tắc Thiên đạo sụp đổ, chính là thời cơ để nó chấp chưởng thiên hạ.

So với sự lạnh lùng của ấn Công Đức, Thiên Sinh tỏ ra vô cùng hoảng loạn.

Thiên Sinh vốn dĩ vẫn mê man đã bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Nó hét lên: “Trời đất bị xé rách rất nhiều chỗ, tốc độ sụp đổ đang tăng nhanh hơn!”

“Hư không lại mở rộng ra, gió bão kẽ nứt đã vượt qua hồ Giới, thổi đến đất liền rồi.”

“Thành Họa, châu Vân gần thành Họa bị gió bão kẽ nứt thổi nát rồi.”

“Nước hồ Giới, nước nặng trong hồ Giới trút xuống như ngân hà chảy ngược, không ai có thể chịu nổi sức nặng của nó.”

Một châu có ngàn vạn sinh linh, nay lại bị gió bão hư không nuốt chửng luôn, dù người ở cảnh giới Thiên Tiên cũng không thể may mắn tránh khỏi. Năm đó Sơn Hà Long Linh tập hợp lại ở thành Họa, lấp lại vết nứt trên bầu trời thành Họa, làm gió bão hư không chưa thể xâm nhập vào châu Vân.

Bây giờ trong cơn loạn lạc, nơi bị ảnh hưởng trước tiên chính là mảnh đất châu Vân đã bị rách ra năm đó, chỉ trong phút chốc mà đã có ngàn vạn sinh linh bỏ mạng.

Gió bão sẽ còn tiếp tục mạnh lên, sớm muộn gì cũng sẽ quét sạch cả trời đất.

Trời sắp sập rồi.

Trời sắp sập thật rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status