Ấn Công Đức

Chương 632 : Chương 632ÔNG NỘI TA



Chương 632ÔNG NỘI TA

Tô Lâm An nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Nàng vừa mới vá trời một canh giờ, mệt đến nỗi hoa mắt chóng mặt, nhìn một thành hai. Nàng dứt khoát nhắm mắt không nói chuyện, còn đậy một tấm lá xanh lên mắt.

Mặc dù thần thức chưa bị tiêu hao hết sạch nhưng cũng mất bảy tám phần. Tóm lại là mệt, nàng không muốn động đậy dù chỉ là một ngón tay.

Buổi chiều còn phải đến trường dạy học?

“Thật là mệt mỏi, không muốn đi.”

Buổi tối còn phải vào trong lá Ngưng Băng nấu ít thuốc dưỡng thần cho mẹ. Gần đây bà ấy ngủ không ngon, cứ hay gặp ác mộng, nửa đêm thức giấc, cả người còn toát mồ hôi lạnh. Rõ ràng tu vi của bà đã khôi phục khá nhiều rồi, thực lực của thân xác cũng mạnh hơn nhiều so với lúc mới hợp lại, nhưng nguyên thần có tẩm bổ thế nào cũng không khỏe lại được, ngược lại càng ngày càng tệ hơn.

Dù dùng linh dịch của Yên La bạch ngọc để tẩm bổ cũng không phát huy được bao nhiêu tác dụng.

Chỉ có dùng canh dưỡng thần kết hợp với hương an hồn mới có thể làm bà ấy ngủ một lát, nguyên thần cũng được yên ổn tạm thời.

Nàng nằm chưa được bao lâu thì bên ngoài đã có tiếng ồn ào.

Thần thức nàng mệt mỏi, nên không quan sát bên ngoài, nàng không rõ đã xảy ra chuyện gì và cũng không định quan tâm. Nhưng bây giờ đã làm ồn đến cửa nhà rồi, Tô Lâm An chỉ đành ngồi dậy, hỏi Khoa Đẩu Hỏa, “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Lúc hỏi nàng còn không thèm mở mắt ra, trên mặt lộ rõ vẻ biếng nhác.

“Còn ai ngoài mấy đứa đệ tử đang nghiên cứu làm sao phá trận.”

Ba mươi năm trước, Tô Lâm An đã bắt đầu thúc đẩy mở rộng con đường trận phù. Dù sao thì nàng cũng không thể vất vả một mình, phải bồi dưỡng ra nhiều đại sư trận đạo hơn, mọi người cùng nhau chăm chỉ vá trời. Dưới sự ảnh hưởng của nàng, có rất nhiều võ giả học về trận phù, đệ tử môn trận phù chiếm đến tám phần mười số học trò của trường.

Cách giải mã, phá trận không chỉ có một loại.

Thường thì một trận pháp sẽ có rất nhiều cách thức phá giải. Lối tư duy khác nhau, thói quen khác nhau thì sẽ lựa chọn phương pháp không giống nhau. Còn phải kết hợp với thời cơ, địa lý và các nhân tố hoàn cảnh đương thời. Vì vậy, thông thường thì không hề có cách nào được gọi là tối ưu nhất.

Dù là phương pháp nào thì mục đích cuối cùng đều là phá trận, chỉ cần có thể phá trận thì xem như đã đạt được mục đích.

Nhưng trong lòng các đệ tử vẫn thích tranh cao thấp. Trước đây, những võ giả ngoại vực này đều thích dùng quyền cước để nói chuyện, không hề nói lý lẽ gì hết, ý kiến bất hòa thì đánh nhau một trận trước rồi tính tiếp. Bây giờ, trường học không cho phép tùy tiện đánh nhau, lúc có tranh chấp thì họ thường thích tìm người đến phán xử. Mà người có uy tín nhất chẳng phải chính là Công chúa của hoàng thành, Tô Lâm An sao?

Dù sao thì, nàng cũng rảnh rỗi nhất.

Mỗi ngày đều dành nhiều thời gian nhất cho việc ngủ.

Ban đầu cũng chính là nàng nói có vấn đề thì có thể đến tìm nàng xin chỉ bảo.

Bởi thế lúc này, mấy người đang gân cổ hét lên: “Để Công chúa điện hạ nói xem, rốt cuộc phương pháp của ai tối ưu nhất?”

Tô Lâm An: “...”

Trước đây nàng cảm thấy mỗi ngày mình tu sửa trận pháp Thiên đạo xong thì nguyên thần sẽ rất mệt mỏi, không làm nổi chuyện khác, nằm đó cũng chán, chi bằng chỉ bảo chút cho đám đệ tử. Nào ngờ sau khi nàng mở miệng, mỗi ngày đều có đệ tử đến kiếm chuyện, liên miên không ngớt, quả thực làm người ta đau đầu!

Nàng phải đợi bao nhiêu năm mới có thể bồi dưỡng ra một đại sư trận pháp để thay thế mình đây? Tư chất của các tu sĩ ở trấn Thanh Thủy đều không được tốt, trải qua nhiều đời, dù bây giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi nhưng cũng không thể xem là thiên tài. Khả năng lĩnh ngộ và căn cốt của họ đều không sánh được với những bậc tuấn kiệt chân chính.

Võ giả ngoại vực ấy à? Ngàn vạn năm trở lại đây, phần lớn đều quen động thủ không động não, năng lực tư duy có phần khiếm khuyết. Mặc dù những năm gần đây bọn họ có nhiều thay đổi, tiến bộ rõ rệt, nhưng muốn đảm nhiệm trọng trách nặng nề thì vẫn còn lâu mới đủ.

Bây giờ nàng rất muốn biết, rốt cuộc thẻ Thiên Cơ mình ném xuống có thuận lợi đến được hạ giới không.

Mau kiếm được vài người đến giúp đỡ đi!

Nghĩ nhiều đến mấy thì Tô Lâm An cũng phải giải quyết chuyện trước mắt đã. Nàng liếc nhìn trận bàn mà hai nhóm người đang tranh luận, thầm thở dài.

Chỉ là trận bàn trung cấp thượng phẩm, nàng chỉ bừa cũng ra được trên trăm cách phá giải. Không biết rốt cuộc bọn họ đang tranh giành cái gì? Nàng đang định nói thì thấy Tùng Trúc Kiếm hớn hở bước qua, “Cách phá trận tối ưu nhất ư?”

Gã nhìn qua rồi nói: “Ta biết!”

Xì, một tên thô kệch học luyện khí như gã mà có thể biết được? Tùng Trúc Kiếm là thành chủ, bình thường bận xử lý chuyện trong thành, nhưng chỉ cần có thời gian là gã lại đến trường học luyện khí. Mục đích học luyện khí của gã là tạo ra vũ khí và pháp bảo phòng ngự lợi hại cho Mộc Tường Vi. Dù gã không ở bên cạnh Mộc Tường Vi thì pháp bảo gã luyện ra cũng có thể bảo vệ nàng ta thay gã.

Mục tiêu này rất khó đạt được.

Bởi vì trong những thứ Mộc Tường Vi mặc trên người bây giờ, có mấy món đều do Tô Lâm An tự tay làm. Tùng Trúc Kiếm muốn vượt qua trình độ luyện khí của Tô Lâm An thì rõ ràng là kẻ ngốc nói mơ.

Nhưng gã không hề nhụt chí, hễ có thời gian là qua học, tin rằng sẽ có một ngày mình có thể làm được.

Chẳng qua mỗi lần gặp là ông nội gã lại véo tai gã mà mắng: “Nó thì học hành cái gì chứ, rõ ràng là không muốn xử lý chuyện trong thành nên chạy đến đây trốn thôi!”

Bị mắng lâu rồi, kết hợp “danh tiếng” trước đây của Tùng Trúc Kiếm, mọi người đều biết Tùng Trúc Kiếm rất lười nhác. Gã mà có thể biết phá trận thế nào sao? Lẽ nào Tùng Trúc Kiếm còn từng chạy đến lớp trận phù học lỏm?

“Phá thế nào?” Một người hỏi.

Tức thì Tùng Trúc Kiếm giơ nắm đấm lên, đấm “bụp” một cú, đập nát bét trận bàn mà người đó đang nâng trên tay. Gã còn hớn hở nói: “Nhìn đi, chẳng phải phá được trận rồi sao?”

Hai bên tranh chấp trước tiên ngơ ra, sau đó đều hằm hằm nhìn Tùng Trúc Kiếm.

Nếu đánh nhau thì những người này chưa chắc đã là đối thủ của Tùng Trúc Kiếm.

Nhưng trường học không cho phép đánh lộn.

Bọn họ nhiều người, có thể đè Tùng Trúc Kiếm xuống rồi lột quần gã.

Trước đây có một kẻ đắc tội với người khác, đã từng bị giày vò như thế.

Nụ cười trên khuôn mặt Tùng Trúc Kiếm cứng đờ, gã đã bị bao vây. Hai nhóm người vừa tranh chấp với nhau giờ đã quây lại thành một vòng, bao vây gã kín kẽ.

Gã định nhảy lên trên để trốn, nhưng phía trên cũng đã bị chặn lại.

“Đừng mà...” Tùng Trúc Kiếm lúng túng nói: “Ta phá trận rồi còn gì, đâu có vấn đề!”

Chẳng phải gã đã phá trận pháp rồi sao? Phương pháp nhanh gọn và đơn giản nhất, sức mạnh thô bạo thắng hết mọi chiêu trò hoa mỹ. Rõ ràng có thể đập vỡ trận bàn một cách nhẹ nhàng, cần gì phải làm nhiều trò như vậy, còn tranh cãi làm Công chúa phải đau đầu.

Gã cũng chỉ muốn tốt cho Công chúa điện hạ thôi.

Cũng là muốn tốt cho những người này.

Phải biết rằng, Công chúa điện hạ mà tức giận thì đáng sợ biết bao.

Điều quan trọng nhất là, phò mã nhà nàng khủng bố nhường nào! Nhiều đàn ông vây ngoài cửa nhà Công chúa điện hạ vậy, nếu đúng lúc Mục Cẩm Vân quay về thấy được thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì!

“Mọi người hãy nghe ta nói...”

Nhưng trong lúc tức giận, đám đệ tử đâu có nghe lọt tai những lời giải thích của gã, đã có người kéo quần áo của gã!

“Các ngươi thật to gan, ta là thành chủ thành Vân Tùng!”

Bây giờ khẩu hiệu của gã không phải ông nội của ta là thành chủ nữa, mà là ta là thành chủ.

Nhưng gã có hét to đến mấy thì cũng không có tác dụng gì. Đây là trường học trong hoàng thành Thất Tinh, thánh địa của thành Thất Tinh, dù cho thành chủ có đến cũng phải tuân thủ quy tắc. Đừng nói là thành chủ thành Vân Tùng, hôm qua thành chủ thành Kim Đồng cũng đã đến đây, đối xử với đệ tử nào cũng rất khách sáo!

Thấy quần chẽn cũng sắp bị lột mất, Tùng Trúc Kiếm hét lớn: “Ông nội ta là đệ tử đứng đầu của đại sư phụ môn thực tu, quản lý nhà ăn!”

Sau khi lão thành chủ thành Vân Tùng đến trường, ông ta đã đắm chìm trong con đường thực tu, không thể tự thoát ra. Ngày ngày ông ta quấn lấy hai anh em Trữ Tần và Trữ Huy, cuối cùng dựa vào tuổi tác của mình mà thành công trở thành đệ tử đứng đầu của bọn họ, cũng học được một vài chiêu nấu nướng.

Đến nay, nhà ăn của trường do ông ta phụ trách.

Tùng Trúc Kiếm vừa hét lên câu này, các võ giả vây quanh gã cuối cùng cũng dừng tay.

Mọi người nhìn nhau một hồi, phẫn nộ nói: “Nếu còn có lần sau, chúng ta sẽ lột sạch ngươi ra rồi treo ở lớp dược!” Ở lớp dược nhiều võ giả nữ, có rất nhiều thuộc hạ Mộc Tường Vi đều tu đan đạo ở lớp dược. Nếu gã bị lột sạch rồi treo lên trước cửa lớp dược thì chẳng mấy chốc Mộc Tường Vi sẽ biết.

Xem lần sau gã có dám làm càn nữa không!

“Được được được, ta không dám nữa đâu.”

Tùng Trúc Kiếm lấy lại áo quần, lòng bàng hoàng nghĩ, “Lúc quan trọng, vẫn là tên tuổi của ông nội có tác dụng.”

Chương 633: Sụp đổ

Chờ cho đến khi bên ngoài hết ồn ào, Tô Lâm An mới nói: “Các ngươi có nhiều thời gian lắm sao?”

“Còn có thời gian để cãi nhau, xem ra bài vở mà các phu tử cho vẫn chưa đủ nhiều.” Nàng tiện tay lấy một nhánh cây rồi khắc một ít phù văn lên một chiếc lá cây, tiếp đó thổi một hơi. Một chiếc lá tức khắc biến thành mười chiếc lá, trăm chiếc lá, chỉ trong chớp mắt đã có cả một chồng lá rất dày xuất hiện.

Sau khi phân phát lá cây xong, Tô Lâm An nói: “Bây giờ các ngươi đã bắt đầu tu luyện nguyên thần, mỗi ngày hãy dùng thứ này để tiêu hao hết thần thức. Kiên trì nửa năm rồi xem lại xem, thứ mà các ngươi tranh luận hôm nay rốt cuộc có ý nghĩa hay không.”

Một mình nàng ngày ngày tiêu hao thần thức đến mệt lả người thì đâu có được. Nếu như bọn họ nhàn rỗi đến mức hôm nào cũng có thể cãi nhau một trận thì chi bằng mọi người cùng nhau vắt kiệt thần thức, xem kẻ nào còn có sức lực để mà cãi nhau!

Cả đám đệ tử đều sững sờ.

Những chiếc lá đó dường như có mắt, rơi xuống người bọn họ một cách chuẩn xác, căn bản không tránh được.

Mỗi người đều có một chiếc rồi, sao vẫn còn nhiều lá đến vậy?

Yên tâm, mỗi đệ tử học phù văn trận pháp đều có phần.

Người không đến cũng có ư?

Nghĩ như vậy, họ bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Một người hạ thấp giọng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi thôi.” Hôm nay chắc chắn tâm trạng điện hạ không tốt, không nên ở lại nơi này lâu.

Nếu họ còn chưa đi, Công chúa điện hạ sẽ tiếp tục ra đề bài mất.

Thế là đám người giải tán tan tác, cuối cùng Tô Lâm An cũng được yên tĩnh. Nàng trở mình, định chợp mắt thêm một lúc nữa. Vừa mới thả lỏng tinh thần thì Tô Lâm An lại nghe thấy tiếng kêu thất thanh: “Củ cải đại tiên!”

Niệm lực trong cơ thể thoáng lăn tăn, giống như có hòn đá rơi xuống hồ nước.

Có tín đồ đang cầu nguyện ư?

Những tín đồ thành kính nhất của Tô Lâm An đến từ trấn Thanh Thủy. Bọn họ cung phụng nàng, thỉnh thoảng cũng thuận miệng lẩm nhẩm vài nguyện vọng, về cơ bản là rất khó thực hiện.

Dù sao thì hiện giờ trấn Thanh Thủy đang rất yên ổn, mọi người sống rất hòa thuận với nhau, rất nhiều nguyện vọng đều là chuyện nhỏ như con kiến, ví dụ như tìm một đạo lữ thích hợp để sớm sinh quý tử. Nàng đâu có rảnh đến mức lo những chuyện như vậy, cho nên là làm bộ như không nghe thấy gì.

Mọi người cầu nguyện cũng không hẳn là vì muốn nguyện vọng được thực hiện, mà đó chỉ là một loại thói quen, hơn cả là một kiểu cầu chúc tốt đẹp.

Về sau võ giả ngoại vực cũng bắt đầu tin vào Củ cải đại tiên. Nhưng trong mắt bọn họ, thân phận quan trọng hơn của Tô Lâm An là Công chúa điện hạ, muốn gây dựng thành tín ngưỡng thành kính không phải chuyện dễ dàng.

Hiện giờ, giọng nói này bỗng vọng lên giữa vô số âm thanh bị lờ đi đó. Nàng không có tín đồ nào ôn hòa nhã nhặn như thế cả, trong giọng nói của người đó còn chứa đựng nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Giọng nói đó không rõ ràng đến nỗi Tô Lâm An còn thấy hơi mơ hồ, nàng thật sự nghe thấy gì sao?

Dùng chút thần thức ít ỏi còn sót lại để dò xét xung quanh một lát, Tô Lâm An không phát hiện ra điều gì bất thường.

Nàng cẩn thận suy xét, nhưng giọng nói ban nãy lại đã biến mất không còn dấu vết gì.

“Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Tô Lâm An hỏi Khoa Đầu Hỏa.

Ngọn lửa Khoa Đầu Hỏa lắc trái lắc phải, hỏi: “Ngươi bị ù tai? Nghe nhầm chăng?”

“Hay lại tưởng rằng Mục Cẩm Vân trở về rồi tạo bất ngờ cho mình?”

Tô Lâm An: “…”

Trước đây có vài lần nàng ngủ mơ màng, giống như nghe thấy Mục Cẩm Vân đang thì thầm ở bên tai, cứ ngỡ là hắn âm thầm quay về thăm tạo niềm vui bất ngờ cho nàng. Mà cũng chỉ có hai lần chứ mấy. Vì nhớ nhung quá mà sinh ra ảo giác, nghe nhầm, thế là bị Khoa Đầu Hỏa cười nhạo đến tận bây giờ.

Có cơ hội là nó phải mỉa mai mấy câu.

Cái đốm lửa này sao mà thích khẩu nghiệp thế. Rốt cuộc miệng của nó mọc ở chỗ nào, để ta khâu lại luôn?!

“Ái chà, sao ngươi không ra cổng mà đứng đợi, làm một hòn vọng phu ấy!”

“Chẳng phải người của trấn Thanh Thủy đã nói muốn đúc cho ngươi một pho tượng vàng sao. Đừng đặt ở trong trấn Thanh Thủy mà đặt ở trên tường thành ấy, cũng coi như canh giữ khu vực bị đám trùng chiếm giữ, ngày ngày nhìn chòng chọc Mục Cẩm Vân của ngươi.”

Khoa Đầu Hỏa thao thao bất tuyệt, ồn đến mức Tô Lâm An đau hết cả đầu.

“Ồn ào quá!” Nàng nhăn mày, lạnh lùng mắng. Cho dù tức giận thì nàng cũng là mỹ nhân tức giận, đến ngay cả độ cong của lông mày khi chau lại cũng tuyệt đẹp.

Khoa Đầu Hỏa vẫn lải nhải không thôi.

Tô Lâm An vung tay đập một cái: “Câm miệng! Ngươi ồn nữa thử xem, bà đây bóp chết ngươi.”

Khoa Đầu Hỏa cuối cùng cũng im miệng lại.

Tô Lâm An lại xoay người nằm ngửa trên giường, còn dùng tay bịt tai lại. Nàng vừa mới nằm ngay ngắn thì lại nghe thấy tiếng của Khoa Đầu Hỏa: “Ngươi có cảm thấy có gì đó rất lạ không?”

“Thần thức của đã ta cạn kiệt cả rồi, giờ có khác gì người bại liệt, cho nên chẳng có cảm nhận được gì.” Nàng chỉ muốn nằm im bất động, đừng có làm phiền nàng nữa có được không!

“Ta nói thật đấy. Sao ta cứ có cảm giác mặt đất đang rung chuyển?” Khoa Đầu Hỏa bay lên cao, nói rất nghiêm túc.

Tô Lâm An ngồi dậy, cho đến lúc này nàng mới bỏ chiếc lá màu xanh che mắt xuống.

“Mặt đất dịch chuyển?” Lúc sáng vá trời thần thức của nàng đã bị tiêu hao gần hết, lúc này nàng cũng không dùng thần thức để quan sát xung quanh.

Nhưng Khoa Đầu Hỏa đã nói như thế rồi, Tô Lâm An bèn miễn cưỡng sử dụng thần thức, xem xét những nơi xa hơn.

Kết quả là vừa xem, Tô Lâm An đã giật mình kinh hãi. Khoa Đầu Hỏa nói không sai, toàn bộ lục địa đều đang dịch chuyển. Ba mươi năm nay nàng đã hiểu sâu hơn về trận pháp càn khôn và cũng tìm tòi ra được một số kinh mạch của trận pháp phong ấn. Ngoài kinh mạch ở thành Kim Đồng và thành Hồng Phong ra, Tô Lâm An cũng đã phát hiện ra nền trận ở những tòa thành khác.

Nếu vị trí của thành Thất Tinh dao động, liệu nền trận bị phong tỏa bên dưới thành trì có bị phá hoại không?

Chuyện là sao đây! Vào đúng lúc này thần thức của nàng lại đang bị thiếu hụt, căn bản không có cách nào cảm nhận được tình hình của trận pháp phía dưới.

Cũng chính vào lúc này, biển ý thức của Tô Lâm An lại chấn động dữ dội.

Nàng nghe thấy một giọng nói tan nát tâm can: “An An, An An, A!”

Lần này nàng đã nghe rõ rồi, đó là tiếng gọi của Nam Ly Nguyệt. Ở giới tu chân, điều khiến Tô Lâm An bận tâm chỉ có gia đình Nam Ly Nguyệt. Năm đó bọn họ bị nghi chủ Nam Cung Ly đưa đi, Tô Lâm An vẫn chưa có cơ hội nói lời tạm biệt.

Lúc đi vội vội vàng vàng, cứ thế đôi bên đã chia cách mấy chục năm rồi chưa từng gặp lại.

Khoảng cách giữa ngoại vực và giới tu chân rất xa, cho dù nàng đã đến cảnh giới Nhập Thần rồi cũng chẳng thể nói chuyện được với Nam Ly Nguyệt, lại càng không thể nghe thấy giọng nói của nàng ấy.

Nàng biết Nam Ly Nguyệt là hậu duệ của Nam Cung Ly. Tu sĩ có tu vi đạt tới trình độ như Nam Cung Ly, có được người thân cùng chung huyết mạch thực sự không dễ dàng. Tô Lâm An chỉ hy vọng, Nam Cung Ly có thể đối đãi tử tế với bọn họ.

Thế nhưng bây giờ nàng lại nghe thấy giọng nói đầy đau khổ của Nam Ly Nguyệt.

Nam Ly Nguyệt đang cầu cứu nàng, nàng nghe thấy rồi! Trong biển niệm lực, ngọn sóng yếu ớt đó đang cuộn lên, chờ nàng nhìn đến, nhưng nàng lại không cách nào tìm được phương hướng.

Nơi này cách chỗ Nam Ly Nguyệt quá xa, bị ngăn cách bởi cả vùng hư không vô tận.

Nước xa không cứu được lửa gần. Tô Lâm An nóng lòng như lửa đốt, đúng lúc này, trong biển ý thức lại có người gọi nàng.

“Tô Lâm An!” Giọng nói của Mục Cẩm Vân vang lên trong biển ý thức. Lần này không còn là ảo giác của nàng nữa mà thực sự là hắn đang gọi nàng.

Bản đồ Sơn Hà mà Mục Cẩm Vân luôn mang theo bên người bỗng nhiên xuất hiện, dần dần mở ra trong biển ý thức của nàng. Bản đồ Sơn Hà ghi chép lại sự thay đổi của toàn bộ đất đai sông núi trong thiên hạ. Sau khi đến ngoại vực, nó cũng dần dần hoàn thiện bản đồ của ngoại vực một cách tỉ mỉ. Đồng hành cùng Mục Cẩm Vân đi qua càng nhiều nơi, bản đồ Sơn Hà lại càng có thêm nhiều khu vực mới. Mà nhìn từ bản đồ, giới tu chân và ngoại vực bị ngăn cách bởi vùng hư không vô tận rộng lớn, phạm vi của hư không còn rộng hơn cả giới tu chân.

Mục Cẩm Vân nói: “Ngoại vực đang áp sát vào giới tu chân.” Cứ theo tốc độ hiện giờ, chỉ cần một trăm năm là ngoại vực sẽ đến sát biên giới của giới tu chân.

Đồng tử của Tô Lâm An co lại, trực giác cảm thấy không ổn.

Nàng biết thành Thất Tinh đang dịch chuyển, nhưng vì trước mắt thần thức không đủ nên không rõ phương hướng dịch chuyển như thế nào. Bây giờ biết được kết quả, nàng không khỏi luống cuống.

Dường như tất cả mọi chuyện đang kéo đến dồn dập, bộc phát cùng một lúc khiến nàng có phần trở tay không kịp.

“Giới tu chân thay đổi rất lớn. Nàng xem, toàn bộ châu Vân đã bị tiêu diệt, hư không mở rộng phạm vi, đang không ngừng lấn sang những nơi khác.” Châu Vân chính là nơi Thiệu Lưu Tiên đặt thành Họa. Vốn dĩ nơi ấy đã xuất hiện một vết nứt lớn, rồi được những Sơn Hà Long Linh lương thiện thuần khiết dùng chính thân mình lấp lại.

Tiểu Bạch cũng là một trong số đó.

Chúng đã lấp được vết nứt, vốn tưởng sự bình an của châu Vân cũng sẽ được bảo đảm trong ít nhất trăm năm nghìn năm.



Thế nhưng lúc này trên bản đồ, một hố sâu cực lớn đã nuốt trọn châu Vân.

Đó không còn là kẽ nứt hư không thông thường nữa mà là một cái hố, một lỗ đen sâu hoắm, một hang động khổng lồ khiến người ta nhìn từ xa cũng cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ.

Tô Lâm An vá trời ở ngoại vực, là tu sửa lại những vết nứt nhỏ. Nhưng tình hình của giới tu chân lúc này hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc, nơi đó đã bị thủng một lỗ lớn.

Ban nãy Nam Ly Nguyệt kêu cứu, có lẽ nào, Nam Ly Nguyệt đang ở châu Vân?

Không đúng, châu Vân đã bị hủy diệt. Lục địa ở châu Vân đã bị gió bão kẽ nứt xé rách, cho dù có bán thần khí hoàn chỉnh cũng khó lòng giữ được tính mạng. Nhà cổ của Nam Ly gia không đủ để bảo vệ nàng ấy.

Nàng ấy còn sống nên chắc không phải ở đó.

“Còn nữa…”

Mục Cẩm Vân dừng một chút rồi nói tiếp: “Cây Kiến Mộc liên kết thượng giới và hạ giới biến mất rồi.”

Sự sụp đổ và biến mất của cây Kiến Mộc gây ra ảnh hưởng rất lớn tới giới tu chân.

Mảnh đất đó về cơ bản đã không thể chịu đựng thêm quá nhiều áp lực. Sự biến mất của cây Kiến Mộc đã làm gia tăng tốc độ sụp đổ của trời đất. Mà kẻ hủy diệt cây Kiến Mộc, Mục Cẩm Vân chỉ nghĩ đến một người.

Tô Lâm An thốt lên: “Khương Chỉ Khanh và ấn Công Đức!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status