Ấn Công Đức

Chương 633 : Chương 633SỤP ĐỔ



Chương 633SỤP ĐỔ

Chờ cho đến khi bên ngoài hết ồn ào, Tô Lâm An mới nói: “Các ngươi có nhiều thời gian lắm sao?”

“Còn có thời gian để cãi nhau, xem ra bài vở mà các phu tử cho vẫn chưa đủ nhiều.” Nàng tiện tay lấy một nhánh cây rồi khắc một ít phù văn lên một chiếc lá cây, tiếp đó thổi một hơi. Một chiếc lá tức khắc biến thành mười chiếc lá, trăm chiếc lá, chỉ trong chớp mắt đã có cả một chồng lá rất dày xuất hiện.

Sau khi phân phát lá cây xong, Tô Lâm An nói: “Bây giờ các ngươi đã bắt đầu tu luyện nguyên thần, mỗi ngày hãy dùng thứ này để tiêu hao hết thần thức. Kiên trì nửa năm rồi xem lại xem, thứ mà các ngươi tranh luận hôm nay rốt cuộc có ý nghĩa hay không.”

Một mình nàng ngày ngày tiêu hao thần thức đến mệt lả người thì đâu có được. Nếu như bọn họ nhàn rỗi đến mức hôm nào cũng có thể cãi nhau một trận thì chi bằng mọi người cùng nhau vắt kiệt thần thức, xem kẻ nào còn có sức lực để mà cãi nhau!

Cả đám đệ tử đều sững sờ.

Những chiếc lá đó dường như có mắt, rơi xuống người bọn họ một cách chuẩn xác, căn bản không tránh được.

Mỗi người đều có một chiếc rồi, sao vẫn còn nhiều lá đến vậy?

Yên tâm, mỗi đệ tử học phù văn trận pháp đều có phần.

Người không đến cũng có ư?

Nghĩ như vậy, họ bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Một người hạ thấp giọng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi thôi.” Hôm nay chắc chắn tâm trạng điện hạ không tốt, không nên ở lại nơi này lâu.

Nếu họ còn chưa đi, Công chúa điện hạ sẽ tiếp tục ra đề bài mất.

Thế là đám người giải tán tan tác, cuối cùng Tô Lâm An cũng được yên tĩnh. Nàng trở mình, định chợp mắt thêm một lúc nữa. Vừa mới thả lỏng tinh thần thì Tô Lâm An lại nghe thấy tiếng kêu thất thanh: “Củ cải đại tiên!”

Niệm lực trong cơ thể thoáng lăn tăn, giống như có hòn đá rơi xuống hồ nước.

Có tín đồ đang cầu nguyện ư?

Những tín đồ thành kính nhất của Tô Lâm An đến từ trấn Thanh Thủy. Bọn họ cung phụng nàng, thỉnh thoảng cũng thuận miệng lẩm nhẩm vài nguyện vọng, về cơ bản là rất khó thực hiện.

Dù sao thì hiện giờ trấn Thanh Thủy đang rất yên ổn, mọi người sống rất hòa thuận với nhau, rất nhiều nguyện vọng đều là chuyện nhỏ như con kiến, ví dụ như tìm một đạo lữ thích hợp để sớm sinh quý tử. Nàng đâu có rảnh đến mức lo những chuyện như vậy, cho nên là làm bộ như không nghe thấy gì.

Mọi người cầu nguyện cũng không hẳn là vì muốn nguyện vọng được thực hiện, mà đó chỉ là một loại thói quen, hơn cả là một kiểu cầu chúc tốt đẹp.

Về sau võ giả ngoại vực cũng bắt đầu tin vào Củ cải đại tiên. Nhưng trong mắt bọn họ, thân phận quan trọng hơn của Tô Lâm An là Công chúa điện hạ, muốn gây dựng thành tín ngưỡng thành kính không phải chuyện dễ dàng.

Hiện giờ, giọng nói này bỗng vọng lên giữa vô số âm thanh bị lờ đi đó. Nàng không có tín đồ nào ôn hòa nhã nhặn như thế cả, trong giọng nói của người đó còn chứa đựng nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Giọng nói đó không rõ ràng đến nỗi Tô Lâm An còn thấy hơi mơ hồ, nàng thật sự nghe thấy gì sao?

Dùng chút thần thức ít ỏi còn sót lại để dò xét xung quanh một lát, Tô Lâm An không phát hiện ra điều gì bất thường.

Nàng cẩn thận suy xét, nhưng giọng nói ban nãy lại đã biến mất không còn dấu vết gì.

“Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Tô Lâm An hỏi Khoa Đầu Hỏa.

Ngọn lửa Khoa Đầu Hỏa lắc trái lắc phải, hỏi: “Ngươi bị ù tai? Nghe nhầm chăng?”

“Hay lại tưởng rằng Mục Cẩm Vân trở về rồi tạo bất ngờ cho mình?”

Tô Lâm An: “…”

Trước đây có vài lần nàng ngủ mơ màng, giống như nghe thấy Mục Cẩm Vân đang thì thầm ở bên tai, cứ ngỡ là hắn âm thầm quay về thăm tạo niềm vui bất ngờ cho nàng. Mà cũng chỉ có hai lần chứ mấy. Vì nhớ nhung quá mà sinh ra ảo giác, nghe nhầm, thế là bị Khoa Đầu Hỏa cười nhạo đến tận bây giờ.

Có cơ hội là nó phải mỉa mai mấy câu.

Cái đốm lửa này sao mà thích khẩu nghiệp thế. Rốt cuộc miệng của nó mọc ở chỗ nào, để ta khâu lại luôn?!

“Ái chà, sao ngươi không ra cổng mà đứng đợi, làm một hòn vọng phu ấy!”

“Chẳng phải người của trấn Thanh Thủy đã nói muốn đúc cho ngươi một pho tượng vàng sao. Đừng đặt ở trong trấn Thanh Thủy mà đặt ở trên tường thành ấy, cũng coi như canh giữ khu vực bị đám trùng chiếm giữ, ngày ngày nhìn chòng chọc Mục Cẩm Vân của ngươi.”

Khoa Đầu Hỏa thao thao bất tuyệt, ồn đến mức Tô Lâm An đau hết cả đầu.

“Ồn ào quá!” Nàng nhăn mày, lạnh lùng mắng. Cho dù tức giận thì nàng cũng là mỹ nhân tức giận, đến ngay cả độ cong của lông mày khi chau lại cũng tuyệt đẹp.

Khoa Đầu Hỏa vẫn lải nhải không thôi.

Tô Lâm An vung tay đập một cái: “Câm miệng! Ngươi ồn nữa thử xem, bà đây bóp chết ngươi.”

Khoa Đầu Hỏa cuối cùng cũng im miệng lại.

Tô Lâm An lại xoay người nằm ngửa trên giường, còn dùng tay bịt tai lại. Nàng vừa mới nằm ngay ngắn thì lại nghe thấy tiếng của Khoa Đầu Hỏa: “Ngươi có cảm thấy có gì đó rất lạ không?”

“Thần thức của đã ta cạn kiệt cả rồi, giờ có khác gì người bại liệt, cho nên chẳng có cảm nhận được gì.” Nàng chỉ muốn nằm im bất động, đừng có làm phiền nàng nữa có được không!

“Ta nói thật đấy. Sao ta cứ có cảm giác mặt đất đang rung chuyển?” Khoa Đầu Hỏa bay lên cao, nói rất nghiêm túc.

Tô Lâm An ngồi dậy, cho đến lúc này nàng mới bỏ chiếc lá màu xanh che mắt xuống.

“Mặt đất dịch chuyển?” Lúc sáng vá trời thần thức của nàng đã bị tiêu hao gần hết, lúc này nàng cũng không dùng thần thức để quan sát xung quanh.

Nhưng Khoa Đầu Hỏa đã nói như thế rồi, Tô Lâm An bèn miễn cưỡng sử dụng thần thức, xem xét những nơi xa hơn.

Kết quả là vừa xem, Tô Lâm An đã giật mình kinh hãi. Khoa Đầu Hỏa nói không sai, toàn bộ lục địa đều đang dịch chuyển. Ba mươi năm nay nàng đã hiểu sâu hơn về trận pháp càn khôn và cũng tìm tòi ra được một số kinh mạch của trận pháp phong ấn. Ngoài kinh mạch ở thành Kim Đồng và thành Hồng Phong ra, Tô Lâm An cũng đã phát hiện ra nền trận ở những tòa thành khác.

Nếu vị trí của thành Thất Tinh dao động, liệu nền trận bị phong tỏa bên dưới thành trì có bị phá hoại không?

Chuyện là sao đây! Vào đúng lúc này thần thức của nàng lại đang bị thiếu hụt, căn bản không có cách nào cảm nhận được tình hình của trận pháp phía dưới.

Cũng chính vào lúc này, biển ý thức của Tô Lâm An lại chấn động dữ dội.

Nàng nghe thấy một giọng nói tan nát tâm can: “An An, An An, A!”

Lần này nàng đã nghe rõ rồi, đó là tiếng gọi của Nam Ly Nguyệt. Ở giới tu chân, điều khiến Tô Lâm An bận tâm chỉ có gia đình Nam Ly Nguyệt. Năm đó bọn họ bị nghi chủ Nam Cung Ly đưa đi, Tô Lâm An vẫn chưa có cơ hội nói lời tạm biệt.

Lúc đi vội vội vàng vàng, cứ thế đôi bên đã chia cách mấy chục năm rồi chưa từng gặp lại.

Khoảng cách giữa ngoại vực và giới tu chân rất xa, cho dù nàng đã đến cảnh giới Nhập Thần rồi cũng chẳng thể nói chuyện được với Nam Ly Nguyệt, lại càng không thể nghe thấy giọng nói của nàng ấy.

Nàng biết Nam Ly Nguyệt là hậu duệ của Nam Cung Ly. Tu sĩ có tu vi đạt tới trình độ như Nam Cung Ly, có được người thân cùng chung huyết mạch thực sự không dễ dàng. Tô Lâm An chỉ hy vọng, Nam Cung Ly có thể đối đãi tử tế với bọn họ.

Thế nhưng bây giờ nàng lại nghe thấy giọng nói đầy đau khổ của Nam Ly Nguyệt.

Nam Ly Nguyệt đang cầu cứu nàng, nàng nghe thấy rồi! Trong biển niệm lực, ngọn sóng yếu ớt đó đang cuộn lên, chờ nàng nhìn đến, nhưng nàng lại không cách nào tìm được phương hướng.

Nơi này cách chỗ Nam Ly Nguyệt quá xa, bị ngăn cách bởi cả vùng hư không vô tận.

Nước xa không cứu được lửa gần. Tô Lâm An nóng lòng như lửa đốt, đúng lúc này, trong biển ý thức lại có người gọi nàng.

“Tô Lâm An!” Giọng nói của Mục Cẩm Vân vang lên trong biển ý thức. Lần này không còn là ảo giác của nàng nữa mà thực sự là hắn đang gọi nàng.

Bản đồ Sơn Hà mà Mục Cẩm Vân luôn mang theo bên người bỗng nhiên xuất hiện, dần dần mở ra trong biển ý thức của nàng. Bản đồ Sơn Hà ghi chép lại sự thay đổi của toàn bộ đất đai sông núi trong thiên hạ. Sau khi đến ngoại vực, nó cũng dần dần hoàn thiện bản đồ của ngoại vực một cách tỉ mỉ. Đồng hành cùng Mục Cẩm Vân đi qua càng nhiều nơi, bản đồ Sơn Hà lại càng có thêm nhiều khu vực mới. Mà nhìn từ bản đồ, giới tu chân và ngoại vực bị ngăn cách bởi vùng hư không vô tận rộng lớn, phạm vi của hư không còn rộng hơn cả giới tu chân.

Mục Cẩm Vân nói: “Ngoại vực đang áp sát vào giới tu chân.” Cứ theo tốc độ hiện giờ, chỉ cần một trăm năm là ngoại vực sẽ đến sát biên giới của giới tu chân.

Đồng tử của Tô Lâm An co lại, trực giác cảm thấy không ổn.

Nàng biết thành Thất Tinh đang dịch chuyển, nhưng vì trước mắt thần thức không đủ nên không rõ phương hướng dịch chuyển như thế nào. Bây giờ biết được kết quả, nàng không khỏi luống cuống.

Dường như tất cả mọi chuyện đang kéo đến dồn dập, bộc phát cùng một lúc khiến nàng có phần trở tay không kịp.

“Giới tu chân thay đổi rất lớn. Nàng xem, toàn bộ châu Vân đã bị tiêu diệt, hư không mở rộng phạm vi, đang không ngừng lấn sang những nơi khác.” Châu Vân chính là nơi Thiệu Lưu Tiên đặt thành Họa. Vốn dĩ nơi ấy đã xuất hiện một vết nứt lớn, rồi được những Sơn Hà Long Linh lương thiện thuần khiết dùng chính thân mình lấp lại.

Tiểu Bạch cũng là một trong số đó.

Chúng đã lấp được vết nứt, vốn tưởng sự bình an của châu Vân cũng sẽ được bảo đảm trong ít nhất trăm năm nghìn năm.

Thế nhưng lúc này trên bản đồ, một hố sâu cực lớn đã nuốt trọn châu Vân.

Đó không còn là kẽ nứt hư không thông thường nữa mà là một cái hố, một lỗ đen sâu hoắm, một hang động khổng lồ khiến người ta nhìn từ xa cũng cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ.

Tô Lâm An vá trời ở ngoại vực, là tu sửa lại những vết nứt nhỏ. Nhưng tình hình của giới tu chân lúc này hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc, nơi đó đã bị thủng một lỗ lớn.

Ban nãy Nam Ly Nguyệt kêu cứu, có lẽ nào, Nam Ly Nguyệt đang ở châu Vân?

Không đúng, châu Vân đã bị hủy diệt. Lục địa ở châu Vân đã bị gió bão kẽ nứt xé rách, cho dù có bán thần khí hoàn chỉnh cũng khó lòng giữ được tính mạng. Nhà cổ của Nam Ly gia không đủ để bảo vệ nàng ấy.

Nàng ấy còn sống nên chắc không phải ở đó.

“Còn nữa…”

Mục Cẩm Vân dừng một chút rồi nói tiếp: “Cây Kiến Mộc liên kết thượng giới và hạ giới biến mất rồi.”

Sự sụp đổ và biến mất của cây Kiến Mộc gây ra ảnh hưởng rất lớn tới giới tu chân.

Mảnh đất đó về cơ bản đã không thể chịu đựng thêm quá nhiều áp lực. Sự biến mất của cây Kiến Mộc đã làm gia tăng tốc độ sụp đổ của trời đất. Mà kẻ hủy diệt cây Kiến Mộc, Mục Cẩm Vân chỉ nghĩ đến một người.

Tô Lâm An thốt lên: “Khương Chỉ Khanh và ấn Công Đức!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status