Ấn Công Đức

Chương 638 : Chương 638CÔNG TÂM



Chương 638CÔNG TÂM

Mục Cẩm Vân nói: “Phu nhân, sao nàng lại lợi hại vậy.”

Rõ ràng hắn bị thương nhưng nụ cười lại hết sức rạng ngời, ánh mắt âu yếm như xoáy nước nơi biển sâu, có thể hút lấy linh hồn của người ta, khiến người ta hoàn toàn chìm đắm trong đôi mắt ấy.

Tô Lâm An không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, càng nhìn càng thấy lòng áy náy.

Nàng lấy linh dược đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Mục Cẩm Vân.

Những đan dược này đều được luyện mà không có linh dịch của nàng, nàng cố ý luyện chế riêng cho Mục Cẩm Vân, tốn không ít công sức. Đợi Mục Cẩm Vân nhận lấy đan dược, Tô Lâm An hít một hơi thật sâu rồi vỗ mạnh lên bàn.

“Sao hả, nếu ta không lợi hại như vậy, chàng định sẽ giấu ta mãi sao?”

Mục Cẩm Vân từ tốn ngậm lấy đan dược: “Vết thương nhỏ mà thôi.”

Tô Lâm An lại giận dữ đập bàn, cao giọng, “Cái này mà gọi là vết thương nhỏ sao?” Nàng chỉ muốn lột đồ hắn ra rồi đếm từng vết thương một cho hắn xem, cả người đầy vết thương thế này mà còn nói là vết thương nhỏ?

Mắt Mục Cẩm Vân cong lên, nỗi u uất trong lòng đã vơi đi rất nhiều.

Hắn biết tính cách của Tô Lâm An. Lúc ở trước mặt hắn, nàng càng áy náy thì càng ra vẻ hung dữ. Mặc dù nàng đập bàn rầm rầm, nhưng hắn biết, lúc này lòng nàng đang áy náy khôn nguôi.

Bây giờ con cọp cái này là một con cọp giấy, chọc nhẹ một cái là rách.

“Ta sai rồi.” Mục Cẩm Vân cúi đầu nhận lỗi rất ngoan ngoãn.

Tô Lâm An đang hùng hổ là vậy, nhưng vừa nghe Mục Cẩm Vân xin lỗi cái là lập tức nghẹn lại. Nàng ngượng ngùng vén lọn tóc rũ xuống bên tai, ấm ức ngồi xuống, giọng điệu cũng theo đà mềm mỏng dần, “ Chàng sai gì chứ?”

Người sai rõ ràng là nàng.

“Ta từng đọc được một câu trong truyện của người phàm, vợ lúc nào cũng đúng.” Nụ cười của Mục Cẩm Vân càng hiện rõ, “Ta cảm thấy rất đúng.”

Hắn hiểu nàng, biết chỗ yếu mềm của nàng.

Cứ thế này thì Tô Lâm An sẽ chú ý đến hắn nhiều thêm chút nữa.

Quả nhiên quãng thời gian sau đó, dù Tô Lâm An đang nghiên cứu niệm lực, dùng niệm lực để bảo vệ Khang Khang thì vẫn thường xuyên bớt thời gian quan tâm ân cần với hắn, cũng không nhắc đến việc rời khỏi ngoại vực sớm hơn. Mục Cẩm Vân thầm sung sướng vì mưu kế đã thành công, căn bản không giấu được ý cười trong ánh mắt.

Chẳng qua chưa được mấy ngày, hắn lại thấy không vui.

Mấy ngày nay Tô Lâm An bận như một con quay, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt.

Việc vá trời không thể dừng lại, ngoại vực thì đang di chuyển, trận pháp phong ấn cũng cần được giám sát thường xuyên, còn phải đề phòng trùng Huyết Duyên thừa cơ làm loạn. Nếu ngoại vực thật sự nối liền với giới tu chân, vậy chẳng phải những con trùng Huyết Duyên bị ngăn cách bên ngoài phạm vi của linh mộc bảo vệ sẽ có thể thâm nhập vào giới tu chân một cách dễ dàng sao. Vì vậy nàng phải nghĩ cách sửa lại phong ấn của thành Thất Tinh, tốt nhất là có thể lập một kết giới để phong tỏa hết cả ngoại vực. Đây cũng là một vấn đề khó, đã dằn vặt Tô Lâm An, khiến nàng rụng hết không biết bao nhiêu là tóc.

Khang Khang ở giới tu chân cần được niệm lực bảo vệ, tình trạng của Nữ vương ở ngoại vực cũng ngày càng tệ, nhất định phải tẩm bổ nguyên thần. Vô số việc dồn lại khiến nàng tiều tuỵ đi trông thấy, cả người bơ phờ uể oải như cà tím bị dính sương.

Củ cải lớn trắng nõn mọng nước đã biến thành củ cải khô.

Mục Cẩm Vân không tài nào hiểu nổi vì sao nàng lại ôm đồm hết mọi việc. Nhưng Tô Lâm An lại nói, nàng chỉ làm việc mình có thể làm, nếu thật sự không làm được thì nàng cũng sẽ không miễn cưỡng, chỉ mong không thẹn với lòng.

Nàng kiên trì.

Hắn không hiểu vẫn hoàn không hiểu, nhưng dẫu sao vẫn thương nàng vất vả, sau khi bình phục thì chủ động chia sẻ một ít với nàng.

Bây giờ canh dưỡng thần của Nữ vương do Mục Cẩm Vân nấu, hắn cũng thường xuyên vào cung để chăm lo mọi việc, nói chuyện với Nữ vương.

Uống thuốc tiên phẩm xong, Nữ vương cũng chẳng thấy khỏe hơn, mà chỉ càng ngày càng yếu ớt.

Hắn có thể thấy nguyên thần yếu ớt của Nữ vương như ngọn nến trong đêm, chập chờn trước gió, ánh sáng đang dần yếu đi. Nhưng hắn và Tô Lâm An đều không biết vì sao, hai người nghĩ hết mọi cách mà vẫn không thể tẩm bổ cho nguyên thần Nữ vương khỏe lại. Lẽ nào, vận hạn lớn nhất của bà đã đến.

Giống như khi Thần hoàng đến điểm cuối của sinh mệnh, thọ nguyên của Nữ vương cũng đã sắp hết rồi, dù là huyết mạch bất tử cũng không thể nghịch chuyển?

Ngoài điều này ra, Mục Cẩm Vân không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác. Hắn bón thuốc mới nấu cho Nữ vương xong thì đứng lên, mở hé cửa sổ để gió mát bên ngoài thổi vào phòng. Tiếp đó, hắn cắm nhành hoa mới ngắt vào chiếc bình trên bàn. Làm xong hết mọi việc, Mục Cẩm Vân lại định đi kiểm tra mấy chỗ trận pháp phong ấn đã được Tô Lâm An phát hiện ra. Trình độ trận pháp của hắn cũng không hề tầm thường, hơn nữa có thể thông qua nguyên thần của Tô Lâm An để học tập, lĩnh hội trận pháp thiên địa. Bây giờ, hắn chưa tu sửa được trận pháp nhưng vẫn có thể kiểm tra xem trận pháp có xảy ra vấn đề gì không.

Dưới cung điện có một chỗ phong ấn, sau khi chăm sóc Nữ vương xong thì hắn có thể qua đó luôn.

Vừa bước đến cửa, Mục Cẩm Vân đã dừng bước.

Nữ vương tỉnh rồi.

Bây giờ bà ấy rất ít khi tỉnh táo. Thần thức cảm nhận thấy Nữ vương đã tỉnh dậy, Mục Cẩm Vân định gọi Tô Lâm An ngay, nhưng không ngờ Nữ vương đột nhiên mở miệng, “Mục Cẩm Vân.”

Bà ho dữ dội nhưng vẫn cố nói đứt quãng: “Ngươi qua đây.”

Nữ vương đã rất yếu nhưng giọng nói vẫn cực kỳ nghiêm khắc, lạnh lùng, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được sát ý từ trong đó.

Mục Cẩm Vân nhìn mũi chân phải của mình đã bước ra ngoài cửa phòng, con ngươi cũng âm u hơn. Hắn từ từ rút chân về, cười khẽ nói: “Mẹ gọi con à?”

Hắn quay người, bước nhanh đến bên giường, “Có việc gì, mẹ cứ nói.”

Hắn nhìn kỹ vào Nữ vương, “An An đang tập trung vá trời, chừng một khắc nữa là có thể qua đây.”

Nữ vương gượng ngồi dậy.

Động tác của bà rất chậm, lúc ngồi dậy còn lảo đảo, không ngồi vững được. Thế là Nữ vương nói với giọng không vui: “Đỡ ta một tay.”

Mục Cẩm Vân đưa tay đỡ bà.

Lúc hắn chạm tay vào Nữ vương, Nữ vương đột nhiên dồn sức nắm ngược lấy cổ tay hắn. Dường như bà đã dùng hết sức lực toàn thân để bắt lấy hắn, mặt mày cũng vì thế mà trở nên nhăn nhó.

“Ngươi...”

Nữ vương ho sặc sụa, “Quả nhiên ngươi là trùng Huyết Duyên.”

Bà vẫn luôn hoài nghi. Dù cho gần đây mơ mơ màng màng, không ngừng gặp ác mộng, bà vẫn nhớ mình có một đứa con gái, trong giấc mơ cũng vẫn luôn nhớ thương nó.

Tất cả những gì trải qua trước đây đều không ngừng xuất hiện trong giấc mơ, bao gồm cả cảnh giao đấu với trùng Huyết Duyên lúc trước, bà cũng nhớ lại được một vài tình tiết đã bị lãng quên. Điều này làm bà đột nhiên nhận ra, tại sao bà lại vô thức bài xích và không thích Mục Cẩm Vân.

Vì trên người Mục Cẩm Vân có hơi thở của trùng Huyết Duyên, dù cho bà đã rất yếu nhưng cơ thể vẫn còn ký ức căm ghét trùng Huyết Duyên.

Thật ra Nữ vương không có chứng cứ, nhưng lúc nắm được cổ tay của Mục Cẩm Vân thì bà đã chắc chắn được bảy tám phần.

“Phải.”

Mục Cẩm Vân thừa nhận không chút che giấu, trái lại làm Nữ vương hơi sửng sốt. “Ngươi là trùng Huyết Duyên, sao có thể vào thành Thất Tinh?” Hắn mạnh hơn bất cứ con trùng Huyết Duyên nào mà bà từng gặp trước đây!

Một con trùng Huyết Duyên mà linh mộc bảo vệ cũng không cản được...

Nữ vương chưa từng gặp qua.

“Yên La bạch ngọc và trùng Huyết Duyên trời sinh đã tương khắc, nàng ấy khắc chế con.”

“Nhưng chúng con vẫn yêu nhau.”

“Người xem, bây giờ số lượng quân lính canh giữ thành Thất Tinh tử vong đã giảm xuống nhiều như vậy, đó là vì con đang trấn áp đám trùng Huyết Duyên bên ngoài kia.”

“Con đích thực là trùng Huyết Duyên, nhưng trong mắt con chỉ có Tô Lâm An.”

“Mẹ.” Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Nữ vương. “Con yêu rất khổ cực, vừa nhẫn nhịn lại vừa kiềm chế.”

“Không có ai có thể chia tách chúng con.”

Hắn nhìn chằm chằm vào tay của Nữ vương, chỉ dùng sức rất nhẹ đã thoát ra khỏi sự khống chế của Nữ vương. Hắn lại nắm chặt tay bà trong lòng bàn tay mình, “Kể cả mẹ, cũng không thể.”

Bất kể là ai, nếu muốn chia cắt hắn với Tô Lâm An thì hắn đều sẽ tiễn kẻ đó tới chỗ chết.

“Để ngăn cản trùng Huyết Duyên tiêu diệt thế giới, tổ tiên ngoại vực đã tự phong ấn cách ly, đời đời con cháu vẫn đang chiến đấu với trùng Huyết Duyên.”

“Khi thọ nguyên sắp hết, Thần hoàng bèn lấy thân đúc cầu, hy sinh bản thân để mẹ dẫn dắt người trong tộc đi tìm Yên La bạch ngọc.”

“Tinh thần hy sinh đã ăn sâu vào xương tủy của mọi người, đến cả An An, cô gái được bậc chí tôn của Ma giới nuôi lớn cũng đầy lòng lương thiện. Chắc rằng, lúc thọ nguyên gần hết, Nữ vương cũng sẽ sẵn lòng hy sinh bản thân, để vá trời hay làm gì đó chẳng hạn.”

Hắn cười dịu dàng, nhưng những lời nói ra lại sặc mùi sát ý.

“Mẹ, mẹ lựa chọn thế nào?”

Nhắm một mắt mở một mắt, thuận theo tự nhiên, hay là sớm trở về với đất trời để lấp lại vết nứt?

Nữ vương nhắm mắt, thở dài nói: “Thật không ngờ, con gái ta lại yêu phải một con trùng Huyết Duyên.”

Bọn họ chiến đấu với trùng Huyết Duyên ngàn vạn năm, thù sâu như biển.

Mục Cẩm Vân lại nói: “Vốn dĩ con cũng không phải là trùng Huyết Duyên, chỉ là không có cách nào, nguyên thần vừa hay nhập vào cơ thể một con trùng mà thôi.”



“Mẹ còn có lựa chọn, con thì không có lựa chọn nào.”

Nữ vương đáp: “Trùng Huyết Duyên là hóa thân của dục vọng, không có bất cứ sinh linh nào có thể mãi mãi kiềm chế được bản thân.”

“Trời cũng có thể sập, vậy còn có gì là không thể.” Mục Cẩm Vân cười khẽ, “Hơn nữa, mẹ có huyết mạch bất tử mà vẫn có nguy cơ chết sớm. Chúng con có thể sống đến ngày con mất kiểm soát hay không cũng còn là một vấn đề, lo xa như vậy làm gì.”

“Mẹ, con và An An sống chết có nhau.”

Đã nói đến mức này rồi, nếu Nữ vương còn có lý trí thì nên biết lựa chọn thế nào mới là đúng đắn nhất.

Nữ vương thở dốc, khóe mắt bà ướt nhòe, nước mắt chảy ra nơi khóe mắt.

Mục Cẩm Vân nói tiếp: “An An sắp ra khỏi trạng thái huyền diệu rồi.”

Thời gian hắn cho Nữ vương không còn nhiều nữa.

Nữ vương nhắm mắt nói: “Ta biết rồi.” Dù biết Mục Cẩm Vân là trùng Huyết Duyên, nhưng lúc này bà cũng không thể làm được gì. Dù bà đã dùng hết sức lực, chẳng phải đã bị hắn hóa giải một cách dễ dàng sao?

Bà không có cách nào, chỉ có thể chấp nhận.

“Không thể để người khác biết.” Bà ra quyết định.

Võ giả thành Thất Tinh sẽ không chấp nhận một phò mã là trùng Huyết Duyên. Thù hận đời đời không có cách nào xóa bỏ, mãi mãi cũng không thể.

“Vâng.” Đáp án trong dự liệu làm nụ cười Mục Cẩm Vân cũng thêm phần chân thành.

“Lúc mẹ bị giới tu chân vây đánh, cực kỳ không tin tưởng giới tu chân, chẳng phải cũng đã lựa chọn cha sao.” Hắn đỡ Nữ vương tựa lên gối. “Chắc hẳn mẹ biết thế nào là yêu.”

“Sống chết có nhau, quyết không xa lìa.”

“Con và nàng ấy là như vậy đấy.”

Nữ vương ngơ ngác, nước mắt rơi như mưa.

Phu quân đã ra đi nhiều năm rồi, nhưng bây giờ bà vẫn còn sống.

Ý chí muốn sống vốn dĩ đã mỏng manh, lúc này, Nữ vương vô thức thì thầm: “Ta muốn đi theo ông ấy.”

“Thiên ca đang đợi ta.”

Phảng phất khuôn mặt của Thiên ca đã lại xuất hiện trước mắt bà. Ông ấy đang nhìn bà trìu mến, ánh mắt dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 35 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status