Anh chỉ muốn có con với em

Chương 11


Tám giờ tối, Taehyung đang sắp xếp ít đồ đạc vào vali để phục vụ cho chuyến đi Busan vào ngày mai thì bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa.

-"Chuyện gì?" anh ngó ra hỏi.

-"Đây là địa chỉ mà cậu chủ muốn tìm" một vệ sĩ đứng ở ngoài đưa cho anh tờ giấy nhỏ, vệ sĩ ấy đã vất vả lặn lội từ Seoul tới Busan để mò địa chỉ giúp anh.

-"Tốt lắm"

Taehyung mỉm cười nhận tờ giấy, cả đêm cứ thao thao thức thức mà chẳng hề quan tâm rằng sáng hôm sau chuyến đi đã phải xuất phát từ rất sớm, anh cũng vì thế mệt mỏi ngủ li bì suốt cả quãng đường.

***

-"Anh Yoongi, đột nhiên mẹ em gọi điện bảo về nhà có việc gấp" Jungkook nét mặt có chút lo lo nhìn Yoongi.

-"Bây giờ chiều rồi, nếu mà về thì đêm cậu mới tới nhà" Jimin kéo ghế ra ngồi cạnh Jungkook.

-"Thì đấy, mẹ tớ lại không nói rõ, không biết là có chuyện gì đây!" cậu úp mặt xuống bàn thở dài.

Yoongi đi tới vỗ vai Jungkook.

-"Em không gọi lại cho mẹ được à?"

Jungkook buồn bã lắc đầu.

-"Không, mẹ em không nghe máy nữa"

-"Để anh gọi....."

Yoongi còn chưa nói xong thì đột nhiên có ba người đàn ông mặc đồ đen không biêt từ đâu tới mà lại hằm hằm đẩy cửa xông vào.

-"Cậu Jungkook, mời cậu theo chúng tôi"

Một tên nhanh chóng bước đến lôi kéo cậu đi theo hắn, hai người áo đen còn lại giữ chặt Yoongi và Jimin. Mọi chuyện diễn ra thật chớp nhoáng khiến Jungkook chẳng kịp trở tay, tên áo đen này ngang nhiên đẩy cậu vào trong xe, một người áo đen khác đã ngồi sẵn ở ghế sau cũng rất hợp tác mà lôi kéo cậu vào rồi bịt miệng cậu lại, tên ngồi ở ghế lái thấy vậy liền lái xe đưa Jungkook đi ngay lập tức. Cậu liên tục dùng sức đánh thật mạnh nơi bắp tay của tên áo đen đang bịt miệng cậu nhưng quả thực là không ăn thua chút nào.

-"Cậu Jungkook, yên lặng một chút, chúng tôi sẽ đưa cậu về nhà" tên áo đen đang lái xe nhìn qua kính chiếu hậu nói với Jungkook.

Cậu sợ hãi lắc đầu, không ngừng động tay động chân, chỉ khi tên áo đen ấy lấy một chiếc khăn tay có tẩm thuốc ngủ đưa lên dí vào mũi cậu thì lúc đấy không gian yên ắng mới được trở lại.

.

-"Cháu ngồi đợi Jungkook về nhé, đến giờ ta phải đi làm ca đêm rồi" mẹ Jeon cười hiền hậu nhẹ nhàng nói với Taehyung.

Anh đã ngồi đợi cậu từ chiều tối cho tới tận 10 giờ đêm mà không hề nhúc nhích dù chỉ một bước chân.

-"Dạ vâng ạ" Taehyung lễ phép trả lời, còn cố đợi lúc mẹ Jeon đã rời khỏi được khoảng năm phút anh mới đứng dậy đi vài vòng xung quanh ngôi nhà, tìm được phòng cậu, anh tò mò bước vào. Căn phòng nhỏ nhắn ngăn nắp, không có quá nhiều thứ linh tinh bày vẽ, chỉ có một vài khung ảnh cậu chụp chung với mẹ treo trên tường.

Taehyung gỡ xuống ngắm, có tấm chụp từ hồi cậu còn bé xíu, hai má phúng phính dễ thương, môi trái tim nhỏ xinh càng lớn lại càng đẹp mặn mà, anh bất giác cười ngây ngốc rồi vươn tay treo từng khung ảnh vào từng vị trí cũ.

Chẳng lâu sau cơn buồn ngủ cũng ập đến, Taehyung ngả lưng xuống giường cậu, hai mắt nhìn vào khoảng không gian vô định hình của trần nhà, cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ của Jungkook trên chiếc giường thoang thoảng lạc vào trong ý thức. Lát nữa khi đối mặt với cậu chắc chắn sẽ có những rắc rối hiểu lầm xảy ra, Taehyung vòng vo một hồi trong cái mớ suy nghĩ mông lung ấy rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Đang chìm dần vào giấc ngủ thì có tiếng còi xe ở bên ngoài đánh thức anh tỉnh dậy. Taehyung vội vàng đi ra ngoài thì thấy Jungkook đang trong tình trạng bị hai vệ sĩ của anh giữ chặt, bịt miệng, vừa thả cậu ra thì lập tức cậu đã chạy thẳng vào nhà gọi mẹ ầm ĩ lên nhưng không thấy động tĩnh gì liền tới túm cổ áo anh mà lớn giọng.

-"MẸ TÔI ĐÂU RỒI?"

Anh ra lệnh cho hai vệ sĩ đi khỏi đây, hai người vệ sĩ chần chừ một lúc rồi cũng lái xe đi, lúc ấy anh mới nói với cậu.

-"Em bình tĩnh đi, mẹ em đi làm ca đêm rồi, nếu em không tin thì có thể gọi điện hỏi bà ấy"

-"Đừng có lừa tôi!"

-"Jeon Jungkook, tôi đang nghiêm túc với em đấy!"

Cái tính nông nổi nhất thời này của cậu khiến anh đã có chút khó chịu, Jungkook nhìn sâu vào trong đôi mắt nâu của Taehyung, hai bàn tay dần thả lỏng nơi cổ áo sơ mi của anh đã bị cậu giữ chặt mà nhăn nhúm.

Jungkook xoay người một vòng nhìn xung quanh ngôi nhà để chắc chắn không có bất kỳ thay đổi nào rồi mới quay vào hỏi Taehyung.

-"Thế anh tới đây làm khỉ gì?"

-"Tới để trải nghiệm cuộc sống ở đây cùng với em" Taehyung không suy nghĩ nhiều mà cứ thế bộc phát ra lời nói làm cậu cũng khá bất ngờ với câu trả lời của anh.

-"Được, vậy thì đi theo tôi" cậu kéo anh ra ngoài sân bắt anh đứng im ở đó.

-"Hít thở không khí ở đây cho quen đi rồi tôi sẽ cho anh trải nghiệm!"

Nói rồi cậu vùng vằng đi vào nhà đóng cửa lại, anh không nói gì, chỉ đứng yên tại chỗ. Lúc ấy thật sự rất muốn ném cậu lên giường mà dạy dỗ nhưng đôi chân ngang bướng lại chẳng chịu nghe lời, từ khi nào mà anh coi trọng từng câu nói của cậu như vậy.

Còn Jungkook thỉnh thoảng vẫn đứng ở cửa sổ được mở he hé ngó ra nhìn, đôi lúc đã định trèo lên giường đi ngủ rồi mà trong lòng chẳng yên. Đêm xuống trời rất lạnh vậy mà 2 giờ sáng, Taehyung vẫn đứng đó mà không hề biết cậu cũng thức cùng anh.

Jungkook cảm thấy có gì đó điên điên, rốt cuộc nhịn không được bèn mở toang cửa sổ ra hỏi Taehyung.

-"Này Kim Taehyung, anh tới đây để làm gì, nói thật đi"

-"Tôi nhớ em!"

Cậu cười khẩy một cái.

-"Đấy là lý do chính đáng của anh à?"

-"Không!"

-"Thế thì biến khỏi đây đi và đừng làm phiền tôi nữa!"

-"TÔI TỚI ĐỂ MUA EM" trước khi cánh cửa sổ được cậu đóng lại, anh vẫn kịp nói câu nói ấy.

-"Gì cơ?" cậu tròn mắt nhìn anh.

-"Jungkook, em nói đi, nói cho tôi biết em đáng giá bao nhiêu?"

-"Anh mua tôi? Bằng tiền sao?"

-"Em nói đi, bao nhiêu thì đủ?"

-"Xin lỗi, tôi không bán thân lấy tiền" cậu một lần nữa đóng cửa sổ lại, còn anh vẫn tiếp tục kiên trì nói.

-"VẬY TÔI MUA EM BẰNG THỨ KHÁC"

Không mua bằng tiền thì mua bằng cái gì? Loại người như anh ta còn có thứ gì ngoài tiền để mua?

-"Anh nói đi, thứ gì?"

Anh hít một hơi, lời nói thốt ra tựa hồ như muốn hoà tan vào trong sương đông giá rét.

-"Tôi mua em.....bằng trái tim của tôi!"













#cố lên nào
Hãy ủng hộ tớ!!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status