Anh chỉ muốn có con với em

Chương 12


-"Tôi mua em....bằng trái tim của tôi!"

Jungkook bất ngờ đến nỗi miệng há to hình chữ O, thực sự là câm nín không nói nên lời, đưa hai tay lên đập đập vào tai.

-"Trời ơi...tự nhiên gió thổi làm tôi ù tai quá, thành ra chả nghe rõ cái gì cả!"

-"Em có bán không?" anh vẫn nhẹ nhàng hỏi, chẳng thèm để ý đến trò con bò đánh trống lảng của cậu.

-"Để xem tim anh lớn cỡ nào đã" anh cứ như thế này thì cậu muốn đánh trống lảng cũng khó.

-"Đủ lớn để chứa em" Taehyung phát ngôn mà trong lòng còn không hiểu nổi mình đang phát ngôn những gì, chính là đứng trước một ai đó có tầm ảnh hưởng không nhỏ đến tâm trí thì mới trở nên như vậy.

-"Sao tôi cứ có cảm giác là anh đang bị mất giá nhỉ?" cậu chống tay lên cửa sổ, mắt hướng lên nhìn bầu trời đen kịt.

-"Không phải tôi mất giá, mà là vì giá của em cao quá, hẳn nào đến giờ vẫn chưa có người yêu"

-"Anh đúng là đồ đáng ghét" lần này cậu đóng xầm cửa sổ lại, cài chốt đàng hoàng để khỏi phải thấy mặt anh cho bõ tức.

-"Jungkook, em đã từ bỏ ý định làm tôi yêu em nhưng tôi chưa có nói là sẽ từ bỏ ý định làm em yêu tôi" anh cố gắng nói thật nhanh để cậu nghe thấy mà trả lời nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng của cậu.

Chừng một tiếng sau cậu mới trả lời anh.

-"Làm tôi yêu anh xong rồi anh lại vứt bỏ tôi à?" cậu ngồi thẳng dưới cửa sổ, đầu dựa vào tường, tiếng nói của cậu vọng ra theo làn gió mang chút hơi lạnh thổi vào tai anh. Vậy mà anh đã tưởng rằng cậu đi ngủ rồi chứ, khẩn trương đáp lại cậu nhưng có chút gì đó gọi là bối rối.

-"Em chưa gì đã lo xa như thế, chắc hẳn cũng xác định rồi sẽ có ngày yêu tôi đi!"

-"Anh đúng là hãm mà!" Jungkook bĩu môi.

-"Em.....tôi hãm cái gì của em?"

-"Anh hãm đời tôi"

Taehyung cười cười giọng nói mang theo ý đùa.

-"Nhờ em mà tôi u sầu, vậy không hãm thì không chịu được!"

Jungkook chép miệng, chẳng buồn nói thêm gì.

-"Với cả trước khi gặp tôi thì đời em cũng có phải toàn là màu hường đâu"

-"............."

-"Em phải cảm thấy may mắn khi tôi đã xuất hiện trong cuộc đời của em chứ"

-".............."

-"Em.......không thể cho tôi một cơ hội được à?"

-".............."

-"NÀY JEON JUNGKOOK EM NÓI GÌ ĐI CHỨ TÔI ĐANG BÁN TIM VÌ EM ĐẤY" cậu cứ yên lặng làm anh bức xúc sắp mất kiên nhẫn muốn lao vào phá cửa mà tiến thẳng đến trước mặt cậu.

-"Kim Taehyung, anh có biết anh đang nói cái gì không hả?"

Taehyung thở nhẹ một cái.

-"Sao nãy giờ em không nói gì?"

-"Vì tôi chẳng có gì để nói"

-"Em còn nợ tôi một câu trả lời"

-"Taehyung, tôi không thể trả lời ngay bây giờ "

-"Không sao, tôi có thể đợi. Đợt này tôi có một dự án xây dựng ở Busan, kéo dài trong 2 tuần, tôi cho em 2 tuần để suy nghĩ. Trong 2 tuần ấy, tôi quyết định sẽ ở cạnh em, chỉ là...muốn tìm hiểu về em một chút..." anh ngập ngừng không nói tiếp nữa, muốn chờ đợi phản ứng từ cậu.

-"Nếu tôi không cho anh cơ hội thì liệu anh có từ bỏ không?"

-"KHÔNG"

Cậu bất chợt mỉm cười vì câu trả lời của anh, và đương nhiên, anh không thể thấy được nụ cười đó. Dường như có chút chút thiện cảm với con người khó ưa này, Kim Taehyung phóng đãng ngày nào rốt cuộc cũng có ngày tìm được cực phẩm đáng để hạ quyết tâm theo đuổi như vậy.

-"À đúng rồi, tôi quên mất chưa nói cho anh biết một việc"

-"Việc...gì?" giọng nói của anh bỗng trở nên đứt quãng mang theo hơi thở nặng nề.

-"Đứng ngoài trời ban đêm vào mùa đông ở đây mà bị sương rơi vào đầu sẽ rụng hết tóc đó" Jungkook nói xong cũng tự cảm thấy buồn cười.

Không gian chợt vắng lặng như tờ, bỗng có tiếng gà gáy thi nhau cất lên, lúc ấy cậu mới giật mình nhìn điện thoại. Đã 5 giờ sáng, Jungkook vội vàng mở cửa thì thấy anh ngã gục trên nền sân lạnh lẽo, không phải vì bị cậu dọa sương rơi vào đầu sẽ rụng hết tóc mà sợ quá nên ngất đi đấy chứ.

-"Taehyung, Taehyung, tỉnh lại tỉnh lại" Jungkook lay thật mạnh người anh, Taehyung liền hé hai con mắt ra một chút xíu, miệng cười nhẹ.

-"Tôi.....buồn.....ngủ...quá" nói rồi hai mắt anh dính chặt vào nhau, hại cậu phải chật vật lắm mới đỡ được anh vào nhà. Cái này là thế nào đây, rước khổ vào thân là chắc rồi.

-"Anh có phải bị màn đêm ăn mất não rồi không, buồn ngủ sao không nói?" cậu buông anh ngã xuống giường của cậu, sau đó cũng không ngờ rằng đã thức nguyên một đêm để nói chuyện với anh.

Jungkook ngáp lấy ngáp để, định đi tắm nhưng cũng cảm thấy buồn ngủ nên ra giường ngoài nằm tạm một lúc, hơn 6 giờ sáng mẹ Jeon đi làm về thì thấy con trai đang nằm ngủ say sưa ở trên giường của mẹ.

Bình thường cậu có bao giờ nằm ngủ thế này ở giường của mẹ đâu, mẹ Jeon thấy là lạ nên mới mở cửa phòng Jungkook ra, đập vào mắt là hình ảnh của Taehyung trên trán đầm đìa mồ hôi, miệng liên tục mấp máy giống như mê sảng.

-"CON TRAI, DẬY MAU DẬY MAU" mẹ Jeon giọng gấp gáp kéo cậu ngồi dậy, Jungkook mắt nhắm mắt mở nhìn mẹ.

-"Con buồn ngủ...để con ngủ..."

-"DẬY NGAY, CON VÀO TRONG PHÒNG MÀ XEM" mẹ Jeon nhất quyết dựng cậu dậy cho bằng được, Jungkook dụi mắt lật đật đi vào trong phòng rồi hét toáng lên.

-"Mẹ mẹ, anh ta bị ma nhập à?" cậu chạy ra ngoài ôm chặt mẹ.

-"Ma nhập cái đầu anh, lo mà chăm sóc tốt cho người yêu đi, nó bị sốt rồi đấy" mẹ Jeon cốc vào đầu cậu một cái rồi đẩy cậu vào trong phòng.

-"Ơ, không phải, anh ta đã nói gì với mẹ thế, đấy không phải người yêu con đâu" cậu mở cửa đi ra phân trần với mẹ nhưng mẹ Jeon chỉ lắc đầu, phẩy phẩy tay vài cái rồi lăn xuống giường đắp chăn đi ngủ.

-"À mà mẹ sẽ phải làm ca đêm trong 2 tuần đấy, con trai tự lo liệu đi ha" mẹ Jeon nói xong chùm chăn kín đầu mặc kệ cậu có nói gì đi chăng nữa.

-"Aaaaaaaaaaaaaaa, anh dậy cho tôi" Jungkook đi vào phòng đá một cái vào người Taehyung, mồ hôi trên trán anh chảy ngày càng nhiều, cả người đều nóng ran.

-"Aisssssssssssh, sao mà khổ tôi thế không biết" Jungkook ôm đầu thống khổ, Taehyung bị ốm thật rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status