Anh chỉ muốn có con với em

Chương 37


Chap này dành tặng bạn @DiiARMY

Các cậu đọc truyện vui vẻ!!!

Dạo này tớ có sửa lại khá nhiều chap, căn bản nhiều lỗi chính tả quá 😂😂, với cả thêm ra bớt vào một số nội dung nữa, mong các cậu không phiền khi đọc lại.
__________________________


Nghe thấy tiếng hét lớn của tiểu thư Joohyun, hai tên vệ sĩ đang chuẩn bị ra tay với Jungkook chợt dừng mọi động tác lại đưa ánh mắt dè chừng nhìn về phía cô rồi lại nhìn vào Jungkook.

-"Có thai? Này Joohyun, con có biết mình đang nói gì không?"

Joohyun không trả lời, tiếp tục chạy về phía cậu đẩy hai tên vệ sĩ đang giữ cậu sang hai bên, cô giang cánh tay đứng chắn cho Jungkook.

-"Ai động vào cậu ấy tôi sẽ không để yên đâu"

-"JOOHYUN, con mất trí rồi à?"

Nhận ra được sự giận giữ tột cùng trong câu nói của ba mình, Joohyun chỉ biết cúi mặt xuống, nức nở lau nước mắt.

-"Con vốn dĩ chỉ là người thứ ba xen vào tình cảm giữa hai người bọn họ, trước khi quá muộn, con không muốn chính mình lại là nguyên nhân khiến hạnh phúc của họ bị rạn nứt"

-"Ai nói con là nguyên nhân khiến tình cảm của chúng nó rạn nứt?"

-"BA VẪN CHƯA HIỂU À, NGƯỜI ANH TAEHYUNG YÊU LÀ CẬU ẤY" Joohyun không nhịn được mà ôm mặt khóc lớn.

Nhìn con gái khóc ướt nhoè cả dòng kẻ mắt, khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy ngày nào luôn ra dáng một tiểu thư quyền quý bao nhiêu thì hôm nay lại tèm lem đáng thương đến bấy nhiêu. Ông nuốt cơn giận vào trong bụng, phẩy tay cho người rút lui.

-"Được rồi, mau cùng ta về nhà"

Joohyun vội ngẩng mặt lên, gạt gạt hết nước mắt, trong lòng cũng thấy mừng liền chạy lại tháo dây trói giúp Jungkook.

-"Ta nói là con cùng ta về nhà, chứ không phải nó"

Joohyun mắt vẫn còn đỏ, chau mày liễu nhìn ba, Jungkook lập tức cúi mặt xuống đẩy cô lên phía trước mình vài bước. Joohyun quay lại dùng lời nói trấn an Jungkook.

-"Cậu yên tâm, tôi sẽ cùng cậu ra khỏi đây ngay bây giờ"

-"Joohyun, đứng đấy làm gì nữa, mau theo ta về thôi"

Joohyun nhất quyết lắc đầu.

-"Ba, phải đưa cả Jungkook rời khỏi đây nữa, không thể để cậu ấy ở lại đây một mình được"

Để ngoài tai lời nói của con gái, ông hất mặt với hai tên vệ sĩ ra kéo cô về cho bằng được.

-"Mấy người.........á......" Jungkook còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị một tên vệ sĩ xô ngã, cậu ôm bụng, nét mặt có chút không ổn.

-"Thả tôi ra, Jungkook, cậu hãy đợi tôi, nhất định tôi sẽ kêu anh Taehyung đến cứu cậu" Joohyun hai cánh tay bị giữ chặt nhanh chóng được đưa vào trong xe.

Về đến nhà cô và ba còn to tiếng với nhau thêm vài câu nữa, Joohyun sau đó liền bị nhốt trong thư phòng cấm cửa, điện thoại cũng bị tịch thu nốt. Nhớ lại hình ảnh Jungkook ôm bụng khi ấy, tay chân cô đứng ngồi chẳng yên, đi qua đi lại rồi bất chợt nhìn ra phía ban công, trong đầu bỗng nảy ra một ý định.

Hồi còn nhỏ cô từng được ba dạy võ, nhưng càng lớn lại không được học nữa, một thiên kim tiểu thư làm gì cũng phải thật nhẹ nhàng, ăn nói cũng phải thật dịu dàng kín đáo. Điều đó từ xưa đến nay vẫn đúng, nhưng đối với cô lại cảm thấy cực kì khó chịu.

Phòng Joohyun ở tầng hai, khoảng cách từ ban công xuống tầng một cũng không quá cao, bên dưới lại là vườn nhà, cô dùng chiếc kéo nhỏ trên bàn trang điểm cắt rèm trắng treo cửa nối thành một đoạn dây dài rồi ôm ra ngoài ban công, lúc sắp trèo thử lên lan can mới để ý rằng bản thân mình còn đang mặc váy.

Cô vội vàng chạy vào phòng mở tủ kiếm một bộ đồ thể thao màu ghi để thay, mái tóc uốn xoăn dài ngang lưng được cột đuôi ngựa gọn gàng. Joohyun buộc đoạn dây rèm thật chặt vào cột lan can rồi cứ thế đu xuống, đến khi gần tiếp đất thì tuột tay bị ngã.

-"Aiyaaa~" cô khẽ kêu một tiếng.

Một tên vệ sĩ đứng gần đó nghe được tiếng kêu của cô liền hốt hoảng chạy tới.

-"Tiểu..........tiểu thư..."

Joohyun đưa ngón trỏ lên miệng.

-"Suỵt..."



Taehyung bỏ công việc đang dở trên bàn, chân gấp gáp bước ra ngoài khoá cửa phòng làm việc lại.

Ban nãy anh gọi điện cho Jungkook, nhưng người bắt máy không phải là cậu mà lại là một trong số những người bảo vệ của tập đoàn Taehyung. Hỏi ra thì ông bảo vệ đó kể khoảng hai tiếng trước có trông thấy một cậu trai trẻ bị hai tên áo đen bắt cóc cho lên xe hơi rồi biến mất, mà cậu trai trẻ ấy lại là người Hoseok xin phép ông để dẫn vào trong tập đoàn một lát.

Vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ông cũng không biết phải làm sao, thấy chiếc điện thoại bị rơi nên nhặt vào nhưng chẳng biết sử dụng.

Taehyung trong lòng nóng hơn lửa đốt, rốt cuộc không biết bây giờ Jungkook đang ở đâu, là ai đã cả gan bắt cóc cậu, vừa lái xe ra đến cổng tập đoàn thì đúng lúc có một chiếc xe hơi khác tới chặn đầu xe anh khiến Taehyung phải phanh gấp lại.

Bae Joohyun bước xuống, đi về phía xe của anh, tay cô đập thật mạnh vào cửa kính.

-"Kim Taehyung, thật may vì gặp được anh, Jungkook đang gặp nguy hiểm, mau đi cứu cậu ấy nhanh lên"

Taehyung cho cửa kính xuống, nhịp tim đã không ổn định như trước nữa.

-"Cô........sao cô biết Jungkook đang gặp nguy hiểm?"

-"Tạm thời đừng nói gì, chỉ cần đi theo xe của tôi thôi" Cô nói rồi quay lại xe của mình cùng tên vệ sĩ mà trước đó Joohyun đã mất công năn nỉ hắn đưa cô tới chỗ của Jungkook.

Mà vệ sĩ ấy cũng chính là một trong hai tên áo đen đã bắt cóc cậu. Bởi lần đầu tiên được thấy tiểu thư trong bộ dạng khỏe khoắn như thế này, tên vệ sĩ ấy lại có chút cảm nắng.

Taehyung lái xe theo sau, dường như cả hai chiếc xe đều chạy với tốc độ rất lớn.

Jungkook một mình nằm trong căn nhà hoang, mặt trời đang dần lặn xuống núi, có vài con chuột hết chạy qua bên này lại chạy qua bên kia trước mặt cậu, còn chưa kể đến tiếng côn trùng kêu.

Cánh cửa do gió thổi mà đập ra đập vào liên tục, Jungkook sợ hãi, hai tay ôm lấy bụng, hy vọng tiểu bảo bối vẫn ổn, cả người cậu lạnh buốt, nơi cổ tay và cổ chân thực rát, hai hàng mi không chịu được mà khép lại, miệng mấp máy tên của anh.

-"Tae.........Taehyung..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status