Anh chỉ muốn có con với em

Chương 57


Chap này dành tặng bạn @wangyii.

___________________________


Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của con người đó chính là luôn nhìn lại một quá khứ đã chứa đựng biết bao nhiêu nỗi buồn!



Jimin đưa tay gạt nhẹ đi một giọt nước mắt, cơn ức chế vừa rồi không kìm nén được mà trào tuôn ra ngoài khiến Hoseok lại càng thêm lo lắng. Hắn ôm lấy khuôn mặt của Jimin gấp gáp hỏi han.

-"Em làm sao, mau nói cho anh biết?"

Jimin lắc đầu, lao vào ôm Hoseok thật chặt.

-"Em đừng thế này, có phải em với mấy người ở trong cửa hàng đã xảy ra chuyện gì không?"

Hoseok vừa nói vừa muốn gỡ vòng tay của Jimin ra khỏi người mình. Jimin ngẩng mặt lên, bàn tay nắm lấy vạt áo của hắn, hít một hơi thật sâu rồi mới trả lời.

-"Sáng nay đến cửa hàng em nhìn thấy Yoongi hôn trộm Jungkook"

Hoseok nghe xong liền nhíu mày.

-"Cái gì, hôn trộm, là sao?"

-"Lúc đó cậu ấy đang ngủ gục trên bàn, thực sự thì...em..." Jimin bỗng nhăn nhó, hai tay cũng vung vẩy loạn xạ, Hoseok ôn tồn giữ lấy vai của Jimin, giọng nói trấn an.

-"Em bình tĩnh, nói rõ ra xem nào, đừng bảo là...Yoongi...thích Jungkook?"

-"Đúng thế!" Jimin gật nhẹ đầu.

-"Từ khi nào, sao em biết?"

-"Em biết chuyện này khá lâu rồi, từ hồi em và Jungkook vẫn còn học Đại Học, nhìn cách đối xử của Yoongi dành cho cậu ấy em cũng đã có chút nghi ngờ. Nhưng bản chất của Yoongi lại là một con người lạnh lùng, chuyện tình cảm cũng rất kín tiếng. Anh còn nhớ cái lần mà Jungkook bị ba của Joohyun bắt cóc không, khi đó anh còn đưa cả em và Yoongi cùng đến bệnh viện thăm Jungkook, lúc trở về cửa hàng Yoongi đã uống...uống rất nhiều rượu..."

-"Vậy nên Yoongi đã tự mình nói ra chuyện anh ta thích Jungkook cho em biết, và em đã giấu kín chuyện này tới tận bây giờ?" Hoseok ngắt lời Jimin, hắn cũng đã hiểu ra phần nào vấn đề mà Jimin đang nói.

Chỉ chờ đợi một cái gật đầu chắc chắn của Jimin, Hoseok lại tiếp tục hỏi.

-"Nhưng mà, chuyện ban nãy ở cửa hàng...là thế nào?"

-"Em...đã chờ đến lúc tan làm....đợi Jungkook được Taehyung tới đón về rồi mới nói với Yoongi chuyện của hồi sáng. Chỉ là...giờ thì cả Jungkook và Taehyung đều biết chuyện Yoongi...Hoseok à...em...thực sự không biết phải giải thích với Jungkook như thế nào...Taehyung hình như cũng giận cậu ấy nữa...Taehyung còn lái xe đi về trước..."

-"Được rồi được rồi, sẽ ổn thôi, em đừng buồn, đừng lo lắng quá!" Hoseok ôm lấy Jimin vào lòng, tay vỗ nhè nhẹ trên lưng.

Jimin vừa nói, lại vừa nấc lên một hai tiếng.

-"Hoseok, em là một đứa bạn rất tồi đúng không, ngày đó em đã đối xử không tốt với Jungkook, nếu như người ấy không phải là Kim Taehyung thì bây giờ cậu ấy sẽ ra sao..."

-"Park Jimin...em không được nói những lời như thế...tất cả...là lỗi của anh..."

-"Không, Hoseok..."

-"Jimin, trên đời này sẽ chẳng bao giờ xảy ra hai chữ nếu như cả, vì vậy, anh cấm em tuyệt đối không được có những suy nghĩ tiêu cực...như ngày hôm nay..."

Hoseok nói, vòng tay lại càng thêm siết chặt lấy Jimin hơn.

---

Jungkook mở tủ lấy đá lạnh bọc vào trong khăn chườm má giúp Yoongi, anh ngạc nhiên nhìn cậu, vừa định né sang một bên thì Jungkook đưa tay ra đằng sau giữ đầu anh lại.

-"Ngồi yên đấy, đừng cử động!"

Yoongi bất chợt nở nụ cười kẹo ngọt.

-"Jungkook...em không sợ bị anh hiểu lầm rằng em đang quan tâm anh thái quá à?"

Jungkook cười nhẹ, không ngần ngại mà thẳng thừng trả lời.

-"Hiểu lầm cũng có được gì đâu, đằng nào thì em cũng không yêu anh"

Yoongi ôm tim tỏ vẻ đau đớn.

-"Em có nhất thiết phải tuyệt tình đến vậy không?"

Jungkook lắc đầu cười.

-"Đừng nói linh tinh nữa, ngồi yên nào"

Yoongi buông thõng hai tay xuống, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc vô cùng.

-"Jungkook, trước khi Taehyung xuất hiện, em có bao giờ..."

-"Có cảm tình với anh? Ý anh muốn hỏi như vậy, đúng không?" Jungkook thản nhiên ngắt lời.

Yoongi ậm ừ gật đầu, Jungkook im lặng vài giây rồi nói.

-"Có, hình như lúc đấy em mới 17 tuổi thì phải!"

Yoongi nghe xong liền thở phù một hơi.

-"Tiếc quá, sao em không tỏ tình với anh?"

Jungkook bật cười.

-"Vì em biết rằng chàng trai bên cạnh mình năm 17 tuổi sẽ chẳng thể đi cùng mình tới suốt cuộc đời được!"

Yoongi chợt ồ một tiếng.

-"Vậy mà anh cứ tưởng là có thể chứ!"

-" Được rồi, anh giữ lấy cái này đi, em về đây " Jungkook đặt chiếc khăn bọc đá lạnh vào bàn tay của Yoongi rồi nhanh chóng cầm điện thoại để quên ở trên bàn đút vào trong túi quần.

-"Để anh đưa em về" Yoongi nắm lấy cổ tay Jungkook khẽ khàng kéo lại, cậu lắc đầu, giọng nói khéo chối từ.

-"Em tự về được, không biết Tiểu Bối và Taehyung thế nào rồi!"

Jungkook quay người bước ra khỏi cửa hàng, Yoongi nhìn theo cho tới khi không còn thấy bóng dáng của Jungkook nữa mới cúi người thu dọn nốt đồ đạc bày bừa ở trên bàn.

-"Cậu Jungkook!" quản gia đứng đối diện với Jungkook ngay phía bên kia đường vẫy vẫy tay với cậu, Jungkook hơi bất ngờ, lóng nga lóng ngóng chạy sang.

-"Quản gia, sao lại..."

-"À, cậu chủ bảo tôi đến đây để đón cậu Jungkook về nhà" quản gia mở cửa xe, Jungkook không suy nghĩ gì nhiều, cũng vừa định bước vào trong thì đột nhiên lại quay ra hỏi ông.

-"Thế anh ấy vẫn ở nhà cùng với Tiểu Bối chứ?"

-"Cái này...cậu chủ lúc đưa Tiểu Bối về nhà xong liền lái xe đến thẳng tập đoàn, bây giờ vẫn chưa về" quản gia ngập ngừng trả lời.

-"Đưa cháu tới tập đoàn của anh ấy" Jungkook nói rồi ngồi vào trong xe ngay lập tức, quản gia không nói thêm gì, cũng theo lời của Jungkook mà đưa cậu tới tập đoàn của anh.

Taehyung đang chăm chú đọc tài liệu thì có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Joohyun đứng nói vọng vào bên trong.

-"Kim tổng, 'có khách' tới!"

Taehyung cắn môi gấp quyển tài liệu đặt ngay ngắn trên bàn, nếu giờ này mà có khách thì chắc hẳn anh cũng đoán được vị khách đó là ai rồi.

-"Vào đi"

Jungkook từ từ bước vào trong phòng, cẩn thận đóng cửa lại rồi tiến tới đứng trước mặt Taehyung, không để cậu kịp mở miệng nói, anh đưa mắt lên nhìn Jungkook, nửa lạnh lùng, nửa nhẹ nhàng hỏi.

-"Em đến đây làm gì, chuyện ở cửa hàng đã giải quyết xong rồi à?"

Jungkook cúi đầu xuống, biết rằng Taehyung đang giận, cậu gãi đầu lúng túng, nhưng trong lòng cũng cực kì khó chịu.

-"Em...Taehyung...anh đừng giận nữa..."

Taehyung cười nhạt, đầu gật nhẹ vài cái.

-"Jungkook, em nghỉ làm ở đó đi!"

-"Gì chứ..." Jungkook chau mày, biểu cảm không đồng tình nhìn Taehyung.

Anh đứng dậy, mặt vẫn chưa biến sắc, chống hai tay xuống mặt bàn nhìn cậu.

-"Nghỉ làm ở đó đi, Jungkook!"

-"Này, anh có cần phải ghen tới mức bắt em nghỉ làm ở cửa hàng không?"

-"Jungkook, anh đã cố gắng bình tĩnh lắm rồi, nhưng cứ nghĩ đến cảnh hắn ta hôn em, anh...không thể chịu nổi, có lần một, ắt sẽ có lần hai, đừng nói nhiều nữa, anh muốn em nghỉ làm!" Taehyung nhìn thẳng vào ánh mắt của Jungkook, cậu hơi lắc đầu, còn cảm thấy có chút bực bội với anh.

-"Không, Taehyung, em sẽ không nghỉ làm ở đó, với cả...anh Yoongi đã nói là không cố ý..."

-"JEON JUNGKOOK, EM..." Taehyung quay mặt đi hít một hơi thật dài rồi thở mạnh ra, bản thân cũng chẳng muốn lớn tiếng với cậu, nhưng Jungkook thật sự là quá bướng bỉnh mà.

-"Không cố ý, nực cười, vậy nếu anh hôn một người khác ngay lúc này trước mặt em..."

-"ANH DÁM!"

Jungkook đập tay xuống mặt bàn, Taehyung không nói gì, chỉ nhanh chóng bước ra ngoài, vài giây sau liền quay trở lại khiến Jungkook không khỏi bất ngờ.

-"Kim tổng, có chuyện gì vậy!" Joohyun bị Taehyung nắm chặt lấy cổ tay, vừa nhìn thấy Jungkook cô lập tức cố gắng gỡ bỏ những ngón tay của anh ra khỏi cổ tay mình một cách khó khăn.

-"Jungkook, đừng hiểu lầm, tôi..."

Joohyun còn chưa nói hết câu thì Taehyung đã cúi đầu hôn xuống, Jungkook lặng người ngay trong giây phút tồi tệ ấy, chỉ quay mặt đi rồi cười khẩy một cái.

Taehyung buông cổ tay đã đỏ rát Joohyun ra, tưởng chừng như chính anh còn không thể ý thức được chuyện mình vừa làm. Joohyun che miệng lại, cả người cứng đờ, Jungkook lùi về sau vài bước chân, mắt chẳng biết đã đỏ hoe từ lúc nào.

-"KIM TAEHYUNG, NẾU ANH MUỐN DÙNG CÁCH ĐÓ ĐỂ TRÊU TỨC EM, VẬY THÌ ANH THÀNH CÔNG RỒI ĐẤY!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status